Lão Đại: Vợ Anh Cho Gửi Nhờ Nòng Nọc

Chương 6: LẦN SAU NGỦ VỚI TÔI CÔ KHÔNG CẦN MẶC QUẦN ÁO




...[....]...

Đan Đồng tỉnh dậy sau một vụ nổ súng kinh hoàng. Nhìn thấy xung quanh là hình ảnh trong phòng ngủ rất quen thuộc cô thở phào nhẹ nhõm. Vì đáng ra nếu phát đạn hôm đó lệch một xíu ngay tim cô giờ là đang dưới Diêm Vương.

- “Đan Đồng cô tỉnh rồi sao?”

- “Cô cũng thật là. Lúc ấy nguy hiểm như vậy cô dám nổ súng. Chúng tôi là sợ chết mất.”

- “ Khục, đã là gì chứ chỉ là ăn một viên đạn.”

Thấy cô vẫn còn sức để cười Tử Hiên Tử Lẫm bĩu môi thở dài. Hôn mê mấy ngày! Chút nữa là có giấc ngủ ngàn thu rồi! Ở đây còn dám nói” Đã là gì”

- “À phải rồi sau việc này cô nên tránh mặt Cố Lão Đại”

- “Sao vậy?”

-“ Cố Lão Đại rất ghét người không biết lượng sức mình”

Đan Đồng thật sự vẫn chưa hiểu. Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tử Lẫm cô đành răm rắp nghe theo.

...[ Buổi tối]

...

Cũng là chả thấy mặt Cố Nam Đình đâu. Xuống phòng bếp cô bèn đem một chai rượu vang được giấu cẩn thận trong tủ. Đan Đồng lắc đều ly rượu. Uống một hơi cảm giác sung sướng hơn bao giờ hết.

- “Chà! Hương vị nhân gian là đây!”

“ Cộc, cộc”

Vừa nghe tiếng bước chân sự nhạy bén của Đan Đồng giúp cô cất chai rượu vào kịp thời. Là Cố Nam Đình.

-“ Đã khuya như vậy rồi”

- “Phải phải. Hơ...”



Cố Nam Đình không cần hỏi đã thấy điều khác thường. Xem ra một ít rượu vang vẫn còn dính trên môi.

Cố Nam Đình chỉ cười một cái rồi cúi xuống kề sát môi Đan Đồng. Khoảng cách không xa đủ để khiến gương mặt Đan Đồng đỏ ửng. Hắn dùng môi chạm một ít vào môi cô. Sau đó bỏ ra.

-“ Là rượu Syrah. Ông đây nếm một ít cũng biết”

-“ Tôi....”

-“ Nếu đã không biết lượng sức ít nhất cũng phải biết lo cho sức khỏe chứ”

Cố Nam Đình đứng dậy lấy hộp sơ cứu đặt mạnh xuống bàn. Nhấc hông Đan Đồng đặt cô ngồi lên bàn ăn. Sau đó là gỡ cúc áo sơ mi của cô. Tất nhiên cô sẽ rất ngại, ai lại tự nhiên cởi đồ người phụ nữ chưa có quan hệ tình cảm gì chứ?

Thấy cô dùng tay che ngực hắn khó chịu.

-“ Ngại gì chứ”

Đúng là vết thương ở trên ngực muốn bôi thuốc phải cởi áo. Câu nói”Ngại gì chứ” Nghe có vẻ rất an toàn.

Tay hắn vừa chạm vào vết thương cô liền đau nhói kêu”A” Hôm đó không hiểu sao cô lại liều mạng như thế.“Vệ sĩ? Không, cô chẳng lẽ bị Cố Nam Đình thao túng tâm lý chịu khuất phục làm vệ sĩ của anh ta sao?”

-“ Còn dám kêu đau? Lần sau không được nhảy vào đám lửa đạn như thế”

-“.... Không muốn”

-“ Đan Đồng, nếu như cô chết tôi sẽ đào mồ cốt mã cô lên xử tội”

-“....”

...[ Phòng ngủ]

...

Cố Nam Đình cái tên khốn kiếp nhà anh! Ban ngày hành tôi chưa đủ còn muốn làm vệ sĩ ban đêm? Cứ ôm khư khư như vậy bố anh ngủ được à?!

-“ Cố Nam Đình...”



-“ Hửm”

-“ Có thể ngừng ôm tôi không? Rất nóng”

-“.... Nóng? Được, lần sau ngủ với tôi cô không cần mặc quần áo”

-“ Đệch! Bỏ đi”

Cô kiến nghị một câu hắn phản bác một câu. Nhưng phải nói.... Được hắn ôm, nằm trong người hắn rất ấm áp. Dù nó luôn ngợp mùi thuốc súng nguy hiểm, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn lạ thường.

...[ Vài ngày sau]

...

Tưởng chừng đã khỏe sau đó sẽ được Cố Nam Đình cho đi chơi một vòng quanh SINGAPORE. Vậy mà.

“Bằng”

-“ Chậc. Mặt thì cũng xinh mà sao trí thông thì không có vậy? Đã chỉ bao nhiêu lần”

Sau chuyện ngày hôm đó hắn biết cô chỉ biết võ. Nếu gặp súng thì đều phải bó tay. Vì vậy thuận tiện đang ở Singapore chi bằng tập cho cô. Nhưng cô người tối dạ. Cả buổi vẫn không bắn được.

Hắn ngồi phía sau quan sát cô. Đan Đồng lần đầu tiên tự mình cầm súng bắn thực sự rất sợ. Vì những chuyện trong khứ, trong ký ức lúc nhỏ, mọi chuyện đều xảy ra khi một vụ nổ súng....

“ Bằng”

-“ Làm lại”

“Bằng”

-“ Tiếp tục”

Cứ thế màn đêm buông xuống. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi khiến cho ánh nhìn của Đan Đồng không được tốt. Nước thấm qua áo, ướt nhoà cả mắt, cô vẫn không thể bắn trúng phát nào cả. Cố Nam Đình không nói gì nghiêm nghị ngồi, được Tử Hiên che ô. Vẫn quan sát tỉ mỉ từng động tác của cô.

Đan Đồng thay hết cây này rồi cây khác. Thấy móng tay giả dài ảnh hưởng đến cầm súng. Người từng rất thương yêu đôi tay lại bẻ sạch từng móng. Ngón cái vì bẻ quá mạnh mà chảy máu.