Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện - Chương 9: Công Việc Mới




Phải nói là hiệu suất làm việc của Hoắc Tiêu rất cao, khi hắn đưa cô về nhà, khi đi qua nhà giữ xe, cô đã thấy xe của mình.

Tang Hỷ Dao ngạc nhiên nhìn hắn một chút, hắn nhìn cô cười khẽ, cô đột nhiên có cảm giác là lạ, sắc mặt bỗng chốc đỏ ửng.

Con gái khi bị con trai nhìn như thế cũng sẽ ngượng ngùng, cô cũng không ngoại lệ, vả lại người này giá trị nhan sắc còn cao đến chóng mặt.

Mặt đỏ nhanh chóng xoát vù vù...

Tang Hỷ Dao lúc này hoàng hồn, trong tâm trí liều mạng lắc đầu.... không được... không được.... người ta dù sao cũng coi cô như chị gái... cô không thể vô sỉ như thế được.

" ah~ dừng ở đây là được rồi ".

Tang Hỷ Dao nhìn xe tới sát cửa cổng kí túc xá, vội bảo Hoắc Tiêu dừng xe.

Cô xuống xe, Hoắc Tiêu cũng xuống xe theo, cô xoay người nhìn hắn:" hôm nay cảm ơn em rất nhiều, em về đi, chị đi vào đây ".

Hắn im lặng nhìn cô, đột nhiên vươn tay ôm cô vào ngực, Tang Hỷ Dao cũng không có phòng bị, cứ thế bị ôm, cô hơi sượng người mà vùng vẫy.

Tay hắn ôm rất chặt, cô vùng vẫy không ra, chỉ nghe hắn nói.
" chị, thời gian 3 năm này em thật sự nhớ chị ".

Cô lại mềm lòng buông thõng tay không vùng vẫy nữa...

" được rồi, bây giờ em trở về rồi, có thể đến tìm chị bất cứ lúc nào".

" thật sao?".

" ừm! Thật sự ".

Hắn nghe cô hứa mới buông tay.

" vậy chị mau vào đi ".

Cô gật đầu:" ừm, vậy em mau về đi ".

Hắn lúc này dựa lưng vào thành xe, một tay nhàn nhã đút vào quần âu nhìn cô.

" nhìn chị vào ".

Hắn không nói lời dư thừa nhưng cô nghe thì hiểu hắn muốn nói gì, chỉ gật đầu rồi rối rít đi vào.

Hoắc Tiêu nhìn bóng lưng cô đi khuất, trên mặt đã không còn vẻ mặt cười cười khi đối diện với cô nữa, ánh mắt sắc bén ngày càng lạnh, môi mỏng mím chặt.

Hắn không chỉ nhớ cô, mà còn muốn giữ lấy cô... giữ chặt lấy cô nữa....

Hắn đứng thẳng người, mở cửa vào xe, khởi động lái đi.

Tang Hỷ Dao vừa đến cửa phòng đã thấy hai người bạn thân của mình ló đầu ra nhìn cô chăm chú, cô ngạc nhiên:" hai người làm gì vậy, làm gì mà hai người nhìn mình như thế chứ?".

Tang Hỷ Dao định đẩy cửa bước vào, Lưu Chân Chân níu tay kéo lại, ánh mắt xảo trá nhìn cô:" hey~ bọn tớ thấy hết rồi ".

Cô thắc mắc:" hả?, thấy cái gì?".

" thấy cậu được nam thần đưa về".

Cô tỏ vẻ đã hiểu:" à...".

Tần Thư bên cạnh phụ họa, cố ý lên giọng rất hài hước:" à là à cái gì.... Tang Hỷ Dao, khai rõ".

Lưu Chân Chân nhăn mặt:" khai mau ".

Cô cười ha ha, thiệt là hai người này...

" đó... cũng gần giống như em của mình ".

Cả hai đồng thanh nhìn Tang Hỷ Dao:" hả?... em trai á?... bọn tớ không biết cậu có em trai ".

Tang Hỷ Dao xòa cười.
" không, không phải em ruột, chỉ là lúc nhỏ hắn đều gọi mình là chị nên cũng giống như em trai ".

" à ".

Tần Thư thủ thỉ:" hóa ra không phải em ruột, bọn tớ nhìn thấy ngoại hình cũng rất được, chỉ là xa quá nên không thấy rõ mặt, nếu được.... ầy"

Hai người mờ mờ ám ám: "... cậu nên tiến tới nha".

Được cái gì chứ, là quá được ấy chứ, lúc trước cả người hắn gầy nhôm, bây giờ cả người đều rắn chắc có thịt, lúc đầu đến cô còn không nhận ra bữa.

Nhưng mà...

" hai cậu đừng nói bậy...này... cái này.... "

Hai người bạn thở dài:" Tang Hỷ Dao à, cậu cũng nên yêu đương đi, người ta tuổi bằng cậu đã có hai ba mối tình rồi, còn cậu....".

Cô xụ mặt nhìn hai người, cô cũng đâu có muốn như vậy, chỉ là thời gian của cô rất bận, đi học rồi đi làm, không có thời gian ".

Vả lại...cô cũng có người theo đuổi... chỉ là từ trước đến giờ vẫn không có suy nghĩ muốn yêu.... mỗi ngày cứ lo làm sao để xoay sở chi tiêu cho tháng sau cũng đủ làm cô muốn khóc rồi.

" nói tóm lại, anh chàng đó rất được, thời nay cũng rất chuộng tình chị em nha, cậu đừng bỏ qua".

Cô đỏ mặt:" hai cậu đừng nói bậy, người ta chỉ xem mình là chị thôi, hưm~ hai cậu ở đó mà đoán mò ".

Gì chứ, cầu mong hai người đừng nói nữa...

" xem cậu như chị hả?,,, bọn tớ làm sao tin được ".

" thôi tha cho mình đi, làm ơn, làm ơn, người ta như vậy chắc đã có bạn gái rồi, các cậu đừng mơ mộng nữa ".

\( không có bạn gái nha, cái này tác giả đảm bảo?\).

Vừa lúc một người bạn cùng phòng đến thư viện trường mượn sách cũng trở về, mọi người đều vào phòng, hai người đó cũng tạm tha cho cô.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngày hôm sau có tiết tự học, cô ngồi trong lớp ngẩn người, xuất thần, hiện giờ cô nghỉ việc rồi, nói thẳng là thất nghiệp, số tiền hôm qua ông chủ đưa cho cô cũng khá nhiều, nếu cô tiết kiệm, ít ra có thể duy trì được hai tháng.

Nhưng từ trước đến giờ Tang Hỷ Dao có bao giờ sử dụng tiền phun phí đâu, nói tiết kiệm chứ thật ra sử dụng như bình thường là có thể để dành được hai tháng rồi.

Cô bần thần, chưa kể đến những khoản phát sinh trong tháng, như thế thì không đủ, cô cũng không biết, phải nhanh chóng tìm được công việc mới.

Bất giác lại nhớ ra tấm thiếp mà ông chủ nhận được, tối hôm qua khi trở về cô có tra cứu trên mạng tên công ty, Tính Duy là một công ty lớn chuyên về phân phối dụng cụ y tế có danh tiếng, cô lúc đó ngạc nhiên đến muốn há mồm.

Ông chủ cũng tốt ghê, chỉ là cô chỉ là sinh viên, tập đoàn lớn như thế, cô còn không biết làm việc gì về mấy cái thiết bị, chắc không thể được nhận.

Ong chủ tốt bụng nhưng cô không có phúc hưởng rồi.

Nhưng một người như Tang Hỷ Dao, không phải là người ngồi im chờ chết, dù hy vọng chỉ có 1% thì cô cũng phải thử.

Mấy ngày này Hoắc Tiêu cũng thường xuyên xuất hiện ở trường cô mời cô ăn cơm, cô thời gian này rất rảnh rỗi, vì thế đi cùng hắn, trong lúc ăn cơm, hắn thấy cô có tâm sự, hắn mới chập chợn hỏi, cô cũng không có giấu giếm, vì thế nói ra lo lắng của mình.

Chỉ biết hắn nghe xong à một cái, cô thắc mắc nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười chói lóa, lúc này hắn cười nói:" chị đừng lo, cứ gọi thử xem sao, em nghĩ chị sẽ được nhận ".

Cô cười cười, biết hắn chỉ cố ý nói như thế an ủi cô, hắn dù sao cũng không phải là người tuyển nhân viên, nhưng mà có được hắn động viên như thế, cô lại cảm thấy mình an tâm hơn.

Đến tối khi trở về cô lại bị hai người ở kí túc xá chọc một phen, Tang Hỷ Dao chỉ biết nhìn trời.

Vài ngày sau, cô liền cắn răng gọi đến dãy số đó.

Tang Hỷ Dao trên trán đã chảy ra mồ hôi hột, lo lắng vò đầu ngón tay.

Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc thì có người bắt máy, giọng nói lạnh như băng truyền vào loa máy làm cô có cảm giác sợ hãi.
" là ai ?".

Cô run run, vẻ mặt khó xử:"...xin... xin chào, tôi là người được ông chủ tiệm cafe Lục Đạo giới thiệu... tôi...".

Đầu bên kia nghe thế thì nhợ ra một chút, sau đó giọng trở nên khác hẳn.
" à, chào cô, tôi đã hiểu, cho hỏi tên cô là...".

Cô nhanh chóng đáp:" xin chào, tôi là Tang Hỷ Dao ".

Hoắc Tiêu bên này hỏi rõ danh tính một chút xác định là cô mới nhẹ giọng cười, lúc này vẻ mặt dịu xuống nhu hòa như nước, lúc nãy có số gọi đến hắn còn tưởng là ai, bình thường số điện thoại riêng của hắn rất ít người biết, hắn đang làm việc, đột nhiên nhận điện thoại thì vô thức nhận, dãy số lạ, không biết là ai nên hắn chưa kịp thu hàn ý trong lời nói, không biết có dọa cô sợ hay không, hắn thật quá sơ ý mà.

Lúc này, bên đây, Tang Hỷ Dao nghe một tiếng cười khẽ nên ngờ ngợ, cô không biết mình đang nói chuyện với ai, người ban đầu với người bây giờ sao khác quá, người ban đầu làm cho người nghe sởn tóc gáy, người sau lại thấy ấm áp hơn.

Cô chỉ ngợ một chút thôi rồi cũng không quan tâm nữa.

Bây giờ cô chỉ chú ý đến một vấn đề mà người kia nói.

Người kia đã nói:" ngày mai cô có thể đến thử việc ".

Vậy là được nhận rồi sao?... thật sao, Tang Hỷ Dao không thể tin được, lúc gọi điện cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ cô lại được nhận.

Cô hoàn hồn, hớt hải đáp:"vâng...vâng... ngày mai tôi nhất định sẽ đến, nhưng công tỷ sẽ cho tôi sẽ thử công việc gì?".

Hắn trầm tư một chút:" cái này... cô được nhận vào làm thư ký cho tổng tài".

Trong lòng Hoắc Tiêu âm thầm bổ sung thêm:" là trợ lý quản lý việc riêng tư ".

Đáy lòng cô rơi bang bang, thư ký hả?, cô chưa bao giờ làm nên không biết sẽ như thế nào.... vả lại theo cô biết thư ký sẽ phải làm việc suốt ngày, nhưng cô là sinh viên, chỉ có thể làm thêm thôi.
" tôi...".

" có chuyện?".

Cô chậc lưỡi khó xử:" tôi... tôi chỉ là sinh viên, một tuần tôi chỉ rảnh rỗi 3 ngày, thời gian còn lại.... tôi phải đi học ".

" cái này cô không cần lo, cô rảnh rỗi thời gian nào thì có thể đến làm lúc đó ".

Cái này được hắn đặt cách.

Cô nghe thế liền vui vẻ:" thật sự sao.... vâng, tôi nhất định sẽ đến... cảm ơn, thật sự cảm ơn ".

Cúp máy, Tang Hỷ Dao một trận vui vẻ, cô sắp có công việc mới rồi, đột nhiên cô hơi nhíu mày, có phải nghe lầm không?, hình như giọng nhân viên này cô đã nghe qua ở đâu rồi, cô lắc lắc đầu lại không nghĩ ra, vì thế từ bỏ.

Hôm nay nhất định phải ăn mừng,  cô liền kéo hai đứa bạn đến quán thịt nướng làm mưa làm gió.