Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện - Chương 3: Bắt Rắn




Bây giờ cô mới biết rằng phía kế bên, trên đỉnh đầu của mình có một con rắn, người này vì cứu cô nên mới bị rắn cắn.

Vẻ áy náy lan đậm, cô mang ơn người ta nhưng lại làm những cử chỉ như vậy, nếu đổi lại là cô bị cắn chắc sẽ rất không tốt rồi.

Cô thầm trách cũng tại mình, do cô từ nhỏ nhát gan, thấy người lạ lại hoảng sợ nên mới nhảy dựng mà không xem xét kĩ vấn đề như vậy.

Vả lại nhìn người này vẫn còn nhỏ, sẽ không phải người xấu, lại nhỏ tuổi, tâm tình làm chị gái nổi lên vùn vụt.

Cậu nhóc này tuổi nhỏ hơn cô nhưng lại rất gan dạ, nếu là cô bị cắn, chắc chắn sẽ rất đau, cô cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy.

Cô cũng sợ rắn, lúc này đã nhảy dựng chạy sang hướng khác, bây giờ nghĩ lại lúc nãy đứng gần nó như thế, cả người liền thấy lạnh, hai mắt chực đỏ.

Lúc cô nhảy sang hướng khác cũng tranh thủ chạy đi gọi vú Đinh hướng bên kia hỏi khăn mùi xoan.

Hoắc Tiêu thấy chỉ vì thấy con rắn làm cô sợ, hắn nhíu mày, nhân lúc cô quay người đi đã dùng một tay vặn cổ nó quẳng đi xa, động tác gọn gàng lưu loát, dáng vẻ khôi phục lại như vẻ ban đầu.

Con rắn nằm thoi thóp, vặn vẹo thân mình, oán hận nhìn Hoắc Tiêu rồi tắt thở.
\( ??\).

Vú Đinh biết chuyện nên hô hoán, thấy cô nói không có việc gì mới thở phào, bà trách bà vì sao không theo sát cô, nếu để cô xảy ra chuyện gì thì bà thật có lỗi với phu nhân, mẹ ruột của cô.

Tang Hỷ Dao cuốn quýt trấn an bà nói không sao, rồi cầm khăn nhanh chóng trở lại nơi xảy ra chuyện lúc nãy.

Hắn vẫn đứng im ở đó, vẫn không màn tay mình chảy máu mà chỉ chăm chú nhìn cô chạy đi xa rồi lại chạy về, trong tay còn cầm theo khăn tay, hơi thở khó nhọc.

Hắn nhìn... cảm thấy thật đau lòng, chỉ muốn ôm cô một cái, nhưng hắn không thể.

Cô thở hồng hộc, vội vã kéo hắn ra xa khỏi cái cây có rắn, cả người bất giác rùn mình, hắn để mặc cho cô kéo đi.

Hắn nghĩ cô không biết con rắn ấy đã chết rồi nên mới sợ hãi như vậy, chết rồi mà vẫn dọa cô sợ, hắn tự hỏi có nên băm luôn xác nó ra hay không?.

Hắn nhìn cô ân cần lau chùi vết thương trên tay của mình, khóe môi bất giác cong lên, lâu lắm rồi hắn mới cười một cách thoải mái đến như vậy.

Với kinh nghiệm lúc trước, con rắn không có độc, nhưng nhìn cô lo lắng đến như vậy, hắn thật thích.

Cô không biết, hắn kìm hãm cảm giác muốn thân cận với cô đến cả người đều đau đớn.

Bác Hạ và Vú Đinh lúc này lo lắng đi đến, thấy một màn này vừa nhảy dựng vừa cảm ơn Hoắc Tiêu rối rít, hai người cũng xúm xít lại phụ giúp cô xem vết thương có nghiêm trọng hay không.

Tang Hỷ Dao lo lắng không thôi, sợ rắn có độc liền vội vã kéo hắn một mực đi bệnh viện kiểm tra.

Hoắc Tiêu im lặng để cho cô kéo đi, ẩn nhẫn đầy vẻ sung sướng khó có ai thấy được, cảm giác được cô nắm tay kéo đi, như thế thật tốt.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong quá trình bác sĩ kiểm tra vết thương, Hoắc Tiêu đều một mực duy trì dáng vẻ im lặng, hắn có vẻ khó chịu khi bị người khác đụng chạm, hơi mất kiên nhẫn, nhưng lại bởi vì ngồi trước mặt cô, hắn không thể hành động khác thường liền khắc chế nhẫn nhịn.

Hắn từ trước đến nay vết thương hắn đổ máu còn kinh khủng hơn vết thương cỏn con này, đối với nó, không đáng cho hắn để vào trong mắt chứ huống chi là chăm sóc vết thương.

Nhưng được cô quan tâm, hắn tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ.

Tang Hỷ Dao lo lắng đứng một bên, khi cô nghe được bác sĩ nói vết thương không có độc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vết thương không có độc nhưng vết cắn hơi sâu, bác sĩ bảo phải chăm sóc cẩn thận để tránh bị nhiễm trùng, bác sĩ nói gì, cô đều lắng nghe thật kĩ lưỡng.

Tang Hỷ Dao lúc này đã quyết tâm chăm sóc cho Hoắc Tiêu trong tương lai.

Mọi thứ đã không còn gì ái ngại, lúc lên xe, cô mới để ý đến hắn, hắn thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, tạo cho cô cảm giác giống như đứa em trai hàng xóm, cô cười hắc hắc hai tiếng, cảm giác làm chị gái lại nhao nhao.

Từ nhỏ Tang Hỷ Dao đã rất ao ước có em trai, nhưng mười mấy năm nay cô vẫn chỉ có một mình, rồi mẹ cô mất, ba lại thay đổi đột ngột, dẫn về nhà thêm một người gọi là thân thiết, nhưng không phải em gái, mà xưng là chị.

Mẹ mất, ba đi bước nữa, Tang Hỷ Dao cũng không nói gì, chỉ biết trong nhà có thêm hai người xa lạ mang danh phận, cô nhìn bọn họ tự ý vào phòng của mẹ cô, ra oai tỏ ý làm chủ nhà, cô cũng chỉ biết lén trốn vào phòng mẹ cô khóc thầm.

Mẹ cô mất đi, ba ngày ngày bận rộn đi công tác, bên cạnh chỉ còn Vú Đinh, cũng không còn ai thực sự yêu thương cô, lúc này Tang Hỷ Dao đối mặt với Hoắc Tiêu, nổi niềm nhiều năm muốn làm chị lại trỗi dậy.

Tang Hỷ Dao cười vui vẻ, nhìn Hoắc Tiêu giới thiệu:" chào cậu, tôi là Tang Hỷ Dao, cậu tên gì?".

Hắn luôn luôn quan sát cô, thấy cô nói chuyện với mình, hắn liền  trả lời:"....Tên là Hoắc Tiêu ".

Tang Hỷ Dao ý cười càng đậm:"chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, câu bao nhiêu tuổi rồi vậy?".

Cô nói chuyện lịch sự, vì sợ nếu như hắn lớn tuổi hơn cô, gọi không hợp sẽ là không đúng, chí ít bây giờ cô dâng hỏi tuổi tác, nếu hắn lớn tuổi hơn cô, thì cô sẽ đổi cách xưng hô, còn nếu nhỏ tuổi hơn, cô muốn nhận hắn làm em trai.

Tang Hỷ Dao nhìn người trước mặt này rất thật thà, rất hợp ý với cô, cô đã định muốn làm chị gái người ta rồi.

Nếu quả nhiên lớn tuổi hơn, cô cũng không nói gì cả, chỉ là có một chút tiếc hận mà thôi.

Lúc này, như đoán đúng được ý định của cô, trong đáy lòng của hắn âm thầm nhếch mép cười, quả nhiên, thiên thần nhỏ của hắn vẫn khao khát muốn làm chị gái như vậy....

" mười... mười bảy".
" thật sự ?... là mười bảy ?....".

Nghe được vẻ xúc động trong lời nói của cô, hắn thật sự gật đầu, hắn âm thầm vui vẻ bật cười trong lòng, quả nhiên cô vẫn còn con nít như vậy.

Tang Hỷ Dao mừng hết lớn, sẽ không có nếu như rồi, hắn thật sự nhỏ tuổi hơn cô.

Cô cũng nhìn ra được hắn bây giờ cũng không quá 20 tuổi, hóa ra cô đoán đúng, hắn chỉ mới 17 tuổi, nhỏ hơn cô cả 2 tuổi.

Hắn ít tuổi nhưng lại phát triển thật nhanh, cao hơn cô cả một cái đầu, khuôn mặt của cô đã 19 tuổi lại nhìn non nớt hơn cả hắn, vì thế cho nên lúc đầu làm cho cô không dám nhận lầm.

Tang Hỷ Dao biết được sự việc, lúc này mới hắng giọng tỏ vẻ chị cả:" chị 19 tuổi, em có thể gọi chị là chị Dao ".

"...dạ, chị Dao ".

Cô đây là lần đầu tiên có người gọi mình là chị gái, mong ước được thõa mãn, thích chí gật đầu:
" hì~ ngoan lắm ah~".

Đúng như kế hoạch, nhìn con mồi hít mắt cười tươi rói trước mặt đã lọt lưới, trong mắt hắn toát lên thích thú và cưng chiều vô hạn nhưng do Tang Hỷ Dao thần kinh thô, đối diện với ánh mắt đó, nhìn đến mấy cũng không có nhìn ra được cái gì.

Cô hỏi gia đình của hắn, một lúc sau mới biết hắn là trẻ mồ côi, cô đơn một mình, tâm tình làm mẹ của phụ nữ lại trỗi dậy mãnh liệt, cô tự nhủ sẽ chăm sóc tốt cho NGƯỜI EM TRAI này.

Cũng không biết như thế nào, chắc chắn là do có duyên nên vừa gặp được hắn, Tang Hỷ Dao liền cảm thấy cực thích, vô cùng có cảm tình.

Trở về nông trại, vì hắn bị thương, mọi công việc cô đều không cho hắn làm, cô bắt hắn nghỉ ngơi đến lúc vết thương lành hẳn mới được, còn cô thì mỗi ngày chăm sóc cho hắn.

\-\-\-\-\-\-\-\-

Tang Hỷ Dao đưa hắn về phòng, nhưng hắn một mực không thõa hiệp ở một mình, vì để bồi hắn, cô ngồi kế bên lột vỏ nho uy cho hắn ăn.

Nho ngọt làm hắn chán ghét muốn nhíu mày, nhưng cô uy bao nhiêu, hắn đều ngồi kế bên kiên nhẫn lần lượt ăn hết, ánh mắt chiếm hữu nóng rực gắt gao khóa chặt bóng dáng nhỏ bé đang cuối đầu chăm chỉ bóc vỏ nho, nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt xâm lược bất trị, đến khi cô nhìn lên, ánh mắt xâm lược lại không thấy đâu, thay vào đó là một sự cô đơn hiện hữu làm Tang Hỷ Dao liền nhịn không được mềm lòng, lại cuối cùng bóc vỏ nho đút cho hắn.

Tang Hỷ Dao vừa lột vỏ nho vừa nghĩ nghĩ, không biết vì Sao,ngày hôm nay cô cảm thấy lạnh sống lưng rất nhiều lần.

" Tiêu Tiêu, Ăn ngon không?".
Cô hỏi hắn.

Hắn gật đầu:" uy... rất ngon".

Hắn vừa nói cũng vừa thay cô lột một quả đưa đến bên miệng cô, Tang Hỷ Dao không kiêng dè, cứ thế mở miệng nhận lấy quả nho, môi anh đào cũng nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của hắn, hít mắt nhìn hắn cười.

Đầu ngón tay truyền đến tế bào não một cảm giác tê tê, Hoắc Tiêu động nhẹ yết hầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.

Hoắc Tiêu nuốt xuống quả nho ngọt gắt, mày không nhíu lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn cô, hắn lần lượt nhớ lại thời gian lúc này ở kiếp trước.

Lúc trước, một lúc sau cô trở về nhà, những con người giả tạo ấy ra ngoài đi du lịch, chỉ còn lại một mình cô ở nhà, hôm đó, trời đổ một cơn mưa, hắn đứng ngoài ban công trộm nhìn cô, thấy cô ngồi trên ghế mây khóc một mình, hắn muốn đến an ủi nhưng lại không dám bước đến.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn đi theo cô, cô sẽ không còn cô đơn, cô nói hắn không thỏa cũng được, không ngoan cũng được, chỉ cần cô ở đây, được phút nào hay lúc ấy, cô sẽ không cô đơn, giây phút này... hắn muốn ở bên cạnh cô làm cho cô vui vẻ.

Tang Hỷ Dao vui vẻ, Hoắc Tiêu cũng vui vẻ, Tang Hỷ Dao buồn, Hắc Tiêu cũng sẽ buồn, ai gây hại cho Tang Hỷ Dao, Hoắc Tiêu sẽ thay cô giết người đó.