Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương 42






Bàn tay to lớn mang theo lực nắm lấy nàng, bá đạo mà ấm áp, lôi kéo nàng đi tới chỗ không người, một nơi chưa từng có ai sống.
Hai người đứng ở đây, trái tim Hữu Hi thẳng thắn nhảy loạn, tầm mắt phiêu hốt không ngừng, rơi vào nơi hai bàn tay giao nhau, từ góc độ của nàng nhìn lại, có cảm tưởng hai bàn tay dính chặt giống như chung một lòng
Trước đây nàng cũng cùng Nhất Thần nắm tay, nhưng chưa từng phát sinh hai bàn tay cùng đan lại một chỗ phối hợp nhuần nhuyễn.
Trái tim Hữu Hi bối rối, hình như, hình như điều này có ý nghĩa gì đó.

Bối rối ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên, thì thấy hai mắt hắn cũng dán chặt vào tay nàng.
Hữu Hi dùng sức muốn rút lại tay mình đang bị Hoàng Bắc Thiên nắm lại, Hoàng Bắc Thiên ngay lập tức buông ra.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi tìm ta có việc sao?”- Hữu Hi mở miệng phá vỡ không khí trầm tĩnh bao bọc xung quanh.
“Ngươi… có nguyện ý đi theo ta không?”- Hai tròng mắt xinh đẹp của Hoàng Bắc Thiên không chút thay đổi, phát hiện chính mình đang rất mong đợi, nhìn Hữu Hi.

Mặc dù hắn có thể trực tiếp làm như vậy, nhưng hắn hi vọng muốn biết quyết định của Hữu Hi dù là gì đi nữa.

Hữu Hi nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Đi theo ngươi?”
Hai tay Hoàng Bắc Thiên vội vàng nắm lấy bả vai Hữu Hi, con đen láy không chớp mắt nhìn Hữu Hi: “Đúng vậy, theo ta rời khỏi nơi này.”
Hữu Hi chần chờ nói: “Nhưng mà….”.
“Ngươi không nghĩ tới sao, không nghĩ tới việc rời khỏi đây sao?”- Sự do dự của Hữu Hi làm cho Hoàng Bắc Thiên một trận xao động, vì hắn nói ra ba chữ bất đồng mang hàm nghĩ bên trong “Theo ta rời”, không phải là lời hứa hẹn….
“Ngươi muốn làm thế nào?”- Nàng rất muốn, bất cứ giá nào nàng cũng muốn rời đi.

Nhưng Lăng Khiếu Dương sẽ để nàng đi sao, đáp án vốn là không.

Nếu Hoàng Bắc Thiên dẫn nàng chạy trốn, không biết phải nỗ lực đến mức nào mới có thể rời khỏi đây.
Hoàng Bắc Thiên buông vai Hữu Hi, ánh mắt bình tĩnh chứa đựng sự kiên quyết: “Ta dĩ nhiên có cách, nhưng không biết liệu có thành công, ngươi cái gì cũng không cần biết”
“Không được, cách của ngươi nhất định có nguy hiểm, ta không muốn liên lụy ngươi, tâm ý ngươi ta biết, nhưng tuyệt đối không thể hại ngươi”- Nàng tìm kiếm thời cơ chạy khỏi vương phủ, nhưng cũng không cần lợi dụng Hoàng Bắc Thiên làm cho hắn liên lụy.
Tuấn nhan Hoàng Bắc Thiên kiên định nói: “Ta chỉ tới để thông báo, khi nghĩ ra cách toàn vẹn lập tức sẽ mang ngươi đi”.
“Không, Hoàng Bắc Thiên….”
“Hu… tin tưởng ta”- Hoàng Bắc Thiên vươn ngón tay thon dài, điểm giữa môi Hữu Hi, không cho nàng tiếp tục nói.

“Đừng tự ý bỏ trốn, chờ tin tức, nhớ kỹ lời ta nói, đừng tự tiện hành động, bên ngoài vương phủ có rất nhiều nguy hiểm”- Đây mới là câu quan trọng nhất, hắn lo lắng Hữu Hi lén bỏ đi… Lại bị ai khác bắt đi lâm vào nguy hiểm, hắn sợ hãi không thấy được nàng, loại cảm giác này hắn không muốn xảy ra lần thứ hai.
“Nhớ kỹ lời ta nói”- Hoàng Bắc Thiên dặn dò xong, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, trái tim mãnh liệt nhảy lên, hắn dĩ nhiên biết tâm tư của nàng, biết nàng toàn tâm toàn ý muốn bỏ trốn.
Nhưng hắn muốn làm gì, làm như thế nào, Hữu Hi không nhịn được lo lắng, Lăng Khiếu Dương sẽ buông tay sao?
Nàng biết là rất khó, rất khó….
Nhưng Hoàng Bắc Thiên, hắn không để ý tới, tựa hồ chỉ biết bảo vệ, cứu vớt nàng, muốn mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất.


Con ngươi Hữu Hi lộ ra tia nhìn say mê hướng về phía Hoàng Bắc Thiên….
“Người đã đi, ngươi còn nhìn không biết mệt sao?”
Một đạo âm thanh trầm lắng, mang theo sự chế giễu vang lên sau lưng, Hữu Hi kinh hãi quay đầu lại, thấy gương mặt tà khí của Lăng Khiếu Dương, trái tim sợ hại không khỏi lui vài bước, cố tránh xa khí tức của Lăng Khiếu Dương làm người ta sợ hãi.
“Sao lại sợ ta như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chớp mắt, tới gần Hữu Hi, hai tròng mắt lãnh khố không hề mang theo chút ấm áp.
“Ta có việc cần làm, không thể tiếp chuyện với ngươi được”- Hữu Hi soảng sợ xoay người nghĩ tới việc rời đi, cổ tay bị Lăng Khiếu Dương gắt gao nắm lấy, đem nàng hung hăng kéo vào lòng.
Sắc mặt lạnh lẽ, lòng ngực rộng rãi mà cứng rắn chứa đầy sự tức giận: “Ngươi cho rằng hắn có thể mang ngươi đi sao?”.
“Vương gia dùng thủ đoạn như vậy, ta có thể chạy trốn sao?”- Hữu Hi oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
“Hừ, tội của ngươi còn chưa trả xong, làm sao ta có thể dễ dàng để ngươi đi đây?”- Lăng Khiếu Dương giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt mạnh mặt Hữu Hi: “Mùi vị của ngươi ta nếm còn chưa đủ, lại bỏ cho nam nhân khác nhấm nháp sao”.
“Ngươi vô sỉ”- Hữu Hi dùng sức đẩy tay hắn, Lăng Khiếu Dương vẫn giữ nguyên giam cầm tay nàng.
Tay Lăng Khiếu Dương vuốt ve gương mặt Hữu Hi, lại đột nhiên đit ới sau đầu Hữu Hi, ngón tay xuyên qua sợi tóc nàng, dùng sức kéo xuống, bức bách gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi ngẩng lên, buộc môi nàng mở ra.
Đau quá, Hữu Hi không nhịn được cau mày, ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương hài lòng nhìn Hữu Hi.

Hắn chính là thích nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của nàng, rất xinh đẹp, cúi đầu, hung hăng hôn vào đôi môi đỏ mọng, mút lấy bị thơm ngọt trong miệng nàng.

Hữu Hi giãy dụa không được, vừa tức vừa giận, cắn răng muốn cắt đứt đầu lưỡi của Lăng Khiếu Dương đang tàn phá bừa bãi trong miệng nàng.
Nhưng hắn linh hoạt tránh né, hai người hôn nhau mà giống như đang chơi kiếm tìm, phát ra thứ âm thanh mập mờ.
Hắn hôn làm cho nàng không thở được, xung quanh đều là mụi vị nam tính của hắn, tâm trí từng đợt mê loạn, bàn tay thúc vào ngực Lăng Khiếu Dương, hắn lại giống như núi không có chút thối lui hay sứt mẻ.
Lăng Khiếu Dương buông lỏng đôi môi như cánh hoa của Hữu Hi hướng xuống phía dưới vùng cổ trắng nõn, gặm cắn, rồi đột nhiên đầy Hữu Hi ra xa: “Ngươi yêu hắn rồi? Ngươi đã yêu Hoàng Bắc Thiên? Vậy còn người nam nhân Nhất Thần ngươi yêu, chẳng lẽ không còn tình cảm ?”
Hữu Hi đứng vững, nghe Lăng Khiếu Dương nói, trái tim ngẩn ra, đầu óc mơ hồ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, thanh âm run rẩy nói: “Không… ta không có yêu hắn….”.
Hữu Hi thì thầm nói, Lăng Khiếu Dương cũng không hề làm khó nàng, tầm mắt dấu đi tia nhìn lướt qua cái thân ảnh ở phía xa xa….

giống như có thâm ý cười, rồi vội vàng đắc ý rời đi.
Hữu Hi đứng tại chỗ, không nghĩ tới Lăng Khiếu Dương lại hỏi nàng vấn đề này….

Đầu óc mơ hồ bất an…..