Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em

Chương 46: Đủ Rồi, Hãy Để Cho Tôi Yên




Sáng hôm sau, Lăng Lập Thành đi xuống nhà thì thấy ông bà Tần đang ngồi uống trà ở phòng khách. Dù tối qua Tử Ninh cho anh vào nhà, cho anh ngủ chung giường nhưng cô vẫn còn rất giận. Cô không cho anh ôm, cứ đẩy rồi đạp anh ra xa.

" Ba mẹ "

" Con về đi, Tử Ninh không về đâu "

Ông Tần nhìn anh.

Tần Tử Ninh từ trên lầu đi xuống. Trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trên vai thì đeo balo.

" Ba mẹ, con xin phép đi học "

" Anh đưa em đi học "

Đôi mắt của Lăng Lập Thành sáng rỡ lên. Đưa đi học xong anh sẽ đón cô về nhà luôn, đến ông trời còn giúp anh mà.1

Tần Tử Ninh lườm anh, cô biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Đừng hòng qua mặt cô.

" Ba mẹ cho con đón Tử Ninh về được không? Con không thể thiếu cô ấy được "

Ông bà Tần không nói gì, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Tần Tử Ninh thấy vậy nên chủ động nắm tay anh. Trong chuyện này anh cũng không sai, giúp người là một việc làm tốt. Nếu như cô thấy Vân Tranh như vậy, cô cũng sẽ giúp. Anh chỉ sai khi không nghĩ cho cảm xúc, mặt mũi của cô, để bây giờ mọi người đều thấy cô tội nghiệp.1

" Ba mẹ, con tin tưởng anh ấy, ba mẹ đừng làm khó anh ấy nữa."

Bà Tần tức giận nhìn cô. Con gái của bà quá ngu ngốc, cứ như vậy thì sao Lăng Lập Thành biết sợ được chứ. Sau này sẽ tiếp tục làm cô buồn.1

" Con muốn làm gì thì làm đi, sao này mẹ không quan tâm đến nữa "1

Bà Tần đứng dậy bỏ đi lên lầu. Tần Tử Ninh nhìn theo mà nước mắt rơi xuống, mẹ cô nói vậy là bỏ rơi cô luôn rồi sao?1

Lăng Lập Thành ôm cô vào lòng, lau đi những giọt nước mắt của cô. Tại anh mà cô phải khó xử như vậy. Anh đã làm cho ông bà Tần mất niềm tin về anh.1

" Tử Ninh, mẹ con giận nên mới nói như vậy thôi, chứ mẹ con thương con hơn tất cả mọi thứ "

" Híc..."

" Ngoan, đừng khóc. Ăn sáng rồi hãy đi học "

" Dạ vâng...híc "

Tần Tử Ninh lủi thủi đi vào phòng bếp. Cô không muốn ăn đâu nhưng cô sợ ba mẹ sẽ lo lắng cho sức khỏe của cô.

Đợi Tử Ninh đi vào trong thì ông Tần nhìn sang Lăng Lập Thành.

" Lập Thành, chưa lần nào ba thất vọng về con như lần này. Là đàn ông mà để vợ mình phải đứng giữa như vậy thì rất thất bại. Bản lĩnh của con ở đâu rồi? "1

" Để con lên nói chuyện với mẹ "

" Không cần đâu, sau này con đừng làm Tử Ninh buồn nữa là được rồi "1

Ông Tần nói xong thì cũng đi lên lầu với bà Tần. Lăng Lập Thành ngồi xuống sofa, anh thật sự rất thất bại, anh làm vợ của anh phải buồn, làm ba mẹ vợ thất vọng về anh.1

Tần Tử Ninh ăn sáng xong thì được Lăng Lập Thành đưa đi học. Cả hai ngồi trong xe nhưng không ai nói gì cả.

Chiếc xe dừng trước cổng trường, Tần Tử Ninh mở cửa bước xuống. Lăng Lập Thành cũng vậy, bước xuống với cô.

" Tử Ninh "

Cô quay đầu lại nhìn anh.

" Anh xin lỗi "

" Em vào lớp, trưa nay anh không cần đến đón em đâu "

" Em còn giận anh à?"

" Không, em vào lớp học "

Tần Tử Ninh nói rồi đi vào trường. Lăng Lập Thành nhìn theo mà đau lòng.1

Suốt cả buổi học ai cũng nhìn Tần Tử Ninh xong rồi nói nhỏ với nhau. Cô biết họ đang cười cợt cô nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến mà chỉ chăm chú việc học.

" Lăng thiếu phu nhân hôm nay đi học rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô sẽ buồn đến nghĩ học luôn chứ? "

Kiều Nhi khoanh tay trước ngực nhếch môi cười khẩy, cô thấy Tần Tử Ninh rất chướng mắt, hôm nay bị như vậy cô thấy rất vui.

" Việc gì phải buồn? "

Tần Tử Ninh nhướn mày.

" Ồ, còn mạnh miệng quá nhỉ, bây giờ ai cũng biết cô bị cấm sừng. Trước sau gì cũng bị Lăng Lập Thành đá đi mà thôi "

" Có bị cấm sừng hay không cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?"1

" Để xem còn hóng hách được bao lâu? Chị Vân Tranh là diễn viên nổi tiếng, xinh đẹp còn cô là gì? Chỉ giỏi cái miệng "

Đôi mắt của Tần Tử Ninh đỏ au lên, bàn tay cuộn tròn lại. Nhưng cô thấy Kiều Nhi nói phải, cô là gì? Cô không là gì cả, hiện tại cô không làm ra tiền, sống phụ thuộc vào ba mẹ rồi Lăng Lập Thành. Nếu so sánh thì cô không bằng một góc của Hàn Vân Tranh.

" Cậu đủ rồi đấy Kiều Nhi. Cậu làm Tử Ninh buồn, cậu vui lắm sao? "

Hà Tô Diệp tức giận nói.

" Phải, thấy Tần Tử Ninh đau khổ tôi rất vui và sảng khoái "1

" Cậu...."

" Bỏ đi Tô Diệp, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói "

Tần Tử Ninh nói rồi kéo Hà Tô Diệp rời đi, cô không muốn hơn thua với Kiều Nhi.

Mọi người ở đó điều nhìn Kiều Nhi và Tần Tử Ninh, kẻ thương sót, kẻ cười vì hả dạ.

Tan học, Tần Tử Ninh lang thang bước ra cổng trường, cô cảm thấy rất mệt mỏi với sự việc này. Nhưng khi vừa bước ra tới cổng thì cảnh tượng trước mắt làm cô như chết đứng, Lăng Lập Thành và Hàn Vân Tranh đang đứng nói chuyện với nhau.1

Đôi mắt của Tần Tử Ninh đỏ lên, cô cố gắng bình tĩnh mà bước tới lướt ngang qua cả hai.

" Tử Ninh "

Lăng Lập Thành nhìn thấy mà kéo tay cô lại.

" Đủ rồi, hãy để cho tôi yên "1