Tình yêu là một thứ rất đặc biệt, nó có thể khiến cho người ta gục ngã, hoặc là cái đích để họ không ngừng tiến lên. Mỗi người hiểu về tình yêu theo một cái cách khác nhau, bởi vì ai ai cũng có trái tim, và trái tim khi rung động thì chẳng người nào giống. Cảm nhận về tình yêu cũng khác, có kẻ cho rằng yêu rất ngọt ngào, yêu là hạnh phúc, là vui vẻ, là thứ gì đó đáng để tôn thờ, lại có một ai đó khác nói rằng đó là một thứ thuốc độc mê hoặc lòng người, một khi dính vào là không thể dứt ra được, cuối cùng cũng chỉ vận đau khổ vào thân.
Yêu có muôn hình vạn trạng, đủ sắc thái, đủ đối tượng, không có cái yêu nào là sai, cũng chẳng có cái yêu nào là không thể chấp nhận, chỉ là chẳng phải ai cũng có đủ dũng cảm để nhìn thấu lòng mình. Hai nhân vật chính của chúng ta cũng vậy, họ ở cạnh bên nhau hai mươi năm, hai mươi năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để làm cho trái tim vì một người vô thức mà nhớ nhung. Họ là hai kẻ cô đơn, hai kẻ cô đơn không cần đến tình yêu, chỉ cần tình bạn, tựa như hai con sói lạc loài tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn.
Nhưng rồi ngày chia xa cũng đến, họ chưa từng hiểu rõ nhau, vậy nên cũng không dám đánh cược một lần. Chỉ là khi không còn ở bên cạnh, lại cảm thấy trái tim giống như bị thiếu hụt mất điều gì thân thương lắm.