Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 453: Bộ Chiến Vô Địch




Nguồn: MT

Trương Nguyên xem thư của Đỗ Tùng mới biết Mục Kính Nham đã được tổng kỳ đề bạt làm thử bách hộ. Thử bách hộ kì thực không phải là một chức quân chính thức của Đại Minh, cao hơn so với tổng kỳ và thấp hơn so với bách hộ chính thức, cũng chẳng khác gì là một chức dự khuyết. Khi nào bách hộ thiếu hụt, thì thử bách hộ có thể sẽ trở thành bách hộ chính thức, nhưng được hưởng lương và đãi ngộ giống như bách hộ. Mục Kính Nham nhập ngũ ba năm, có thể từ một tên tiểu tốt từng bước trở thành thử bách hộ, đương nhiên là do chính bản thân ông ấy võ nghệ cao cường chiến công lừng lẫy. Còn mấu chốt của sự thăng tiến còn là do Đỗ Tùng đề bạt, Đỗ Tùng đề bạt Mục Kính Nham đương nhiên xuất phát từ mối quan hệ tốt đẹp với Trương Nguyên.

Trương Nguyên sai người bày rượu, mở tiệc chiêu đãi nhóm người Đỗ Thanh Cương. Hai binh của Tần Lương Ngọc là Mã Khoát Tề và Xá Ba cũng cùng ngồi vào dự, Mã Khoát Tề và Mục Kính Nham đều là chỗ quen biết, hai người đã từng cùng kề vai sát cánh đánh nhau với kẻ địch ở bến tàu Hàng Châu, sau bốn năm không gặp hôm nay lại gặp nhau ở kinh thành này, vì vậy vô cùng vui mừng.

Đỗ Thanh Cương, Vương Tông Nhạc, Hồng Kỷ và Hồng Tín thấy Trương Nguyên lang không phân cao thấp ngồi cùng bàn với họ, lại còn mời rượu họ, nên bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Võ tướng Đại Minh địa vị thấp, người học võ cũng vậy khó có thể nhận được sự tôn kính của mọi người. Tất cả đều là hạ phẩm chỉ có những người đọc sách mới có địa vị cao. Cho nên trước thái độ thân thiện của Trương Nguyên khiến cho đám người Đỗ Thanh Cương, Vương Tông Nhạc vô cùng cảm kích. Người có địa vị cao nhận được sự thiện cảm của người khác cũng không dễ dàng gì.

Đã ba tuần rượu, tiếng trống gõ ban đêm từ xa vọng tới, đám người Đỗ Thanh Cương cũng xin cáo từ trở về hội đồng quán, Trương Nguyên nói:

  • Hôm nay uống rượu vô cùng hưng phấn, ngày mai là ngày nghỉ, Đỗ bách hộ cùng mấy vị đây đến nhà ta dùng bữa cơm trưa, ta muốn thỉnh giáo mấy vị vài việc ở biên giới. Mục thúc và Vương sư phụ sẽ ở lại bên này, không cần phải trở về hội đồng quán nữa.

Đỗ Thanh Cương vội nói không dám, Trương Nguyên nói:

  • Giờ tỵ ngày mai nhờ Mục thúc đến mời ba vị.

Đỗ thanh Cương thấy thành ý của Trương Nguyên vội nói:

  • Không cần không cần, ty chức sẽ đến.

Nói rồi y và Hồng Kỷ, Hồng Tín cung kính cáo từ

Trương Nguyên cảm thấy trong lòng vô cùng yên tâm, có Mục Kính Nham, Vương Tông Nhạc, hai võ tăng thiếu lâm và hai vị binh sĩ Mã Khoát Tề, Xá Ba đều là hộ vệ thân cận theo hắn đi sứ Triều Tiên. Thế cục hiện giờ ở Liêu Đông biến đổi liên tục, tranh chấp vương vị của Triều Tiên cũng chưa bình ổn, hành trình của hắn tới Triều Tiên chắc chắn sẽ không phải là gió yên biển lặng, bên cạnh không có những trợ thủ đắc lực, thì sợ rằng khó lòng mà qua nổi.

Mục Chân Chân vặn to ngọn đèn lồng, đi ra từ rèm cửa hoa, nói với phụ thân Mục Kính Nham đang đứng ở hành lang, hai cha con gần một năm không gặp, Mục Chân Chân lúc nói chuyện thỉnh thoảng lại nâng bụng lên, cứ như sợ nó rơi xuống, Mục Kính Nham hỏi:

  • Mấy tháng rồi Chân Chân?

Mục Chân Chân liếc nhìn Trương Nguyên đang ngồi trong đại sảnh nói chuyện với Vương Tông Nhạc, trước mặt cha nàng vừa thẹn thùng vừa vui sướng nói:

  • Chín tháng rồi cha ạ.

Mục Kính Nham cuối cùng cũng đã cảm thấy thoải mái hơn, vui mừng nói:

  • Vậy tháng sau sẽ sinh rồi, cha có thể nhìn thấy con của Chân Chân rồi, thật là đáng vui mừng.

Mục Chân Chân hỏi:

  • Phụ thân, Đỗ tướng quân cử người đến kinh thành là chuẩn bị để cho cha đi theo thiếu gia tới Triều Tiên sao?

Mục Kính Nham nói:

  • Ừ, thiếu gia Giới Tử ước chừng bao giờ khởi hành?

Mục Chân Chân nói:

  • Thiếu gia nói tấu chương vẫn chưa được phê chuẩn, đi hay không đi còn chưa biết được, cha đến là tốt rồi, con đang lo thiếu gia lúc đi xa không có hộ vệ đắc lực.

Trước kia đều là Mục Chân Chân làm thị vệ thân cận bên cạnh Trương Nguyên, nhưng bây giờ nàng đang mang thai, sắp đến ngày sinh nở không thể đi cùng, vô cùng bất tiện, bây giờ cha nàng Mục Kính Nham võ nghệ cao cường đi cùng Trương Nguyên, khiến Mục Chân Chân vô cùng yên tâm.

Nhưng nghe Mục Kính Nham nói:

  • Vị Vương sư phụ kia võ nghệ còn trên cha ngươi, cuộc đời đúng là núi cao lại có núi cao hơn, người giỏi lại có người giỏi hơn.

Mục Chân Chân nhìn người đàn ông hơi già kia đang nói chuyện với thiếu gia, hỏi nhỏ:

  • Phụ thân và ông ta từng đọ sức rồi sao?

Mục Kính Nham xấu hổ nói:

  • Thực sự không phải đối thủ, trước mặt Vương sư phụ, ta có phần sức nhưng không có chỗ dùng, nếu nói về chiến bộ, chỉ sợ không ai có thể là đối thủ của ông ấy.

Mục Kính Nham thật sự rất khâm phục Vương Tông Nhạc, Trương Nguyên trong sảnh cũng đứng dậy xin chỉ giáo, trước Quan Vương Gia đùa giỡn đại đao, Trương Nguyên trước mặt tông sư thái cực Vương Tông Nhạc cũng luyện một bài thái cực quyền đơn giản, Vương Tông Nhạc hỏi Trương Nguyên mấy câu về vấn đề hít thở, thấy Trương Nguyên không nghiên cứu thổ nạp, Vương Tông Nhạc không nén được cười nói:

  • Trạng nguyên sau khi đọc sách tập luyện để giãn gân cốt thật là tốt.

Vương Tông Nhạc không hỏi Trương Nguyên học cái này ở đâu, Vương Tông Nhạc không cho rằng bài quyền mà Trương Nguyên biểu diễn là thái cực quyền, thái cực quyền của Vương Tông Nhạc là để phòng thân đánh người, còn những động tác của Trương Nguyên hiển nhiên không thể, việc Trương Nguyên đề xuất học thái cực quyền khiến Vương Tông Nhạc vô cùng kinh ngạc. Trương trạng nguyên danh tiếng lẫy lừng lại muốn học võ, điều này đúng là có một không hai trên đời.

Trương Nguyên nói:

  • Mỗi buổi sáng ta đều luyện mấy quyền, để tăng cường sức khỏe, hiền tài Vương Dương Minh, Đường Kinh Xuyên trước kia văn võ song toàn, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay vinh hạnh được gặp Vương sư phụ, không thỉnh giáo thì chẳng khác nào vào Bảo Sơn mà tay không trở về.

Trương Nguyên tập võ, cũng không phải muốn trở thành đại cao thủ, bởi vì điều này là không thể, thể chất, tuổi tác ở vào độ này, dù sao đây cũng không phải là thế giới võ hiệp của Kim Dung có thể thay đổi gân cốt tẩy tủy truyền nội công vào đầu. Hơn nữa hắn cũng không có thể lực để cả ngày rèn luyện thân thể, một người có võ nghệ cao cường đến đâu cũng không có ích gì đối với đất nước, chỉ có điều gặp được Tông sư thái cực mà không học lấy một chút thì quả thực đáng tiếc, học được hai ba chiêu thức cũng có thể có khả năng tự bảo vệ cho bản thân những lúc bị tập kích, cũng không thể ỷ lại hoàn toàn vào hộ vệ được, đa nghệ bất áp thân mà.

Vương Tông Nhạc thấy Trương Nguyên coi trọng mình, trong lòng cảm thấy rất vui, nói:

  • Trương đại nhân muốn học mấy tiểu kỹ linh tinh này, tại hạ cũng không dám giấu giếm.

Trong lòng cũng biết Trương Nguyên cũng chỉ là quá tò mò, chứ bậc công khanh thiếu niên này làm sao có thể chịu khổ để tập võ được.

Sáng sớm hôm sau, Trương Ngyên đã đến sân ngoài của phòng khách để học Thái cực quyền của Vương Tông Nhạc, Vương Tông Nhạc đầu tiên giảng giải về luận thái cực quyền của mình:

  • Người học thái cực quyền, vô cực mà sinh. Động tĩnh chi cơ, âm dương chi mẫu, sự phân tách của động, và sự hợp nhất của tĩnh. Không quá không kịp, tùy đoạn thì duỗi. Người cương thì ta nhu, tùy người mà dựa, động cấp thì ứng cấp, động hoãn thì tùy hoãn. Cho dù biến hóa khôn lường, nhưng chỉ chú ý nhất quán.

Khả năng ghi nhớ là ưu thế của Trương Nguyên, Vương Tông Nhạc chỉ nói một lần, Trương Nguyên đã nhớ luôn, khiến cho Vương Tông Nhạc hết lời ca ngợi trí tuệ của trạng nguyên đúng là khác người.

Buổi sáng, Đỗ Thanh Cương, Hồng Kỷ, Hồng Tín ba người đến như đã định, Trương Đại hôm nay cũng đến, Tố Chi cuối tháng trước cũng đã sinh cho Trương Đại một đứa con trai, ngày mai chính là đầy tháng nó, Trương Đại đến mời vợ chồng Trương Nguyên ngày mai tới bên sông Bào Tử uống rượu mừng đầy tháng con y, Trương Đại hiếu khách, hết sức vui mừng kết giao với chín người kia, rồi cùng Đỗ Thanh Cương, Vương Tông Nhạc cùng ngồi xuống uống rượu nói chuyện. Trương Đại cũng đã biết Trương Nguyên dâng tấu xin đi sứ Triều Tiên, vốn cũng muốn để Năng Trụ, Phùng Hổ đi theo Trương Nguyên, nhưng bây giờ xem ra Trương Nguyên đã có các cao thủ võ lâm dưới trướng của Đỗ Tùng làm hậu thuẫn, cũng cảm thấy yên tâm.

Đầu giờ mùi, mà bàn rượu vẫn chưa tan, Bạch Mã vào bái lại là sứ thần Triều Tiên Liễu Đông Minh cầu kiến.

Đã là cuối tháng hai, thánh chỉ của hoàng đế Đại Minh sắc phong cho thế tử Triều Tiên vẫn chưa xuống. Điều này khiến cho Liễu Đông Minh lòng nóng như lửa đốt, cho nên mới tới thăm hỏi đối sách của Trương Nguyên. Trương Nguyên đề nghị Liễu Đông Minh tiếp tục dâng tấu thỉnh cầu hoàng thượng sắc phong, không có cách nào khác. Liễu Đông Minh bất đắc dĩ đành phải dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế Vạn Lịch khai ân sắc phong.

Đúng lúc Trương Nguyên, Đỗ Thanh Cương, Vương Tông Nhạc đang dự tiệc, thủ lĩnh ba đảng Chiết, Sở, Tề cũng tụ họp tại phường Đại Thì Ung trong phủ đệ của Phương Tòng Triết cũng đang bàn bạc vấn đề tổ chức cuộc kinh sát, Lại Bộ thượng thư Trịnh Kế Chi, Hình Bộ thượng thư kiêm thự đô sát viện Lý Trí sau khi cùng với Phương Tòng Triết thảo luận đã quyết định bỏ qua hoàng đế Vạn Lịch tự ý tổ chức kinh sát, những quan viên của Vãn Minh cũng có gan to như vậy, bọn họ cứ dựa theo những quy định của tổ tông và lệ thường mà làm, hoàng đế Vạn Lịch không phê chuẩn định ngày tổ chức kinh sát chính là không quan tâm tới triều chính, bọn họ nhất định phải đấu tranh.

Mùng hai tháng ba, cuộc kinh sát năm Đinh Tỵ vẫn chưa được hoàng đế Vạn Lịch phê chuẩn, do Lại Bộ thượng thư Đặng Kế Chi, Hình Bộ thượng thư kiêm đô sát viện Lý Trí, lang trung ti văn tuyển Vương Đại Trí, lang trung khảo cung Triệu Sĩ Ngạc, Lại Khoa tả cấp sự trung Từ Thiệu Cát, Ngự sử đạo Hà Nam Hàn Tuấn cùng nhau đứng lên tổ chức, mùng năm tháng ba, tấu chương tổ chức kinh sát được đưa đến phòng nội các, Ngô Đạo Nam vừa nhìn đã thấy, các thành viên đảng Đông Lâm như chủ quản Lễ Bộ Đinh Nguyên Tiến, lang trung sở Chiết Giang Hộ Bộ Lục Đại Thụ, lang trung Hình Bộ Mã Đức Phong, chủ quản Hình Bộ Phó Mai, Lang trung Hình Bộ Lý Bổng, Hộ Bộ lang trung Lý Phác đều có tên trong danh sách những người bị bãi miễn…