Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 447: Pháo hoa đêm giao thừa (1)




Nguồn: MT

Hoàng đế Vạn Lịch trước đêm ba mươi hạ chiếu an ủi, viết rằng: “ Con khanh bị cuốn vào tranh cãi phố phường, với khanh có quan hệ gì đâu. Hiện nay quốc sự nhiều, Các Vụ trọng đại, coi trọng chính sự, sao có thể lấy chuyện của con mà tự nhận trách nhiệm xin từ chức. Trẫm nhận thành ý này, khanh nên biết lòng trẫm, giúp đỡ triều chính, làm trọn cái nghĩa quân thần. Không cần phải thoái thác lần nữa”

Phương Tòng Triết không cam tâm cứ như vậy mà từ chức. Y biết mình từ chức chính là trúng gian kế của Trương Nguyên. Trương Nguyên dùng trăm phương ngàn kế chính là muốn đuổi y đi. Để lão sư Ngô Đạo Nam của hắn một mình nắm Các Vụ, dễ bề phổ biến cái bộ tà thuyết ngụy biện kia. Cho nên Phương Tòng Triết đương nhiên không để cho Trương Nguyên được như ý nguyện. Được Hoàng đế an ủi và vẫn giữ lại làm quan thì cứ tiếp tục làm quan. Nhưng danh dự của Phương Tòng Triết đã chịu ảnh hưởng lớn. Thế nhân phần nhiều là lấy chuyện thành bại luận sự. Bách tính trong kinh thành đem câu chuyện Trương Nguyên đánh con trai Phương Tòng Triết rồi lại đến nhà tố cáo truyền đi ồn ào sôi nổi. Cho rằng Trương Nguyên bảo vệ người nhà, không sợ cường quyền, dám làm dám chịu, đáng kính phục.

Rất nhiều quan viên trong kinh lại biểu thị sự hoài nghi đối với năng lực xử lý nguy cơ của Phương Tòng Triết. Đường đường Thủ Phụ lại không có bất kỳ biện pháp nào đối phó với một Hàn Lâm Tu Soạn. Một khi quốc gia có chuyện lớn phát sinh, Thủ Phụ như vậy thì có thể làm được việc gì....

“Bách rắc tân bàn thử dạ tình, nhà trống vô mộng cũng ba canh. Đế thành đoàn trống mừng năm mới, hàng xóm bồn tùng âu tuế minh. Lạp tiết ngồi bàn chén chính vĩnh, cảnh xuân nhập vọng đấu sơ hoành. Hô tung chỉ thiết thiên kê xướng, túc túc thiên quan hưởng bội thanh”.

Đây là bài thơ phong tục đêm giao thừa trong kinh thành do Khâu Du người Tuyên Thành viết. Đêm giao thừa ở trong nhà mình lấy các cành cây tùng, bách làm thành một cái đài gỗ, châm lửa đốt cháy, cần phải đốt cho đến trời sáng. Cái này gọi là “ Âu tuế minh”

Đêm giao thừa năm Vạn Lịch thứ bốn bốn. Ở Thùy Hoa môn bên ngoài nơi ở của Trương Nguyên ở ngõ Lý Các Lão phía Tây Hoàng thành Bắc Kinh. Một giá gỗ tùng bách đang bùng cháy ấm áp. Mùi thơm của nhựa thông tỏa ra ngào ngạt, đây là một loại hương vị của sự vui mừng; Ánh lửa màu hồng chiếu lên tờ giấy hồ lô đỏ dán trên cửa sổ, gạch gỗ u tối, hồng quang lấp lóe, đây là một loại màu sắc của sự vui mừng; Tiếng pháo, tiếng chúc giao thừa, tiếng cười đùa, các loại âm thanh vui mừng ồn ào sôi nổi quanh tai.

Đêm nay, nhà của Trương Nguyên người thân bạn bè ngồi đầy, vô cùng náo nhiệt.

Mấy ngày trước Trương Đại đã nói mời cả nhà Trương Nguyên đến bờ sông Bào Tử cùng đón năm mới. Mà anh vợ Trương Nguyên là Thương Chu Tộ cũng mời cả nhà em rể đến Đông Tứ Bài lâu cùng nhau đón năm mới. Trương Nguyên không có cách nào vẹn cả đôi bên, bèn bàn bạc với Thương Đạm Nhiên một chút. Quyết định mời cả nhà anh rể, cả nhà tộc thúc Trương Diệu Phương đến ngõ Lý Các Lão tụ tập cùng nhau đón năm mới. Trương Nguyên vốn ở ngõ Lý Các Lão cũng coi như là chuyển đến nhà mới. Theo tập tục của người Thiệu Hưng, nhà mới năm đầu tiên có người thân và bạn bè cùng nhau đến đón giao thừa và đón năm mới đó chính là phúc khí cát tường. Bởi vậy chiều ngày ba mươi, cha con Trương Diệu Phương,Trương Đại cùng với một người thiếp của Trương Diệu Phương, thê tử của Trương Đại Lưu thị, thê thiếp Tố Chi, Lý Khấu Nhi, còn có bốn, năm nữ tì tới nhà Trương Nguyên trước, vẫn còn chưa ngồi vào chỗ của mình, vợ chồng Thương Chu Tộ và chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy cũng tới. Cha con Kỳ Thừa Tùng, Kỳ Bưu Giai theo sau mà tới. Người bốn nhà cùng nhau đón năm mới. Sự náo nhiệt trong tòa tứ hợp viện của Trương Nguyên không nói cũng có thể biết.

Các nữ quyến trong nội viện cùng nhau nói chuyện phiếm, đánh cờ, thưởng thức trà, uống rượu, ném thẻ vào bình rượu, đọc thơ đón giao thừa. Ăn một loại bánh ngọt được làm từ quả hồng, quả vải, quả nhãn, hạt dẻ và táo chín. Còn ăn thịt đầu lừa, dùng hộp để đựng, bởi vì tục xưng con lừa là quỷ, ăn thịt lừa chính là “ Nhai quỷ”, đây là cầu khấn cho gia đình bình an. Các nữ tì và đầy tớ già vội vàng dán các bức tranh hòa hợp, đầu hổ, phúc lộc lên tường phòng. Đem cây đèn đã châm đặt dưới gầm giường, cái này gọi là “ Chiếu hư háo”(trừ bỏ ô uế và tà ma). Mục Chân Chân không biết đánh cờ cũng không biết uống rượu. Nàng cùng với Tố Chi bụng to giống nhau cùng nghiên cứu thảo luận chuyện sinh đẻ và nuôi con một lúc, sau đó liền đứng dậy đi các phòng xem xét. Nàng lo lắng phát sinh ra cháy, bởi vậy thường xuyên đi xem xét.

Sảnh chính ngoại viện, Trương Nguyên cùng với tộc thúc, tộc huynh, anh rể còn có phụ tử Kỳ Thừa Tùng ngồi xung quanh uống rượu. Đều là đồng hương, lại là thông gia, tự nhiên là hòa thuận vui vẻ. Nói tới những chuyện cũ đêm giao thừa ở quê nhà, có nói cũng nói không hết...

Phù thúc, Diêu thúc đang thay câu đối tết, dán môn thần. Vũ Lăng, Mính Yên, Bạch Mã, Tiết Đồng đám nam tử thiếu niên người làm này đang ở trước cửa đốt pháo, chạy nhảy vui đùa ầm ĩ, chơi đá thạch cầu. Bạch Mã, Tiết Đồng đặc biệt hiếu động, hai đứa đều chạy vào những con ngõ phố vắng vẻ. Gặp những người ôm kính nghe bói (kính thính) thì dùng thổ ngữ Thiệu Hưng, Kim Lăng hét loạn cả lên, hét xong liền chạy. Khiến cho những người Thính kính trợn mắt há mồm, không rõ nguyên nhân gì. Phong tục phương bắc, đêm ba mươi sau khi cầu trời khấn phật ôm theo cái gương ra khỏi nhà, lấy việc nghe được câu đầu tiên của người ngoài để coi điềm cát hung. Trong《 Liêu trai chí dị 》có câu chuyện “ Thính kính” rất khôi hài.

(kính thính hay còn gọi là Thính kính: chính là đêm giao thừa ôm theo cái gương đi nghe lén những lời nói vô ý của người đi đường để xem bói họa hay phúc)

Tới giờ Tý, Phụng Thiên môn trong Hoàng thành vang lên tiếng trống mừng năm mới, lập tức trên bầu trời Hoàng thành pháo hoa xán lạn bay lên. Năm Vạn Lịch thứ bốn lăm ( tức năm 1617) đã đến. Năm Đinh Tị, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhà Hậu Kim gọi năm này là năm Thiên mệnh thứ 2.

Ngày đầu tiên năm mới, quan viên tứ phẩm trở lên trong kinh thành phải tham gia Đại điển triều hội ngày mồng một tết của Lễ bộ. Trương Nguyên là quan lục phẩm Tu Soạn, vốn dĩ không có tư cách tham gia hội nghị này. Nhưng vì là Giảng quan hàng ngày của Đông cung, bởi vậy cũng phải tham gia. Đầu giờ Sửu, Trương Diệu Phương và Trương Đại dẫn theo nữ quyến và nữ tì quay về bờ sông Bào Tử trước. Phụ tử Kỳ Thừa Tùng, Kỳ Bưu Giai cũng cáo biệt quay về Binh bộ giải xá. Cả nhà Thương Chu Tộ thì lưu lại bên này.

Trương Nguyên và anh rể Thương Chu Tộ tiến vào nội viện, cơ thể Phó thị yếu nhược lắm bệnh, không thức đêm được, đã đi đến phòng Thương Đạm Nhiên nghỉ ngơi trước. Vương Vi và Thương Cảnh Lan đang đánh cờ. Thương Đạm Nhiên và tiểu Cảnh Huy đứng ngoài quan sát. Chu mụ ôm tiểu Hồng Tiệm cũng ở bên cạnh. Tiểu Cảnh Huy thỉnh thoảng trêu tiểu Hồng Tiệm, véo cái mặt tròn của nó, làm mặt quỷ, dùng ngọn tóc chọc nó. Đứa bé thích cười này liền cười “ khach khách” không ngừng.

Thấy Thương Chu Tộ và Trương Nguyên bước vào, đám người Thương Đạm Nhiên đồng loạt đứng dậy chúc phúc năm mới Thương Chu Tộ và Trương Nguyên. Trương Nguyên hoàn lễ, nói mấy câu chúc phúc, hỏi Đạm Nhiên:

  • Hồng Tiệm sao vẫn chưa ngủ?

Thương Đạm Nhiên nói:

  • Sớm đã ngủ no rồi, vừa mới tỉnh.

Ôm lấy tiểu Hồng Tiệm dịu dàng nói:

  • Hồng Tiệm, chúc phúc năm mới bác của con và cha đi.

Đem hai cái tay nhỏ của nhi tử áp vào nhau, làm ra vẻ chắp tay thi lễ.

Tiếu Hồng Tiệm hơn chín tháng tuổi cảm thấy rất vui, lại gật đầu, lại vẫy tay, bộ dạng đáng yêu cười hi hi, chọc cho mọi người trong phòng đều cười.

Thương Chu Tộ cũng có chút buồn ngủ, đi đến thư phòng của Trương Nguyên ngủ tạm một lúc. Trương Nguyên dẫn theo Vương Vi và chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy ra bên ngoài Thùy Hoa môn đốt pháo hoa. Có loại pháo hoa tên là “Thiên hoa phún bạc” là do thợ khéo tay của Nội quan làm ra, lúc đốt phóng ra như Thiên nữ Tán Hoa, tiểu Huy nhìn thấy vỗ tay cười thích thú.

Trương Nguyên đứng bên cạnh đống lửa gỗ cây bách tùng, ngửi mùi thơm của nhựa thông, nói:

  • Ta sẽ kể một câu chuyện cười, Tô Châu có một thương nhân đón năm mới ở Kim Lăng, nhìn hai bờ sông Tần Hoài pháo hoa sáng đầy trời. Y nói với người bên cạnh: “Tô Châu lúc này cho dù có đèn trời cũng không có chỗ thả”. Người kia hỏi vì sao? Người này nói: “Lúc này trên bầu trời Tô Châu pháo hoa chen chúc, muốn thả cũng không được, bởi vì trên bầu trời không còn khoảng trống nào nữa rồi”.

Vương Vi và tỉ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy đều cười, mục quang sáng rực như ánh sao.

Trong Hoàng thành cách đó không xa, các loại pháo hoa rực rỡ cứ nối tiếp nhau bắn lên. Vào thời khắc này, sự phồn hoa của Đại Minh thực sự như vậy.