Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 446: Giao phong không lời




Nguồn: MT

Phương Tòng Triết trên đại sảnh tâm tư xoay chuyển cực nhanh, kinh sợ, nghi ngờ bất định. Y không rõ Trương Nguyên nói cái người mà bị bắt đến Binh Mã ti kia có phải là con trai của y Phương Thế Hồng hay không? Đây có lẽ là bẫy do Ngô Đạo Nam, người Đông Lâm đảng và Trương Nguyên đặt ra. Sai người giả mạo làm con trai của y làm những chuyện xấu không lớn không nhỏ, sau đó bắt đến Binh Mã ti. Cho dù cuối cùng cũng làm sáng tỏ được, nhưng ảnh hưởng đối với y hiển nhiên cũng không tốt. Cho nên y không thể tùy tiện quyết định, sợ để lại trò cười. Nhưng nếu người bị bắt đến Binh Mã ti thật sự là Phương Thế Hồng con trai của y thì y nên ứng phó như thế nào?

Phương Tòng Triết học thức uyên bác, biết rõ điển cố. Lúc này đột nhiên nhớ lại thủ đoạn ngày xưa Hải Thụy trị đứa con của Hồ Tông Hiến. Lúc ấy Hải Thụy chỉ là Tri huyện Thuần An Chiết Giang. Mà Hồ Tông Hiến là Tổng đốc hai tỉnh Mân, Chiết. Hải Thụy lại dám bắt đánh con trai của Hồ Tông Hiến trên đường Thuần An, mượn cớ chính là có người giả mạo Hồ công tử giả danh lừa bịp. Thủ đoạn bây giờ của Trương Nguyên há không phải là bắt chước Hải Thụy sao. Trương Nguyên khinh người quá đáng, Trương Nguyên ngươi có sự thanh liêm không thể chê trách như Hải Thụy sao? Chỉ có điều bây giờ nguyên nhân sự việc chưa rõ, Phương Tòng Triết cũng không có cách nào phát tác.

Không để cho Phương Tòng Triết nghĩ nhiều. Huynh đệ hai người Trương Đại, Trương Nguyên liếc nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy hướng về phía Phương Tòng Triết cáo từ. Trương Đại nói: - Hai người huynh đệ học sinh chính là tới bẩm báo với Phương Các Lão chuyện này. Xin Các Lão đừng để ý mấy lời đồn đại trên phố. Cây ngay không sợ chết đứng Học sinh cáo từ.

Vương Đại Trí bàng quan đứng ở trong tiểu thính rất băn khoăn. Nếu như tên gia hỏa bị bắt đến Binh Mã ti kia thật là Phương Thế Hồng. Vậy huynh đệ Trương thị tới nhà báo cho biết việc này lại ung dung rời đi. Đây giống như là cho Phương Các Lão một cái bạt tai chính diện rồi sau đó lại nghênh ngang bỏ đi. Đường đường là Thủ phụ Đại Minh còn có mặt mũi nào mà làm gương cho quần thần!

  • Khoan đã

Phương Tòng Triết lên tiếng, hai lông mày ngài của y dựng ngược lên, thần sắc nghiêm nghị, ngữ khí trong lời nói không nhẹ không nặng: - Hiền huynh đệ xin ngồi lại một lát, lão phu lập tức sai gia nhân đi đến Đông Thành Binh Mã ti điều tra đến cùng. Nếu là giả mạo, nhất định phải nghiêm trị, nếu còn có ẩn tình khác, lão phu tuyệt không khoan dung. Hai vị xin hãy đợi một chút.

Phương Tòng Triết bước ra khỏi phòng khách, gọi một một quản gia đắc lực, thấp giọng nói:

  • Phương Thế Hồng ngày hôm nay đi đâu rồi?

Quản gia kia nói: - Thiếu gia buổi sáng thì cùng với Tiền Sinh, Liễu Sinh mấy người bạn ra ngoài uống rượu rồi.

Phương Tòng Triết hỏi: - Uống rượu ở đâu?

Quản gia nói: - Chắc là ở khu vực Sùng Văn môn, cụ thể ở chỗ nào tiểu nhân cũng không biết.

Phương Tòng Triết thầm nghĩ: Sông Bào Tử cách Sùng Văn môn cũng không xa. Dặn dò nói:

  • Ngươi lập tức mang danh thiếp của ta đi gấp đến Đông Thành Binh Mã ti, thiếu gia chỉ sợ đã bị giam giữ rồi. Nghĩ một chút lại thấy không ổn, chữa lại nói: - Ngươi đừng biểu lộ thân phận mình trước, thăm dò rõ đầu đuôi rồi nhanh chóng quay lại báo cáo.

Quản sự kia vội vội vàng vàng đi rời đi, Phương Tòng Triết nhíu mày đi từng bước trên bậc thềm. Lại gọi tới một quản gia, sai quản gia này cầm danh thiếp của y đến gặp phủ doãn phủ Thuận Thiên-Lý Trường Canh. Lý Trường Canh có quan hệ mật thiết với y. Y muốn nhờ Lý Trường Canh ra mặt giải quyết chuyện này.

Sau khi bố trí một phen, Phương Tòng Triết mới nhớ tới Vương Đại Trí vẫn còn ở tiểu thính. Liền quay lại gặp Vương Đại Trí, tạ lỗi nói: - Hổ thẹn, không ngờ sẽ xảy ra những chuyện như thế này, thất lễ với Vương Lang Trung rồi.

Vương Đại Trí đành phải an ủi Phương Tòng Triết nói: - Các Lão chớ sốt ruột, chuyện này tất nhiên không liên quan đến Phương Thế huynh, chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Vậy hạ quan cáo từ trước. Nói xong, vội vàng từ biệt mà đi.

Phương Tòng Triết cảm thấy mất thể diện, rất là chán nản, quay trở về phòng khách. Nhìn thấy huynh đệ Trương thị không nóng vội, ngồi một bên chậm rãi uống trà. Phương Tòng Triết nhìn Trương Nguyên, hỏi: - Cái tên mà tự xưng là con trai ta mạo phạm Trương Tu Soạn. Trương Tu Soạn vì sao không áp giải nó đến gặp ta?

Trương Nguyên nói:

  • Nguyên do sự việc không rõ, hạ quan không dám lỗ mãng.

Phương Tòng Triết thanh âm thấp trầm, lại hỏi: - Nếu người đó thật sự là khuyển tử, Trương Tu Soạn định làm như thế nào?

Trương Nguyên làm ra vẻ kinh hoảng nói: - Các Lão đang trách tội hạ quan không đem người đó giao cho phủ Các Lão sao?

Giả bộ hồ đồ với ta. Phương Tòng Triết thầm bực bội trong lòng. Nhưng bây giờ cũng không có cách nào chỉ trích Trương Nguyên, hỏi: - Những người đó đã mạo phạm nữ quyến của Trương Tu Soạn như thế nào?

Trương Nguyên trong lòng cười lạnh, đáp:

  • Là một thị thiếp của hạ quan và thị thiếp của đại huynh chơi trượt tuyết ở cửa sau phủ đệ bên bờ sông Bào Tử. Kẻ tự xưng là Phương công tử đó đã buông lời cợt nhả, vậy mới gây nên tranh chấp.

Phương Tòng Triết không lên tiếng nữa, yên lặng chờ đợi. Đây là giao phong không lời của hai bên. Đấu chính là tố chất tâm lý. Trương Đại, Trương Nguyên tâm lý vững chắc, trong lòng Phương Tòng Triết lại thiếu tự tin. Ánh sáng buổi chiều sắp tắt, trời đã sắp hoàng hôn. Phương Tòng Triết cuối cùng chịu không được sự giày vò của nội tâm, đứng dậy nói: - Đa tạ hiền huynh đệ báo cho biết việc này. Hai vị xin mời hãy quay về trước đi.

Trương Nguyên nói: - Không gấp, hạ quan nguyện ý chờ, vụ án rất đơn giản. Người của Đông Thành Binh Mã ti rất nhanh sẽ thẩm tra rõ ràng, rồi sẽ tới báo cáo kết quả vụ án cho Phương Các Lão.

Phương Tòng Triết ở thế cưỡi trên lưng cọp rồi. Lúc này chỉ có chờ đợi, lại đợi ước chừng hai khắc sau. Bức màn trong phòng khách vén ra một góc, quản gia kia lộ mặt ra gọi một tiếng: - Lão gia.

Phương Tòng Triết bước ra khỏi phòng khách, quản gia đầu nhễ nhại mồ hôi, thần sắc kinh hoàng, thấp giọng nói: - Lão gia, Hồng Tiệm thiếu gia thật sự bị bắt rồi.

Lời của quản gia còn chưa dứt, môn đồng chạy tới bẩm báo: - Lão gia, có khách tới thăm. Trình lên danh thiếp, chính là Đông Thành Binh Mã ti Chỉ huy sứ Phàn Nhĩ Thành.

Phương Tòng Triết vội hỏi:

  • Thế Hồng có cùng về không?

Môn đồng nói: - Chưa nhìn thấy thiếu gia.

Trương Đại, Trương Nguyên đi ra sảnh, Trương Nguyên hỏi: - Người Đông Thành Binh Mã ti tới báo cáo tình tiết vụ án sao? Hạ quan cũng là đương sự, muốn dự thính một chút, xin Các Lão chấp thuận.

Phương Tòng Triết không có cách nào từ chối. Y lưu lại hai người huynh đệ Trương thị cũng là muốn đối chất nhau. Nhưng tình hình bây giờ xem ra, quyết định này có chút không khôn ngoan.

Đông Thành Binh Mã ti Chỉ huy sứ Phàn Nhĩ Thành bước vào, thi lễ với Phương Tòng Triết. Nhìn thấy Trương Đại, Trương Nguyên cũng ở trong Phương phủ. Phàn Nhĩ Thành thần tình cổ quái, cũng kiến lễ. Bẩm báo với Phương Tòng Triết: - Các Lão, hạ quan ngày hôm nay tiếp nhận một vụ án. Lúc này đem vụ án tranh chấp bên bờ sông Bào Tử kia nói ra, tình tiết vụ án đã xác định. Mấy tên nam tử đó đích xác có lời nói chọc ghẹo phụ nữ, có người hầu tùy tùng và kỹ nữ cùng đi chơi làm chứng. Nhưng Trương Tu Soạn tố cáo bọn chúng giả mạo công tử của Phương Các Lão. Phàn Nhĩ Thành không dám nhận định thật giả. Xin Phương Các Lão phái người đến nhận mặt.

Sắc mặt Phương Tòng Triết tái nhợt. Y bây giờ tin rằng con trai Phương Thế Hồng có lẽ say rượu nên hành vi lời nói có chút phóng đãng. Nhưng chỉ là hai tiểu thiếp của huynh đệ Trương thị mà thôi. Loại chuyện này vốn có thể mỉm cười cho qua, nhưng Trương Nguyên lại muốn kinh động đến tận Binh Mã ti. Dụng tâm trong đó không cần nói cũng biết.

Trương Đại, Trương Nguyên lại một lần nữa cáo từ, nói sắc trời đã tối, phải vội trở về. Phương Tòng Triết chẳng lẽ còn có thể trói buộc bọn họ ở lại Phương phủ. Phương Tòng Triết cũng không phải là Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phan năm đó. Chức quyền Thủ Phụ cuối những năm Vạn Lịch đã giảm đi phần lớn. Chỉ đành nhìn huynh đệ Trương thị nghênh ngang rời đi.

Phương Thế Hồng đêm hôm đó được đón về Đại Thời Ung phường. Bi phẫn nghẹn khuất lúc trước biến thành nhục nhã hổ thẹn. Nhìn thấy lão phụ, Phương Thế Hồng ngượng không dám nói mình bị người hầu Trương thị đánh. Nhưng vết sưng trên trán không thể che dấu được. Phương Tòng Triết biết con mình còn bị đánh nữa, tức đến nỗi chân tay lạnh cứng.

Thường thì những lời nói hành động cợt nhả của Phương Thế Hồng đặt ở trên người khác cũng không coi là gì. Kinh thành lớn như vậy, mỗi ngày cũng không biết sẽ phát sinh ra bao nhiêu chuyện như thế. Nhiều lắm thì nói lời xin lỗi hoặc bồi thường lễ vật mà thôi. Nhưng ai bảo Phương Thế Hồng là con trai của Thủ Phụ đương triều. Ai bảo Phương Thế Hồng chọc tới chính là Trương Nguyên. Hơn nữa lại đúng dịp đêm trước của kỳ Kinh sát Đinh Tị. Quan viên Đông Lâm trong kinh thành nghe tin liền lập tức hành động. Ngôn quan thuộc đảng Đông Lâm hoặc là thân Đông Lâm nhao nhao dâng thư tố cáo Phương Tòng Triết là không biết cách dạy con, cai quản cấp dưới không nghiêm, ngồi mát ăn bát vàng, không có chút chiến tích nào. Đem những trách nhiệm thiên tai nhân họa những năm gần đây của Đại Minh đều chất hết lên đầu Phương Tòng Triết. Ngôn quan Đại Minh từ trước đến nay đều cầm kính lúp xem các khuyết điểm của người khác. Phương Tòng Triết sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian rảnh rỗi báo thù Trương Nguyên. Đối mặt với những tấu chương tố cáo chê bai y không đúng tí nào. Phương Tòng Triết không thể không dâng thư lên Hoàng đế Vạn Lịch tự nhận lỗi và xin từ chức.