Nguồn: MT
Tay trái của Ngang A Ba vốn dĩ giữ cổ của Phương Thế Hùng, bây giờ bị cắt đứt, thân trên của Phương Thế Hùng không gì chống đỡ, liền chúc xuống, đầu đập mạnh xuống đất, đau đến hét to một tiếng. Còn tay của Ngang A Ba mặc dù bị đứt nhưng vẫn nghẹn ở trên cổ, chỉ có điều lúc này nó đã không còn lực. Phương Thế Hùng hít thở một hồi, thở hổn hển không ra hơi.
Phó chỉ huy sứ Triệu Trấn Đông từ đằng sau đá một cước mạnh, trúng hậu tâm Ngang A Ba, Ngang A Ba lảo đảo về phía trước, nhưng vẫn không ngã sấp xuống. Một tay y níu lấy đai lưng bằng da bò của Phương Thế Hùng, đem Phương Thế Hùng đập loạn sang hai bên. Chân Tử Đan lùi lại mấy bước, rồi tiến thẳng trước, lại chém một đao vào tay phải của Ngang Aba, tuy tay không gãy, nhưng không còn giữ được Phương Thế Hùng, quăng Phương Thế Hùng trên mặt đất, gầm rú chạy đi. Máu vung ở hai bên, đọng trên tuyết nhìn mà ghê người.
Chân Tử Đan lấy cây mộc trượng trong tay một sai dịch, đuổi theo, quét mạnh vào đầu gối Ngang Aba, gậy gãy chân gãy. Ngang A Ba lăn trên đất tuyết, giãy dụa không đứng dậy, làm tuyết trắng trên người y trở thành tuyết đỏ.
Chân Tử Đan vứt cây gậy gãy đi, nói với mấy người Triệu Trấn Đông đang đuổi theo đến:
Triệu Trấn Đông và quan viên lại dịch Binh Mã Ti mặt ai nấy đều âm, người của Cẩm Y Vệ lại một lần nữa đè áp họ sít sao. Quay lại xem Chỉ huy sứ Phương Thế Hùng Phương đại nhân, bị ném tới sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Chân Tử Đan để Giáo Úy cấp dưới cầm máu cho Ngang A Ba, trói lại và giải y về Nha môn Bắc Trấn Phủ Ti. Do Thiên Hộ Vương Danh Thế đích thân thẩm vấn, cũng áp giải Địch Đông Thắng đến đối chất. Rồi tìm người tinh thông ngôn ngữ thông cổ của người Nữ Chân đến thẩm vấn Ngang A Ba. Ngang A Ba chết cũng không chịu nói ra tung tích của thư sinh mặt đỏ, coi như mình là người câm điếc thật.
Chạng vạng ngày hôm đó, Chân Tử Đan mặc thường phục, đợi ở ngoài cửa lớn Hàn Lâm Viện, gặp Trương Nguyên cùng mấy vị quan Hàn Lâm đi ra, liền cung kính chắp tay trước ngực kêu một tiếng:
Trương Nguyên thấy Chân Tử Đan, liền chào từ biệt đám người Văn Chấn Mạnh, cùng Chân Tử Đan đi về mạn Bắc cầu Ngọc Hà, hỏi:
Chân Tử Đan nói:
Muốn dùng án giết người để hãm hại Sứ thần Triều Tiền không ngoài hai loại người, một loại người là người trong nước Triều Tiên phản đối Quang Hải Quân Lý Thị Vương thất, hoặc là người có thù oán với đại thần Triều Tiên- Liễu Đông Minh. Nếu Liễu Đông Minh gây án ở Kinh thành Đại Minh, mặc dù không đến mức phải đền mạng, nhưng bởi vì Liễu Đông Minh là anh vợ của Quang Hải Quân, danh dự của Quốc cữu Liễu Đông Minh bị tổn hại cũng là một đả kích đối với Quang Hải Quân. Càng làm tăng ác cảm của Triều đình Đại Minh đối với Quang Hải Quân; Còn một loại người nữa có dã tâm đầy rẫy là người Nữ Chân, mấy ngày nữa là Vạn Lịch năm thứ bốn lăm, cách ngày Nô Tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích lấy “Bẩy đại hận” làm lý do phản Minh chỉ còn hơn một năm nữa. Nỗ Nhĩ Cáp Xích bây giờ đã không còn là Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi được Triều Tiên sắc phong nữa. Bây giờ dã tâm của Nô Tù càng ngày càng lớn. Sớm có ý đồ với giang sơn Đại Minh. Phái gian tế tìm hiểu quân tình chính vụ Đại Minh, ly gián mối quan hệ giữa Đại Minh và Triều Tiên, đây là điều có thể xẩy ra. Chỉ có điều Trương Nguyên không nghĩ tới đến Đại Minh tiến hành kế ly gián này chính là do Hoàng Thái Cực làm.
—— Hoàng Thái cực là con thứ tám của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mẹ y là mỹ nữ Mạnh Cổ Triết Triết người Diệp Hách Bộ. Sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích hoàn thiện thể chết bát kỳ, một trong tứ đại Bối Lặc của Hoàng Thái Cực là kỳ chủ của Cố Sơn Ngạch Chân Chính Bạch Kỳ. Trương Nguyên không biết Hoàng Thái Cực có tên là Hắc Hoàn, nhưng Ngang A Ba thân là Ngưu Lục Ngạch Chính Bạch Kỳ lại can tâm theo hầu thư sinh mặt đỏ kia, Thư sinh kia lại có mặt đỏ, không phải là Hoàng Thái Cực thì là ai. Hoàng Thái Cực biết nhiều loại ngôn ngữ, Mãn, Mông, Hán, thích đọc . Từ thời đồ đá chưa khai hóa, với trình độ văn minh thấp của người Nữ Chân Kiến Châu thì coi như là người có văn hóa rồi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích là người có oán hận nhất với người Hán. Giết người nhiều hơn thu nạp, mà Hoàng Thái Cực lại rất biết trọng dụng người Hán để mua chuộc lòng người. Cũng phỏng theo chế độ quan lại Triều Minh để hoàn thiện chết độ chính trị của Mãn Châu. Sự uy hiếp của Nỗ Nhĩ Cấp Xích còn thua xa sự uy hiếp của Hoàng Thái Cực đối với Đại Minh. Bởi vì chỉ giết chóc thì chỉ gây nên sự oán hận và liều chết chống cự của người Hán. Còn chính sách của Hoàng Thái Cực chủ yếu là để Mãn Châu nhanh chóng lớn mạnh
Chân Tử Đan thấy hai hàng lông mày Trương Nguyên di chuyển, vẻ mặt có chút cổ quái, liền gọi một tiếng.
Trương Nguyên khôi phục lại tinh thần, dặn dò:
Cẩm Y Vệ bách hộ Chân Tử Đan rất kính phục Trương Nguyên, vụ án giết người ở tửu lầu Úy Thái đêm qua, nếu không có Trương Nguyên ở đây, thì y và người của Nam thành Binh Mã Ti cũng sẽ không truy xét đến chưởng quầy Địch Đông Thắng, cũng không thể biết được người đứng phía sau chuyện này chính là người Nữ Chân. Nếu không phải Trương Nguyên nhìn ra chân tướng, khả năng lớn nhất chính là lấy một người hầu của sứ thần Triều Tiên đến chịu tội kết án. Là Trương Nguyên cơ trí và cẩn thận, cho nên kế ly gián của người Nữ Chân mới không thể đạt được. Nên sau khi Chân Tử Đan xin chỉ thị của Thiên hộ Vương Danh Thế, liền đặc biệt đến bẩm báo tình tiết vụ án với Trương Nguyên, để lắng nghe ý kiến của Trương Nguyên .
Hiện tại nghe Trương Nguyên nói người thư sinh mặt đỏ rất có khả năng là con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở Kiến Châu, khiến Chân Tử Đan vừa mừng vừa sợ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đầu năm lập quốc xưng vua, địa vị ngang hàng với Đại Minh, đây là hành động tự cho mình là con trời, đứng đầu thiên hạ. Đáng lẽ hoàng đế Đại Minh không nên tha thứ, nhưng Vạn Lịch Hoàng đế bây giờ đã không phải là hoàng đế của hai mươi năm trước gắng sức thực hiện ba lần chinh phạt lớn. Vạn Lịch Hoàng đế hiện tại chỉ biết, vơ vét của cải, lười biếng, bệnh cũ và cái gọi là tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, khiến Vạn Lịch Hoàng đế được chăng hay chớ, sợ đại thần nhân việc ở nước Liêu dâng tấu xin xuất tiền trong kho sung quân lương, cho nên chỉ có hạ chiếu khiển trách Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tất nhiên không có ý chuẩn bị đi chinh phạt. Nhưng nếu có thể trừng phạt được Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà lại không hao tốn tiền bạc thì Vạn Lịch Hoàng đế nhất định là rất vui rồi. Cho nên nói nếu có thể bắt được con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích hơn nữa đập tan kế ly gián của giặc Đông Lỗ, vậy nếu lập được hai công lớn này, khẳng định là sẽ được thăng quan tiến chức.
Lại nghe Trương Nguyên nói tiếp:
Chân Tử Đan nói:
Trương Nguyên nói:
Nghĩ thầm rằng: “Nếu tên thư sinh mặt đỏ kia thật sự là Hoàng Thái Cực chỉ sợ rất khó bắt được. Hoàng Thái Cực túc trí đa mưu, trước đó chắc chắn có dự phòng, để lại đường lui cho mình. Bất luận như thế nào, việc này rất có thể làm cho nhóm đại thần trong triều đề cao cảnh giác đối với dã tâm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Hậu Kim đã bắt tay vào ly gián mối quan hệ giữa Đại Minh và Triều Tiên, xem ra thời gian Đại Minh động binh cũng không còn xa, trước kia Nỗ Nhĩ Cáp Xích thường xuyên lợi dụng cơ hội triều cống, dò la tin tức hư thật của Đại Minh, bây giờ đã có năm năm chưa đến Đại Minh tiến cống, đổi lại dùng gian tế gián điệp đến dò hỏi tin tức triều chính Đại Minh, đoạn mở đầu đại chiến Tát Nhĩ Hử đã bắt đầu rồi”.
Chân Tử Đan cáo từ Trương Nguyên tại đầu bắc cầu Ngọc Hà, vội vàng trở lại nha môn Bắc Trấn Phủ Ti, thiên hộ Vương Danh Thế đang bẩm báo vụ án ở tửu lầu Úy Thái với chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ- Lạc Tư Cung, Chân Tử Đan cũng tiến lên đáp lời, Lạc Tư Cung nói:
Cơ cấu tổ chức và nhiệm vụ của Cẩm Y Vệ là trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng. Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể xin tiến cung yết kiến Hoàng thượng, không chịu giới hạn quy định của nội các và lục khoa cấp sự trung.