Nguồn: MT
Địch chưởng quỹ dập đầu nói:
Đây là sự thật, Ngang A Ba và tên thư sinh mặt đỏ kia không hoàn toàn tin tưởng Địch chưởng quỹ, giấu chỗ mình ở là chuyện bình thường. Nếu như hai tên gian tế Nữ Chân không ở nhà trọ mà ở phòng trống nhà người khác thì to chuyện rồi. Từ Chính Dương môn đến Vĩnh Định môn tầm bốn mươi dặm, nhân khẩu trên trăm vạn, làm sao có thể đi lục soát hai người lạ được.
Chân Tử Đan đang chờ tổng kỳ Cẩm Y Vệ đi lục soát tửu lầu Úy Thái trở về. Vén màn che lên xem, những bông tuyết đang rơi giống như những cánh bướm trắng nhảy múa đầy trời. Mặt đất đã phủ một lớp tuyết, tính giờ theo tiếng mộc đạc, thì bây giờ đã qua đầu giờ Sửu.
Đợi thêm nửa canh giờ nữa, quan tổng kỳ đã trở về. Báo cáo với Chân Bách Hộ là quả nhiên phát hiện trong gian lầu hai của tửu lầu Úy Thái có vết máu. Và tìm được hai mươi lượng bạc ở nơi ở của Tôn Nhị Lực, còn có ít bạc vụn và tiền đồng. Còn chỗ ở của Địch chưởng quỹ thì lại tìm thấy hai trăm vạn vàng, hơn năm mươi viên chân châu Liêu Đông, hơn ba nghìn lượng bạc ròng, và một ít châu báu khác. Tên tổng kỳ này là tâm phúc của Chân Bách Hộ, y không dám ăn bớt để làm của riêng, báo cáo lại toàn bộ.
Chân Tử Đan mừng rỡ, nhưng y cũng không dám nuốt số tiền vàng này, tổng kỳ là tâm phúc của y, y cũng là tâm phúc của Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ti Thiên Hộ Vương Danh Thế. Vụ án này có liên quan đến gian tế giặc đông, không phải chỉ mình Chân Bách Hộ Cẩm Y Vệ y có công lao. Vì thế Chân Bách Hộ đi suốt đêm để đến cầu kiến Vương Danh Thế.
Vương Danh Thế có xuất thân là Võ Trạng nguyên, năm ay năm mươi tuổi, nghe Chân Tử Đan nói tình tiết vụ án, nói:
-Chính Bạch Kỳ là kỳ chủ Hắc Hoàn Bối Lạc con thứ tám của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Tá lĩnh chính là dưới cờ Ngưu Lục Ngạch Chân, thống lĩnh ba trăm quân sĩ, có địa vị cao ở người Nữ Chân. Mấy người Nữ Chân lẻn vào kinh thành muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Đại Minh ta và Triều Tiên sao?
Tối nay tướng tá đang trực có chức cao nhất trong Cẩm Y Vệ là Thiên Hộ Vương Danh Thế. Vương Danh thế truyền lệnh Binh Mã Ti năm thành lập tức điều binh giúp đỡ Cẩm Y Vệ tìm bên ngoài thành Chính Dương môn. Đồng thời phong tỏa năm cửa thành Vĩnh Định, Tả An, Quảng Cừ, Quang An. Tất cả các quán trọ trong các ngõ phố trong thành phải điểu tra rõ ràng khách ở ngoài đến ở. Tất cả phải tìm cho ra tên thư sinh mặt đỏ và tên tùy tùng giả vờ câm điếc A Ba kia.
Ở phía Nam phố Kỳ Bàn có nhà trọ Lục Thị, cách tửu lầu Úy Thái khoảng một dặm. Ra khỏi cửa nhà trọ đi về phía Nam mấy trăm bước chính là Chính Dương môn nguy nha. Ở trong Kinh thành, nhà trọ lớn như Lục Thị có thể đếm được trên đầu ngón tay. Riêng nhà bếp đã có hai mươi gian, tiểu nhị, tửu bảo, kỹ nữ, người phục vụ không dưới hai trăm người. Mỗi ngày khách ra vào nhà trọ cũng đến một trăm người. Ngay cả gần Hạ tuần tháng chạp cuối năm mà cũng không thấy vắng vẻ. Khách trọ xem hát, xem kịch, uống rượu mua vui, hết ngày lại đến đêm. Giờ giới nghiêm chỉ là cấm dân chúng đi lại ngoài đường vào ban đêm, chứ không cấm dân chúng dừng lại ở đây vui vẻ.
Giờ Hợi ngày hai mươi tháng Chạp, khi quân sĩ Cẩm Y Vệ và Binh Mã Ti Nam Thành ra khỏi thành Chính Dương môn trong trời tuyết rơi lả tả, ở lầu hai sát đường của nhà trọ Lục Thị có một nam tử ăn mặc như thư sinh đứng ở cửa sổ phòng, nam tử này gần ba mươi tuổi, vóc dáng cao, thể hình khỏe mạnh, tổng thể tướng mạo trừ khuôn mặt đỏ kia thì không có gì đặc biệt. Lông mày chữ bát phủ xuống đôi mắt dài nhỏ làm người ta có cảm giác như đôi mắt không mở ra được, không có chút sinh lực nào.
Nam tử này đặt quyển xuống, đẩy cửa sổ, mặc cho gió bắc tràn vào phòng, hứng cơn gió lạnh thấu xương mà vẫn chuẩn bị bỏ mũ mềm xuống, nhẹ nhàng tết lại búi tóc, một tay luồn vào đáy tóc, nhẹ nhàng vuốt da đầu. Hóa ra là đầu trọc, không, không phải là trọc toàn bộ, đỉnh đầu có một chỏm tóc to như đồng tiền vàng, ót huyệt Ngọc Chẩm cũng có một nhúm, tết lại thành bím nhỏ, để tránh bím tóc rủ xuống, liền buộc hai bím tóc lại với nhau, nhìn kiểu tóc vừa cổ quái vừa xấu xí.
Nam tử người Nữ Chân đóng giả thành nho sinh vuốt nhẹ một hồi đầu trọc của mình. Sau đó đội búi tóc giả lên, nhìn từ trên cao xuống thấy quân sĩ Cẩm Y Vệ và Binh Mã Ti vội vàng chạy qua, thì nói với thanh niên cao gầy đằng sau:
Nam tử phía sau nói:
Người thanh niên Nữ Chân được gọi là Kỳ chủ nói:
Thanh niên kia nói:
Kỳ chủ nhíu lông mày chữ bát nói:
Người thanh niên trầm tư một hồi, nói:
Kỳ chủ kia nói:
Rạng sáng ngày hai mốt tháng chạp, ngoài Chính Dương môn, năm thành Vĩnh Định , Tả An, Hữu An, Quảng Cừ, Quảng An đều nhận được lệnh của Cẩm Y Vệ phong tỏa cửa thành. Mấy trăm lực sĩ Cẩm Y Vệ và quân Binh Mã Ti đi điều tra từng nhà trọ. Đồng thời các phường đinh trong phường Sương Lý Chính cũng kiểm tra khách ở trọ trong hộ dân. Tới giờ Ngọ, có mấy chục người mặt đỏ cùng người câm điếc không có hộ tịch bị đưa đến nha môn Binh Mã Ti Nam Thành, để ba tiểu nhị tửu lầu Úy Thái phân biệt. Hơn chục người mặt đỏ được đưa vào trước, ba tên tiểu nhị của tửu lầu đều lắc đầu. Sau đó dẫn hai mươi tên câm điếc đến, ba tiểu nhị đồng loạt chỉ vào một người đàn ông trung niên to béo nói:
Người này đầu to, cổ thô ngắn, không đợi quân lính hai bên tiến lên bắt, y đột ngột đứng lên, hét một tiếng, đánh một gậy về phía Phương Thế Hùng chỉ huy sứ Binh Mã Ti. Phương Thế Hùng tuổi ngoài năm mươi, mặc dù xuất thân từ Võ Cử, nhưng vì tuổi cao, nên phản ứng hơi chậm, không kịp rút gươm. Đành phải sử dụng quyền Lộc Lô Kính của Quách Quải. Chập cổ tay lại đánh về phía tên tráng sĩ câm điếc hung hãn kia, chỉ cần trì hoãn thời gian không để cho tên câm điếc đó đến gần, thì sẽ có binh sĩ hai bên xông đến ngăn chặn. Nhưng không ngờ được tên câm điếc này lại sức lực phi thường, một quyền đã làm gãy cánh tay của Phương Thế Hùng, tay còn lại xòe năm ngón ra kẹp vào cổ họng Phương Thế Hùng, xiết chặt tay, da mặt Phương Thế Hùng lập tức tím tái, không thể thở được ——
Triệu Trấn Đông phó chỉ huy sứ Binh Mã Ti Nam thành rút gươm gầm lên:
Tên câm điếc kẹp cổ Phương Thế Hùng kéo đi ra ngoài nhà môn, phó chỉ huy sứ Triệu Trấn Đông muốn bắt kẻ xấu nhưng còn e ngại, cũng không dám lại gần quá. Phương Thế Hùng thấy mình sắp bị tên câm điếc kéo ra ngoài Nha môn Binh Mã Ti, đúng lúc đó, Cẩm Y Vệ Bách hộ Chân Tử Đan đem hơn mười tên giáo úy đuổi tới. Chân Bách Hộ mặc kệ Phương Thế Hùng còn sống hay chết, hét lớn một tiếng :
Tên câm điếc này đúng là Ngưu Lục Ngạch Chính Bạch Kỳ Ngang A Ba, bỗng nghe có người kêu tên y, không khỏi sửng sốt, trả lời theo bản năng:
Đúng là tên nô tài này.
Âm “tra” vừa rơi tới, Chân Tử Đan rút đao ra khỏi vỏ thêu xuân đao như hồ nước mùa xuân, mũi đao hướng đến đầu của Ngang A Ba bổ xuống, Ngang A Ba nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại dùng hai tay nâng Phương Thế Hùng nặng hơn năm mươi cân lên. Dùng thân Phương Thế Hùng chắn đao của Chân Tử Đan. Chân Tử Đan cũng được cho là người có đao pháp giỏi của Cẩm Y Vệ. Vặn cổ tay, chuyển hướng mũi đao, xoẹt một cái xuống dưới hoành tước, đây cũng là quyền Lộc Lô Kính của Qhách Quải, chiêu thức biến đổi mau lẹ. Ngang A Ba tuy rằng lực lớn, nhưng cũng không thể đem Phương Thế Hùng che không còn kẽ hở nào được. Hơn nữa sở trường của Ngang A Ba là mã chiến, nếu không có ngựa thì y trở nên vụng về, chỉ cảm thấy cổ tay phải chợt lạnh. Lưỡi dao sắc gọt qua, cổ tay trái của y bị đứt.