Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 417: Nét đặc sắc Đại Minh




Nguồn: MT

Trương Nguyên đưa tài liệu biện hộ cho giáo dục phương tây cho mọi người xem, Văn Chấn Mạnh và Tiền Sĩ Thăng cho biết bọn họ cũng sẽ viết tấu sớ ủng hộ Trương Nguyên, Hàn lâm vốn có cố vấn thảo luận chính sự, có quyền hành thương lượng thảo luận chính sự. Hàn Lâm viện vốn là một bộ phận của nội các. Điện các đại học sĩ có thể trực tiếp vào nội các làm việc, chỉ có điều sau khi Hàn lâm viện từ Văn Hoa điện chuyển đến ngoài hoàng thành, thứ quyền lực này vô hình bị thu hẹp lại, đến nỗi hiện nay chỉ ngồi uống trà đọc báo và nuôi danh vọng.

Chẳng những Hàn lâm viện có quyền can thiệp chuyện chính sự, mà Thứ Cát sĩ cũng có thể phát biểu ý kiến về chuyện triều chính, Thứ Cát Sĩ và viện Hàn Lâm giống nhau đều có quyền tranh luận, bổ xung những điều khoản có lợi cho triều chính, đó là những việc mà một thứ cát sĩ có chí hướng phải làm. Nghê Nguyên Lộ, Trương Đại cũng nói phải viết sớ ủng hộ Từ Quang Khải. Trương Nguyên và đám người Thẩm các biện luận, nếu cuộc biện luận này có thể cử hành, những tinh hoa trong cuộc đại biện luận này sẽ xuất sắc không kém gì “diêm thiết luận”, “ vô thần luận” của những học giả nổi tiếng trong sử sách.

Lúc này Cao Khởi Tiềm chạy đến bẩm báo cha nuôi y Chung thái giám đến rồi...

Đã là đầu giờ tuất, ánh trăng mọc lên từ phía đông nam của chùa Long Hoa ở Đức Thắng môn, ở xung quanh Tiền Hải có thể nghe được tiếng chuông của hàng chục ngôi chùa gần đó cùng ngân vang, tạo nên một bầu không khí vô cùng hào hứng, không đợi tiếng chuông thúc giục ánh trăng đã mọc lên, gió thổi lành lạnh ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên mặt đất chiếu lên sông nước, cây cối như một tầng sương mỏng, hòa tan băng tuyết

Chung thái giám đến hậu viện mời rượu những thành viên trong Hàn Xã và chúc mừng nhân dịp tết trung thu, ở đó có thành viên Hàn Lâm xã, thứ cát sĩ, có người mới nhận chức, quan chính tiến sĩ, còn có cả những cử nhân trẻ tuổi tài năng, đang bàn luận những chuyện trên trời dưới đất, hương rượu lan tỏa, nỗi buồn bực trong lòng Chung thái giám được giải tỏa, thái giám trong triều cho dù là Ti lễ giám, Đông hán đề đốc cũng không thể mời được nhiều quan thanh liêm đến dự tiệc như vậy, điều này đương nhiên là do Trương Nguyên nể mặt y.

Chung thái giám cũng hiểu điều đó, y biết rằng hiện giờ không giống như năm đó y làm quản lý hàng dệt may ở nha môn Hàng Châu, những tên quan địa phương đó đều là đến nịnh bợ y. Giờ nếu không vì Trương Nguyên thì những thành viên Hàn Xã và những viên quan ở kinh thành này sẽ không thèm để ý tới một tên thái giám không quyền không thế như y, vì thế sau khi hàn huyên y bèn rút lui để mọi người tự do đàm đạo, uống rượu, chỉ mời Trương Nguyên cùng y tới đại sảnh nói chuyện.

Trương nguyên theo Chung thái giám đến đại sảnh, bỗng nhìn thấy Khách Ấn Nguyệt ở đó, đang một mình buồn bã uống rượu, lông mày nhíu chặt, mắt nheo lại, Trương Nguyên chắp tay chào:

  • Khách ma ma, chuyên tối qua đã điều đình xong chưa?

Khách Ấn Nguyệt vội đứng dậy hành lễ với Trương Nguyên, giọng ấm ức nói:

  • Coi như là điều đình xong rồi, nhưng hại Chung công công phá sản rồi.

Chung thái giám ngượng ngùng nói với Trương Nguyên:

  • Khâu Thừa Vân ỷ người đông thế mạnh. khăng khăng nói rằng Khách Ấn Nguyệt đánh con nuôi của mình, đến nội quan thái giám làm ầm lên, cuối cùng chưởng ấn của Nội Giám quan Tống Tấn phải đứng ra hòa giải, bắt chúng ta phải bồi thường Khâu Thừa Vân một trăm hai mươi lượng bạc.

Lại nói:

  • Nếu việc này mà phát sinh vào ba tháng trước thì sợ rằng sẽ còn phiền toái hơn nữa.

Trương Nguyên hiều ý Chung thái giám, nếu nói không có chuyện vụ án Đĩnh kích làm cho vị thế của Đông cung được nâng cao thì Khâu Thừa Vân còn muốn mượn cớ này để làm nhục y và Khách Ấn Nguyệt. Trương Nguyên an ủi:

  • Công công đừng chấp nhặt loại người ngu dốt đó, dám đùa giỡn Khách ma ma ư, đúng là tự tìm đến cái chết.

Cảm giác thấy có chút không ổn bèn ngậm miệng lại.

Khách Ấn Nguyệt đã giãn mày ra nở nụ cười nói:

  • Đùa giỡn tiểu phụ nhân thì có làm sao, chẳng phải là phải nhờ có sự giúp đỡ của Chung công công, ta mới miễn cưỡng thoát được chuyện này ư.

Chung thái giám oán giận nói:

  • Khâu Thừa Vân nhiều lần châm chọc khiêu khích. Lần này lại muốn làm tên háo sắc ép Khách ma ma làm đối thực, Khách ma ma không đồng ý, lại trở mặt nói Khách ma ma đánh con nuôi của y, hừ, thù này không báo thì...

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Ta đúng là có cho tên ô mộc bài- một trong hai tên chặn đường ta mấy cái bạt tai, hai tên dơ bẩn lại muốn đưa ta tới Bắc Hoa phòng đùa giỡn, may mà ta không phải là loại phụ nữ chân yếu tay mền, chân to cũng có chút lợi thế, chứ không thì gọi trời trời chẳng biết gọi đất đất không hay rồi.

Trương Nguyên mỉn cười nhìn Khách Ấn Nguyệt, có thể đánh hai tên nội thị mà còn có thể thoát thân, thì không phải là tầm thường, vị phụ nhân này rút cục là thân phận như thế nào thật khiến người ta không thể đoán được, có phải là thê tử của Hầu phụ hay không còn chưa xác định được, nhưng có thể là vú nuôi của Hoàng Trưởng Tôn thì chuyện đã từng sinh nở là điều chắc chắn, nếu không thì lấy đâu ra sữa, mười một năm trước Khách Ấn Nguyệt vào cung, nếu thực sự là vì mục đích gì đó thì thực sự là rất biết cách trấn tĩnh. Tuy Trương Nguyên biết lai lịch của Khách Ấn Nguyệt không minh bạch cho lắm, nhưng không cảm thấy bị uy hiếp gì. Bởi vì hắn biết Khách Ấn Nguyệt rất yêu thương hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu. Khách Ấn Nguyệt không nuôi con mình là Hầu Quốc Hưng mà lại đi nuôi Chu Do Hiệu, có cho là tham vinh hoa phú quý hoặc vì mục đích khác đi chăng nữa, thì nuôi một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn sao lại không có tình cảm gì chứ, đối với Trương Nguyên mà nói, chỉ cần Khách Ấn Nguyệt đối tốt với Chu Do Hiệu là đủ những chuyện khác không quan trọng.

Chung thái giám càng nghĩ càng uất nói:

  • Khâu Thừa Vân coi thường người khác một cách quá đáng, coi thường người của Đông cung ta, Trương tu soạn xem có cách nào đối phó thì chỉ giáo cho tạp gia, nỗi giận này thật là không nuốt trôi, Khách ma ma thấy có đúng không?

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Đúng vậy, tiểu phụ nhân tối qua khóc cả đêm, nếu Trương tiên sinh chịu giúp, tiểu phụ nhân vô cùng cảm tạ.

Đôi mắt ngấn lệ nhìn Trương Nguyên đầy kỳ vọng.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Ta có thể đưa ra mưu kế để củng cổ địa vị của Đông cung, bọn thái giám các ngươi tranh giành tình nhân cũng muốn ta giúp đỡ, như vậy thì vai trò của viên quan Viện Hàn Lâm như ta cũng quá tầm thường rồi”.

Nhất thời trầm ngâm không đáp.

Chung thái giám biết chuyện tranh chấp trong nội quan mình làm liên lụy tới Trương Nguyên là không ổn vội nói:

  • Trương tu soạn là quan ngoại đình, chuyện này là ngoài tầm tay, Khách ma ma chớ để chuyện nhỏ này là phiền tới Trương tu soạn.

Khách Ấn Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên, Trương Nguyên bèn nói:

  • Muốn báo thù ngay lập tức là điều không thể, vẫn phải nhẫn nhịn, nhưng ta thấy tên Khâu Thừa Vân này hành sự kiêu ngạo, rất dễ đắc tội với người khác, Chung công công cứ từ từ thu thập tội chứng của y, tìm cơ hội thuận lợi lật đổ y khiến y không kịp trở tay, thế mới được, giờ mất một trăm hai mươi lượng đã là cái gì.

Chung thái giám nói:

  • Khâu Thừa Vân đắc tội không ít người, nhưng y kết bè kết đảng với những người có quyền có thế, thế lực rất mạnh, còn nữa, Khâu Thừa Vân và thái giám Lưu Triều của Trịnh Quý phi quan hệ rất tốt.

Trương Nguyên nói:

  • Vậy thì càng phải nhẫn nhịn, tất sẽ có lúc các ngươi được xả hận, hôm nay là tết trung thu, ta chúc Chung công công và Khách ma ma một chén.

Vừa uống một chén rượu, thấy người gác cổng đẩy cửa vào báo:

-Lão gia, tiểu Ngụy lão gia đến rồi, đang rất bực bội.

Chung thái giám vội nói với Trương Nguyên:

  • Trương tú soạn, mời Tu soạn ra vườn sau thưởng nguyệt với các bằng hữu, tạp gia đi gặp Ngụy Triều.

Trương Nguyên cười thầm, lần này thực sự là đánh ghen lớn rồi, chắp tay trở ra hậu viện, chợt nghe thấy Nguyễn Đại Thành và Trương Đại, Nghê Nguyên Lộ ba người đang hát hí khúc, là khúc hát “ Dương Minh Hoàng du cung trăng” Văn Chấn Mạnh và Tiền Sĩ Thăng nâng chén uống rượu, hắn cũng đi rót một ly rượu trắng Thái Hi, vừa uống rượu vừa đi về phía hữu ngạn Tiền Hải, ngắm trăng nhớ nhà, nhớ lại hai lần tết trung thu trước đều tới Tây Hồ Hàng Châu đón trung thu, mà giờ lại cách Hàng Châu ba bốn nghìn dặm, lúc này cha mẹ chắc cũng đang bày dưa hấu, nho, bánh trung thu để đón trung thu, hai người chắc là miễn cưỡng vui vẻ, hắn xa quê đã gần một năm, đầu tháng Đạm Nhiên cùng với tiểu Hồng Tiệm lại khởi hành vào kinh, hai người già khó mà tránh khỏi cảm giác cô đơn lạnh lẽo, cũng may có Lý Thuần, Lý Khiết khá náo nhiệt, Y Đình tỷ cũng sẽ về cùng đón trung thu—

Lại nhớ đến Đạm Nhiên và tiểu Hồng Tiệm, không biết thuyền của hai mẹ con họ đã đi tới đâu rồi, chuyến du lịch đường dài này, tiểu Hồng Tiệm vẫn khỏe chứ, lại nghĩ đến cuộc thi hùng biện, chuyện này là quan trọng nhất, tuy nói rằng hắn tự tin sẽ giành phần thắng, nhưng vẫn phải chuẩn bị chu đáo cẩn thận mới được, còn nữa, còn phải thuyết phục lễ bộ và nội các đồng ý tổ chức hùng biện, nếu không thì hắn có chuẩn bị tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng là không có đất dụng võ, tấu chương của Từ sư huynh cũng đã trình lên rồi, không biết nội các quyết định thế nào.

Đã là nửa đêm canh ba, Trương Nguyên và mọi người cáo từ Chung thái giám ra về, trước khi cáo từ Trương Nguyên hỏi Chung thái giám:

  • Chung công công, Ngụy Triều Ngụy thiếu giam đó không gây sự chứ?