Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 414 : Thuyết tử (1)




Nguồn: MT

Trương Nguyên gật gật đầu, hỏi:

  • Hoàng Trưởng Tôn điện hạ mấy ngày này tốt chứ?

Cao Khởi Tiềm nói:

  • Trưởng ca và Tam ca tình như thủ túc, vô cùng bi thương. Hai ngày nay mới đỡ một chút,Trương tiên sinh nên đến khuyên giải cậu ấy một chút, cậu ấy kính trọng nhất là Trương tiên sinh.

Trương Nguyên “ừ” một tiếng, lại hỏi:

  • Cha nuôi ngươi và Khách ma ma gần đây quan hệ thế nào?

Cao Khởi Tiềm nói:

  • Cha nuôi và Khách ma ma quan hệ rất tốt, chỉ có điều cha nuôi muốn cùng Khách ma ma đối thực (chỉ cung nữ và thái giám kết thành phu thê trên danh nghĩa) vẫn chưa thành công. Ngụy Thiếu giám bây giờ đã có chút bất mãn với cha nuôi.

Xem ra Chung Bản Hoa và Ngụy Triều đang tranh giành tình nhân rồi, không biết có đánh nhau hay không?

Trương Nguyên cười cười, tiến vào Văn Hoa môn, đi vào hậu điện, chung Bản Hoa và một người nữa là thái giám Hàn Bản Dụng đã ở trên điện, chờ một lúc, chỉ thấy ba người là Khách Ấn Nguyệt, Ngụy Triều, Ngụy Tiến Trung cùng một người mặc áo xanh, đội mũ tròn chính là Chu Do Hiệu tiến đến, Chu Do Hiệu hướng Trương Nguyên thi lễ, Trương Nguyên đáp lễ, sư đồ hai người chia ra ngồi xuống, Khách Ấn Nguyệt vẫn chưa rời đi, mà cùng với thư đồng Cao Khởi Tiềm ngồi hai bên trái phải của hoàng trưởng tôn, trước kia Khách Ấn Nguyệt chỉ thường đưa điểm tâm đến, nay lại cùng đi học chung, chắc là nghĩ Chu Do Hiệu cần có nàng bên cạnh, bốn thái giám là Chung Bản Hoa, Hàn Bản Dụng, Ngụy Triều, Ngụy Tiến Trung đứng hầu một bên.

Trương Nguyên đưa mắt nhìn hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu, thấy Chu Do Hiệu cằm vốn dĩ đã nhọn, mấy ngày nay lại gầy đi một tý, nhìn càng giống cái dùi, sắc mặt có chút xanh xao,Chu Do Hiệu thể chất vốn không tốt, điều này làm Trương Nguyên có chút lo lắng, hắn thật trông chờ tiểu mộc yên ổn kế thừa hoàng vị thì hắn mới mong có đất dụng võ, hắn nói : “điện hạ phải cố gắng bảo trọng thân thể “

Chu Do Hiệu vốn thiếu thốn tình cảm của cha, nghe vậy lập tức chảy nước mắt, kêu lên một tiếng :

  • Trương tiên sinh

Rồi nghẹn ngào không nói ra lời

Trương Nguyên đứng lên nói:

-Hôm nay tạm thời không học nữa, ta bồi điện hạ trò chuyện.

Ra hiệu cho Chu Do Hiệu theo hắn đi đến bên phải tấm bình phong phía trước cửa sổ của đại điện, ánh mặt trời của buổi sáng chiếu qua đây rực rỡ, trong lành dễ chịu, ngoài cửa sổ có vài cành dã quỳ vàng nhạt nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời mùa thu, tường cao điện rộng, vắng vẻ không tiếng động.

Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn Chu Do Hiệu, trấn an nói:

  • Điện hạ anh em tình thâm, nên cảm thấy đau buồn. Nhưng không nên quá mức bi thương, điều quan trọng là phải phải bảo trọng thân thể, mỗi người đều có số mạng riêng, đây là việc không có cách nào xoay chuyển được.

Chu Do Hiệu giữ im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi:

-Trương tiên sinh, giống như Tam đệ ta chết như vậy thì sẽ đi đến nơi nào?

Đây hết thảy là triết học khởi nguyên, bao nhiêu người muốn hỏi lại vĩnh viễn không biết được đáp án. Trương Nguyên không vội vã trả lời, lại hỏi:

  • Bản thân điện hạ nghĩ như thế nào?

Chu Do Hiệu lắc đầu nói:

  • Ta không biết chết là như thế nào, ta chỉ nhìn thấy Tam đệ không nhúc nhích, gọi cũng không đáp, ta thật sự rất sợ hãi.

Nói đến 2 từ “sợ hãi”, liền quay đầu lại kêu một tiếng “ ma ma”

Khách Ấn Nguyệt liền bước nhanh tới, kéo tay Chu Do Hiệu, dịu dàng nói:

-Đừng sợ, ma ma đây.

Ánh mắt nàng chuyển động, liếc nhìn Trương Nguyên một cái nói :

-Xin Trương tiên sinh hãy trò chuyện với tiểu gia, những vấn đề tiểu gia hỏi ta, ta đều trả lời không được, Tiểu phu nhân bảo tiểu gia đến hỏi Trương tiên sinh, Trương tiên sinh thật sự là đại tài.

Trương Nguyên nói:

-Chưa từng có chuyện chết đi sống lại nên chuyện xảy ra sau khi chết không ai có thể nói rõ ràng được, kể cả tiên thánh Khổng Tử cũng không thể giải thích được những việc như thế này, Khổng tử nói chỉ cần tin tưởng vào bản thân, con người sống là phải học tập, rèn luyện, Khổng tử nói “không biết sinh. Làm sao biết tử" ý muốn chúng ta phải cố gắng sống thật tốt, ngay cả sống còn không biết cách thì làm sao biết được cái chết là gì.

Trương Nguyên trả lời như vậy hiển nhiên không thể thỏa mãn sự hiếu kì của Chu Do Hiệu, Chu Do Hiệu nói:

-Nhưng ta nghe một số cung nhân nói là có linh hồn đấy, sau khi chết liền biến thành quỷ, Trương tiên sinh có cho là đúng không?

Bởi vì từ mẫu thân của Vạn Lịch hoàng đế tới hoàng thái hậu đều rất sùng bái phật giáo, cho nên từ đời Vạn Lịch tới nay, trong cung phần lớn đều tin vào Phật.

Trương Nguyên nói:

  • Linh hồn và quỷ là hai chuyện khác nhau, phật giáo nói quỷ là những người chuyên làm chuyện ác, khi chết sẽ thành quỷ đói, sẽ bị đầy xuống địa ngục, cái này là phạm vào tam ác đạo.

-Điều này ta biết. Chu Do Hiệu nói:

-Mẫu thân ta có nói với ta về việc này, có tam ác đạo thì cũng có tam thiện đạo, người tốt sẽ đầu thai chuyển kiếp thành người khác, người xấu sẽ rơi vào ác đạo, Tam đệ ta tuổi còn nhỏ, sao có thể là điều ác được, việc thiện cũng không có, vậy đệ ấy sẽ rơi vào đạo nào?

Chu Do Hiệu khi nói xong những lời này thì Khách Ấn Nguyệt liền mở to mắt nhìn xem Trương Nguyên sẽ trả lời như thế nào, Trương Nguyên không hề chớp mắt nói:

-Phật giáo dạy con người làm việc thiện, đây là điều tốt, trên đời này người đại gian đại ác và người đại thiện đại hiền đều rất ít ỏi, tuyệt đại đa số là người vừa không thật hiền vừa không thật ác, Tam hoàng tử chết thật sự đáng tiếc, chắc hẳn có thể quay lại chuyển sinh làm người.

Nói tới đây, Trương Nguyên khẽ mỉm cười, nói:

-Điện hạ, ta là người học nho giáo, không phải hòa thượng thuyết pháp, ta chỉ biết nói với điện hạ rằng con người ai cũng có linh hồn, nói cho cùng trước sau gì cũng phải chết, vốn trước đây có một nhóm người hiền đức từng nói “"Tử so với sinh, một cái vừa đi thì sẽ có một cái đến, đã làm người thì ai cũng sẽ phải chết, không ai sống mãi được?

Lại nói thêm với Chu Do Hiệu:

-Cho nên lời nói này của phật giáo cũng có khả năng đúng, Tam hoàng tử thoát khỏi bệnh tật khốn khổ, đây có lẽ là sự giải thoát. Lại nói tam hoàng tử và điện hạ là huynh đệ, tam hoàng tử không biết hiện giờ đang ở đâu, nhưng bản thân điện hạ thương cảm quá mức thì thật không phải là điều tốt, điện hạ hãy nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thân thể thật tốt, nếu đang sống thì phải sống thật tốt.

Chu Do Hiệu gật gật đầu nói:

-Trương tiên sinh nói đúng, nếu một lần nữa đầu thai làm người, muốn cao lớn nhanh thật sự rất khó, ta thật muốn lớn mau một chút!

Tin tưởng có kiếp sau thật sự là một điều rất tốt, có tín ngưỡng con người sẽ sống tốt hơn, lương thiện hơn, không dễ dàng làm chuyện sai quấy, Trương Nguyên lại cười nói:

-Điện hạ nghĩ như vậy là được rồi, trưởng thành mới tốt.

Lại nghe Chu Do Hiệu nói: “ Ta muốn mau trưởng thành để có thể làm chuyện ta muốn làm”

Trương Nguyên hỏi: “ Điện hạ muốn trưởng thành để làm gì?”

Chu do giáo chần chờ một chút, nhìn Trương Nguyên nói: "Trương tiên sinh, ta nói thật ngươi không cần quở trách ta."

Trương Nguyên nói: "Thành thực luôn là phẩm chất tốt."

Chu Do Hiệu nhân tiện nói:

-Sau khi lớn lên, ta muốn được chơi nhiều hơn một chút, làm nghề thợ mộc để sống, ta nghĩ Tam đệ nhỏ như vậy đã chết, nên ta muốn chơi thật nhiều để không bị thiệt.

Mười hai tuổi Chu Do Hiệu từ cái chết của đệ đệ mình đúc kết ra một kinh nghiệm là phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đạo lý này cũng không phải là không có đạo lý, không cần phải chỉ trích, Trương Nguyên lúc này không thể cùng hoàng trưởng tôn nói cái gì mà “Kính thủy, thận chung, truy xa" cái này là theo đuổi phẩm hạnh, bỏ qua sống chết, lý tưởng đạo đức của nho giáo là một mục tiêu cao xa, khó đạt tới, con người vốn dĩ rất ích kỷ, luôn làm theo ý mình, coi thường truyền thống và phạm vi đạo đức.

Trương Nguyên lúc này cũng không thể nói với Chu Do Hiệu rằng: “quá vài năm nữa ngươi sẽ trở thành hoàng đế, ngươi cần phải cố gắng học tập, bằng không về sau xem tấu chương của thần tử đều không hiểu, chẳng lẽ lại nghe theo sự điều khiển của thái giám, Ngụy Trung Hiền cũng là loại không biết chữ, thất học, sẽ lại được dịp lừa dối ngươi”. Vì thế liền nói:

-Điện hạ ham chơi, thích nghề mộc, điều này không phải không đúng, tuy nhiên vẫn cần phải chăm đọc sách, học tập, có thể nhận ra được trung hay gian, điện hạ là hoàng trưởng tôn, là hi vọng của thiên hạ, một chút tâm ý của điện hạ đối với thiên hạ mà nói có thể là lợi ích của vạn dân.

Chu Do Hiệu gật đầu nói:

-Vâng, giống như Trương tiên sinh chính là trung thần, lúc trước giảng quan không thể giảng thế nào là trung, chính là ta tự đọc sách nên mới hiểu được.

Trương Nguyên khẽ cười nói:

-Đa tạ điện hạ khích lệ. Tuy nhiên có khi lời nói rất khó nghe, điện hạ về sau nếu không nghe lời khuyên can thì cũng không được chỉ dựa vào cảm giác mà phán đoán trung hay gian, mà phải suy xét nhiều phương diện, phải nghe ý kiến của người khác, không thể chỉ nghe một người được.

Chu Do Hiệu nói:

-Trương tiên sinh nói lời vừa là những lời nói trung thành lại vừa xuôi tai, ta sẽ nghe lời Trương tiên sinh.

Trương Nguyên nói:

-Ta không phải thánh hiền, khẳng định cũng sẽ có lúc làm sai, nói sai. Điện hạ không thể chỉ nghe một mình ta nói, giống như Tôn tiên sinh, Mã tiên sinh đều là những giảng quan tốt, điện hạ cũng phải nghe lấy lời của bọn họ, cùng một sự kiện thì nên nghe nhiều người nói, nghe nhiều ý kiến khác nhau, cái này gọi là lệch nghe thì ám, kiêm nghe thì minh."

Chu Do Hiệu gật đầu rồi quay qua nói với Khách Ẩn Nguyệt:

-Ma ma, Trương tiên sinh thật sự là người khiêm tốn a.