Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 413: Tiệc rượu




Nguồn: MT

Hắn nói:

  • Sớm đã nghe đại danh của Tả tiên sinh đồng hương của Tập Chi huynh, hôm nay có thể gặp thì thật là hân hạnh.

Liền bảo mấy người Mục Chân Chân đi về trước, hắn cùng với Nguyễn Đại Thành cười cười nói nói đi đến Hội Đồng quán. Dương Liên đến nay vẫn còn ở Hội Đồng quán.

Tả Quang Đấu khoảng 40 tuổi, râu ngắn, mặt mày sáng sủa. Thần thái, khẩu khí ôn hòa hơn so với Dương Liên. Cùng với Trương Nguyên hàn huyên, tỏ ra rất khách khí, không chịu để cho Trương Nguyên hành lễ hậu bối. Chức vụ Trung Thư Xá Nhân của Tả Quang Đấu tương đương với thư ký của Nội Các Phụ thần, nắm việc viết cáo sắc, chế chiếu, nơi làm việc chính là Chế Sắc phòng và Cáo Sắc phòng trong Hội Cực môn, ở bên cạnh Trực phòng của Nội Các. Tuy có thể biết được nhiều chuyện cơ mật, nhưng lại không có thực quyền. Rõ ràng thời đại của Tả Quang Đấu còn chưa đến.

Một chiếc bàn vuông gỗ tùng, mấy món thức ăn, bốn người Dương Liên, Tả Quang Đấu, Nguyễn Đại Thành, Trương Nguyên ngồi xung quanh, uống rượu Hoàng Tinh, ăn vịt hoang Hồng Hồ. Hai con vịt hoang này là do đồng hương của Dương Liên ở Hồ Bắc đưa tới, dùng muối ướp, mùi vị rất khá, uống vào hai chén rượu, ăn mấy miếng thịt vịt ướp muối, Dương Liên mới hỏi Trương Nguyên:

  • Giới Tử, nghe nói ngươi và Kỳ Thi Giáo, Vương Đại Trí có qua lại với nhau?

Trương Nguyên nghe hỏi liền hiểu được dụng ý mà hôm nay Dương lão sư mời hắn tới dự tiệc, đáp:

  • Bẩm Dương lão sư, học sinh ở tại kinh thành tới lui với hai kiểu người, một kiểu người là Dương lão sư, là bậc hiền sĩ, còn có Từ sư huynh cùng với Hàn Xã chư hữu, loại này chính là quan hệ vừa có công vừa có tư; kiểu người thứ hai là như bọn Kỳ Thi Giáo, Hùng Minh Ngộ, Vương Đại Trí, là quan hệ thuần túy vì công vụ. Học sinh ngày hôm trước có gặp Kỳ Thi Giáo và Hùng Minh Ngộ, là vì thương lượng chuyện Liêu Đông, không phải việc cá nhân.

Dương Liên và Tả Quang Đấu liếc mắt nhìn nhau. Tả Quang Đấu cười nói:

  • Trương Tu Soạn có thể coi là tuổi nhỏ nhưng khẩu khí thật lớn, không hổ danh là đại tài tử trong triều.

Trương Nguyên vội nói:

  • Hổ thẹn hổ thẹn, học sinh là sợ Dương lão sư hiểu lầm nên mới giải thích một chút.

Dương Liên cũng không lộ ý cười, nói:

  • Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được), ngươi và đám người Kỳ Thi Giáo kia nghị quốc sự, sao có thể có kết quả tốt!

Trương Nguyên nói:

  • Dương lão sư, học sinh nghĩ chỉ cần là việc quốc sự thì đều phải cùng bàn bạc, năm trước khi Sơn Đông cần cứu tế, đám người Kỳ Thi Giáo cũng ra mặt ủng hộ, đây là việc lợi dân lợi nước.

Dương Liên nói:

  • Sơn Đông vốn là quê nhà của Kỳ Thi Giáo, nếu quê nhà gặp nạn mà không giúp thì đúng là không có lương tâm

Trương Nguyên nói:

  • Kỳ Thi Giáo cũng từng dâng sớ mời thái tử đứng ra xuất Các dạy học.

Dương Liên nói:

  • Đó là vì y muốn mưu cầu đường lui cho Tề đảng, lúc này căn cơ thái tử đã vững, nên gió mới đổi chiều.

Trương Nguyên không biết nói thế nào nữa, rõ ràng thành kiến của Dương Liên đối với Kỳ Thi Giáo quá sâu, đây quả thật không phải cùng họ nên sinh ra dị tâm.

Dương Liên thấy Trương Nguyên nhíu mày không nói, liền chầm chậm lên tiếng:

  • Giới Tử, ngươi có lòng đền đáp quốc gia ta thấy rất tốt, nhưng ngươi đã đọc Xuân Thu, trải qua kì thi trạng nguyên, ngươi nên biết rõ sự quan trọng của “Biệt hiềm nghi, minh thị phi” (*). Ngươi và đám người Kỳ Thi Giáo hay tới lui, chính là tự mình làm ô danh đó.

(*): ph):nh ệt những chỗ khiến người ta nghi ngờ trong lịch sử, phân rõ thị phi đúng sai.

Rõ ràng không thể tiếp tục mập mờ nữa, Trương Nguyên thản nhiên nói:

  • Danh dự thật sự quan trọng như vậy sao? Khi 53 vị quân dân ở Phủ Thuận Thanh Hà bảo bị nô dịch giết hại, thì đây là dấu hiệu ban đầu của cuộc phản loạn. Hiện giờ là thời điểm phải gạt bỏ tranh giành, không tỉnh ngộ tất có họa lớn xảy ra, Tử viết “Dĩ trực báo oán”, huống chi Kỳ Thi Giáo và chúng ta không thù không oán, mà cho dù có thù oán thì chỉ cần đồng ý ra sức vì quốc gia, ta cũng sẽ bỏ qua hiềm khích trước kia, tình nguyện kết giao với y.

Lời vừa nói ra, cả Dương Liên, Tả Quang Đấu, Nguyễn Đại Thành đều thần sắc kinh ngạc, nhất thời không ai lên tiếng.

Trương Nguyên đương nhiên không muốn mâu thuẫn cùng Dương Liên, liền nói qua chuyện khác:

  • Dương lão sư, học sinh vào tháng 11 năm kia khi đi ngang qua Vô Tích, từng đến Đông Lâm thư viện nghỉ ngơi ngắm cảnh, viếng thăm Nam Cao tiên sinh, lắng nghe lời dạy bảo. Lúc ấy học sinh phân tích tình hình Liêu sự, cho rằng bọn chúng không cần tới thời gian ba năm để dựng quốc, ôi, học sinh đúng là đối với sự tình này vẫn chỉ là phỏng đoán, chưa chắc chắn. Vậy mà nay bọn chúng đã lập quốc xưng hãn, trong khi Đại Minh ta thì vô lực đối phó, khiến cho bọn nô tù này ngày càng càn rỡ, học sinh cho rằng không cần tới hai năm, bọn chúng sẽ dụng binh đem quân đến chiếm thành trì, giết hại bách tính của Đại Minh ta.

Dương Liên lại không đồng ý nói:

  • Kiến Châu lão nô cậy vào biên giới xa xôi hiểm trở, cho rằng Đại Minh ta sẽ không dễ dàng huy động quân đội tiêu diệt. Tuy nhiên cũng không dám gây sự với Đại Minh, lần này xảy ra việc giết người, bọn chúng không phải do khiếp sợ oai danh của Đại Minh mà tự bắt trói hung thủ xử tử dưới thành Phủ Thuận rồi sao?

Trương Nguyên nói:

  • Dương lão sư thật sự chưa rõ tình hình Liêu sự.

Dương Liên cười nhạo nói:

  • Vậy chẳng lẽ ngươi hiểu rõ sao?

Trương Nguyên sắc mặt không đổi, nói:

  • Học sinh mấy ngày nay ở Hàn Lâm viện cũng không chỉ uống trà nói suông, học sinh bắt đầu xem các công báo từ năm Vạn Lịch thứ nhất, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bắt đầu khởi binh thống nhất Nữ Chân, từ năm Vạn Lịch thứ mười hai đến nay đã là giữa năm thứ ba ba, có tổng cộng sáu mươi chín công báo nhắc tới tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà trong gần mười năm đã có tới năm mươi mốt công báo. Có thể thấy được Nỗ Nhĩ Cáp Xích càng ngày càng khiến binh tướng Đại Minh cảm nhận được sự uy hiếp, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiêu diệt ngoại lai, năm Vạn Lịch thứ mười lăm diệt bộ tộc của A Nhĩ Thái, năm thứ 16 diệt bộ tộc của Vương Giáp, năm thứ 21 ở Cổ Lặc sơn đánh bại 9 bộ tộc liên quân, năm thứ 27 diệt bộ tộc của Cáp Đạt, năm thứ 32 diệt bộ tộc Huy. Hiện giờ bốn bộ tộc Hải Tây Nữ Chân chỉ còn lại Diệp Hách bộ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cơ bản đã thống nhất toàn bộ Nữ Chân, dưới trướng có không dưới hơn năm vạn tinh binh, người Khiết Đan từng nói “Nữ Chân bất mãn vạn, mãn vạn bất khả địch” (ý tuy người Nữ Chân không đầy vạn người, nhưng địch nhân có hơn vạn người vẫn không địch lại được). Năm đó Thành Cát Tư Hãn cũng là sau khi thống nhất các bộ lạc ở Mông Cổ mới đem quân xâm lấn Trung Nguyên, Dương lão sư còn cho rằng Nỗ Nhĩ Cáp Xích thật sự không đáng lo sao?

Trương Nguyên bác văn cường ký (tinh thông đủ loại sách), lại lấy số liệu công báo nói chuyện, luận cứ đầy đủ, khiến Dương Liên không có chỗ nào phản bác được, Tả Quang Đấu nói:

  • Trương Tu Soạn thật có tâm lo cho quốc gia đại sự, khiến người khác khâm phục. Nhưng hiện giờ gian thần nắm giữ triều chính, việc cần làm là phải ủng hộ hoàng đế lo việc triều chính.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Triều chính hỗn loạn cũng không phải là chuyện mấy năm nay, mấy năm trước Đông Lâm chủ quản triều chính cũng đâu phải tốt, chuyện này không thể quy tội cho người nào, đảng nào. Hoàng đế không quan tâm chính sự, thân sĩ chỉ biết hưởng lạc, tướng biên ải thì ỷ thế ngang tàng, tham công, cường hào ác bá là chủ yếu, tạo thành cục diện gần như hỗn loạn”

Tuy vậy, ở trước mặt hai người Dương Tả hiển nhiên không thể nói ra điều này, chỉ có thể nói:

  • Học trò cũng là kế quyền biến thôi.

  • Kế quyền biến.

Dương Liên bất mãn nói:

  • Kế quyền biến thường thường chính là dùng để chỉ bọn gian thần chuyên làm ra vẻ bệ vệ, kiêu căng.

Trương Nguyên trong đầu buồn bực liền vùi đầu ăn vịt, ăn no liền cáo từ, Nguyễn Đại Thành bồi Trương Nguyên đi trước.

Chờ cho hai người Trương, Nguyễn đi rồi, Tả Quang Đấu quay sang Dương Liên cười nói:

  • Môn sinh của huynh cũng rất có chủ kiến đó, thật không phải dạng ngu trung quân sư đâu.

Dương Liên lắc đầu nói:

  • Trương Nguyên nóng lòng lập công, không phân rõ chính tà, thật sự để cho ta lo lắng.

Tả Quang Đấu nhắc nhở:

  • Huynh chớ quên cậu ta vốn xuất thân từ Chiết đảng.

Dương Liên nói:

  • Huynh không cần lo lắng, Trương Nguyên tuy có chút ít vì cái lợi trước mắt, nhưng làm người chính trực, từng đọc qua Xuân Thu, không phải kẻ nịnh thần. Ta tin tưởng hắn, hơn nữa hắn cùng với Lưu Đình Nguyên, Diêu Tông Văn đã là kẻ tử địch, làm sao có thể quay về Chiết đảng được.

………

Nói chuện cùng Dương Liên và Tả Quang Đấu một buổi, Trương Nguyên biết rõ con đường sau này sẽ rất khó khăn. Đại Minh triều trên dưới hỗn loạn căn bản là hoàng đế đang đắm chìm trong hư ảo, cho rằng Đại Minh thật sự là đế quốc hùng mạnh, nhất định phải để Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm cho tỉnh mộng, rất nhiều việc làm hắn hữu tâm nhưng vô lực, bây giờ có thể làm chỉ là việc dạy Hoàng trưởng tôn đọc sách, bởi vì Tam hoàng tôn qua đời, hoàng thái tử và hoàng trưởng tôn đã nhiều ngày chưa xuất Các đi học. Đến ngày 13, Đông cung truyền chỉ khôi phục việc dạy học, ngày đó là Tôn Thừa Tông vào giảng cho Hoàng trưởng tôn, ngày 14 thì đến phiên Trương Nguyên.

Ngày mai chính là tiết Trung thu, bầu trời có vẻ xanh hơn, trời xanh, mây trắng, trong gió thoảng hương hoa quế, dọc theo Đông Hoa môn theo bờ sông tới Văn Hoa môn, hoa hải đường, hoa ngọc trâm đua nở. Trương Nguyên nhìn qua thấy có nội thị đang hái hoa bên sông, không khỏi có chút kì quái, bên cạnh hắn Cao Khởi Tiềm nói:

  • Trương tiên sinh, trong cung từng có hội ngắm trăng, ngắm hoa vào tiết Trung thu, nên Tần phi sai nội thị hái hoa hải đường và ngọc trâm cắm vào bình Long Tuyền đưa đến cho Tần phi.