Nói chuyện suốt dọc đường đi nên tới Đại Thiện Tự lúc nào không hay, trời mưa xuống nên không gian cũng yên tĩnh đi rất nhiều, xung quanh các gánh hàng rong cũng ít đi, khách hành hương thì thưa thớt, Trương Nguyên nhìn xung quanh, nhưng không thấy người cô gái đọa dân mang giỏ quýt hôm trước, cậu nghĩ bụng nhất định phải trích ra chút thời gian để đến phố Tam Đại thăm cô, đám vô lại kia sau khi được phóng thích, chắc chắn sẽ chạy đến gây sự với cô nữa. .
Mấy người đi ra sau tự , Trương Ngạc chỉ vào một dãy ngôi nhà tranh nói:
Trương Nguyên nhìn về phía dãy nhà tranh nói:
Vũ Lăng nói:
Người hầu trẻ tuổi của Trương Ngạc đã chạy qua trước để thăm dò tình hình qua khe cửa, chạy về nói:
Trương Nguyên buồn bã nói:
Trương Ngạc nói:
Trương Nguyên nói:
Nói rồi Trương Nguyên cùng Trương Ngạc đi vòng lại tiền điện, vừa hay gặp một tăng nhân, vị tăng nhân này chính là người trung niên ngày ấy đã gặp qua ở hậu sơn, xem ra tăng nhân này rất có địa vị ở Đại Thiện Tự.
Trương Nguyên cung kính hỏi.
Tăng nhân trung niên kia cũng nhận ra Trương Nguyên, chắp tay nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Trương Nguyên lại nói:
Trương Ngạc nói:
Tăng nhân trung niên cũng nhận ra Trương Ngạc là cháu của Trương Nhữ Lâm, chính là người học trò bị Lưu thí chủ đuổi đi mấy hôm trước.
Trương Nguyên nói:
Chắp tay cáo từ với tăng nhân trung niên kia, nhớ đến chuyện hôm trước, Trương Nguyên lập tức hỏi:
Tăng nhân trung niên lắc đầu nói:
Trương Nguyên cả kinh, chúng phóng thích ngay hôm đó ư, chỉ sợ bọn vô lại này đã tìm đến phố Tam Đại rồi, phải lập tức qua bên đó xem sao, nghĩ vậy Trương Nguyên quay sang Trương Ngạc nói:
Vẻ mặt của Trương Ngạc cũng rất nghiêm nghị chào từ biệt cao tăng trung niên kia nói:
Sau đó cười hì hì xoay người bỏ đi, rời khỏi đại điện cười ha ha.
Trương Nguyên biết “A nậu Đa La tam miểu tam bồ đề” ý chỉ trí tuệ vô thượng và viên mãn, phàm nhân sao có thể chứng nhận trí tuệ vô thượng và viên mãn, nếu chứng được viên mãn thì sẽ được đi tới thế giới cực lạc ở phương Tây, tăng nhân trung niên không để ý đến sự chúc phúc của Trương Ngạc, hiển nhiên y càng không muốn đến miền cực lạc.
Ra đến cửa của Đại Thiện Tự, tạm thời gió mưa đã tạnh, nhưng đám mây đen nghịt u ám lại kéo đến rồi, chắc rất nhanh sẽ có trận mưa to nữa đây.
Trương Ngạc hỏi:
Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc ngạc nhiên hỏi:
Nếu Trương Nguyên của trước kia cứ tiếp tục cùng Trương Ngạc đi quậy phá, chắc chắn sẽ trở thành bại gia chi tử, chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc, ngặt nổi y có làm bại gia chi tử, cũng không có nhiều tài sản để phá như Trương Ngạc.
Trương Nguyên chẳng còn thời gian mà nhiều lời với Trương Ngạc, cậu ta nói:
Cùng với tiểu hề nô Vũ Lăng hướng đến thành bắc mà đi.
Trương Ngạc lại theo lên nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc “Ồ” một tiếng hỏi:
Trương Nguyên chưa trả lời anh ta đã tự mình bật cười nói:
Có được người tộc huynh như vậy đúng là hết nói, Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc cười to luôn miệng nói:
Mưa rơi lớn hơn so với hồi nãy, vạt áo xanh của Trương Nguyên bị bắn đầy bùn đất, đôi giày da màu trắng cũng đã vô nước, may mà thời tiết này dính ướt cũng không sao cả, không đến mức cảm lạnh.
Khi mấy người bọn họ đi qua hẻm đọng nước để đến phố Tam Đại, đột nhiên tiểu hề nô Vũ Lăng đến gần Trương Nguyên nói:
Trương Nguyên vừa nghe cậu ta nói đến Mã bà bà liền quay đầu qua nhìn, trước kia hắn chỉ nghe qua tên nhưng chưa thấy qua người, lúc này mới được tận mắt trông thấy. Mã bà bà tầm hơn năm mươi tuổi,, khuôn mặt đầy nếp nhăn, răng vàng lộ ra ngoài, thấy Trương Nguyên nhìn nên hơi nghiêng đầu nhìn lại xem người thiếu niên mặc áo xanh đang đi trong mưa là ai, đột nhiên ánh mắt trợn to chắc là bà ta đã nhận ra Trương Nguyên ---
Bước chân của Trương Nguyên nhanh hơn, đi thẳng đến cửa ngõ mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua, thì thấy Mã bà bà dầm mưa đứng lên bên đường, còn có một cô gái trẻ tuổi, Mã bà bà chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, chắc là đã nói chuyện gì với cô gái kia ---
Cô gái kia là ai, Ngưu cô nương à?
(Mã bà bà và Ngưu cô nương)
Trương Nguyên cười cười dừng ngay đầu ngõ hẻm.
Phố Tam Đại nằm ở phía Bắc ngõ Chỉ Thủy, có ba con đường nhỏ, tạo thành hình chữ “ ∩ “ , khoảng 400-500 gia đình, chưa tới đầu phố Tam Đại đã thấy nước bẩn tràn lan đường thì gồ ghề, hai dãy nhà thấp trũng rách nát chảy dọc hai bên đường.
Trương Ngạc dừng lại nói:
Xong quay sang nói với người hầu đang bung dù cho cậu ta:
Đầu hẻm Chỉ Thủy có một quán trà, Trương Ngạc cùng người hầu nam Tiểu Tư Phúc bước vào quán trà này, từ cửa sổ quán trà có thể trông thấy Trương Nguyên và Tiểu Vũ, Năng Vượng ba người che dù đi vào cái phố Tam Đại bùn lầy dơ bẩn không chịu nổi kia.
Trương Nguyên tay cầm chiếc ô giấy, cẩn thận tìm chỗ đặt chân. Phố Tam Đại không có cống thoát nước, hễ mưa một cái là mặt đường lại úng những nước là nước. Trương Nguyên phải tìm mấy hòn đá để đặt chân cho khỏi ướt, nhưng những hòn đá cũng đã bị rêu phủ đầy, nếu không cẩn thận cũng rất dễ bị trượt chân...
Đi trên con đường như thế này, một hai lần còn thấy hay hay, chứ những cư dân sống ở đây ngày ngày bước lên con đường ngập úng lầy lội như vậy đương nhiên sẽ chẳng lấy gì làm vui vẻ.Nhưng họ dù sao cũng thấy quen với cảnh này rồi nên cũng chẳng oán thán nửa lời, thôi thì cố cắn răng sống qua những ngày khó khăn vậy...