Đầu giờ Dần, đại môn của Lễ Bộ nha môn mở ra. Lần này không sưu kiểm. Trương Nguyên và một trăm mười tám thí sinh tham gia thi vòng hai theo thứ tự tiến vào đại sảnh Lễ Bộ. Trong đại sảnh đã sắp xếp thành một trường thi, đặt một trăm mười tám bộ bàn vuông và ghế dựa, Đề điều quan, Giám lâm quan, còn có hai mươi Khảo quan Ngũ kinh phòng đều ở đây, bốn phía của đại sảnh đều là ánh mắt của giám thị, xem ai còn dám làm rối kỉ cương?
Quan chủ khảo Phương Tòng Triết và Phó chủ khảo Lưu Sở Tiên từ sau sảnh đi ra, Phương Tòng Triết nhỏ giọng hỏi Lưu Sở Tiên:
Lưu Sở Tiên nói:
Phương Tòng Triết nhìn hai mắt đánh giá Trương Nguyên, nói một câu:
Lưu Sở Tiên nói:
Đôi lông mày của Phương Tòng Triết khẽ nhướn lên, gật gật đầu, cùng Lưu Sở Tiên ngồi vào bàn trước sảnh, trên bàn có bản tứ thư ngũ kinh do nội quan giám khắc, lúc đó mới giở sách ra đề, rất nhanh đã định ra ba đề tứ thư và mười đề kinh thư rồi, mười đề kinh thư mỗi kinh hai đề, do thí sinh tự lựa chọn dựa theo bản kinh của mình, thủ đề là đề Luận Ngữ "Tín nhi hậu gián" .
Thảo quyển, chính quyển được phát xuống, tiếng mài mực, kéo giấy vang lên, bắt đầu làm bài.
Không ăn cháo Bát Bảo khiến Trương Nguyên cảm thấy hơi khó chịu. Hắn đã quen vừa nấu cháo vừa suy nghĩ rồi. Năm đề chế nghệ, mỗi đề không dưới năm trăm chữ, đối với Trương Nguyên mà nói đề này thoải mái hơn nhiều. Thủ đề "Tín nhi hậu gián" hắn đã từng làm qua, lúc này đương nhiên phải nghĩ ra bố cục khác rồi, phải làm tốt hơn. Trước giờ Mùi, hắn đã viết nháp xong năm đề bát cổ văn, khi đang chuẩn bị chép vào bài thi thật, thì mũi ngửi thấy hương thơm của bánh, một đĩa Các lão bánh và một chén trà nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn của hắn. Giương mắt nhìn lên, mười mấy sai dịch qua lại không ngớt, rất nhanh, một trăm mười tám thí sinh đều có Các lão bánh và trà nóng. Khảo quan ở bốn phía sảnh đang ăn bánh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm một trăm mười tám thí sinh này không dời.
Trương Nguyên bưng trà nóng lên nhấp một ngụm nhỏ, không dám uống nhiều, bởi vì đi giải rất phiền toái, hai giám lâm quan đều phải đi theo, và chỉ cho phép đi một lần, ai kiên nhẫn đi theo dõi thi sinh ba phen mấy bận đi tiểu. Cho nên không thể uống nhiều nước, Trương Nguyên ăn hai miếng Các lão bánh cho đỡ đói, day day ngón tay, bắt đầu chép từ nháp vào bài thật, trước viết tên, tam đại, quê quán và bản kinh, rồi bắt đầu chép từng đề một.
Thí sinh tham gia thi vòng hai lúc đầu còn có ý chê cười Thẩm Đồng Hòa, nhưng vừa nhận được đề thi, trả lời còn không kịp, làm gì còn hơi lo lắng chuyện khác, không chú ý tới Thẩm Đồng Hòa kia nữa mà cầm bút làm bài như bay. Mấy vị khảo quan thấy bộ dạng Thẩm Đồng Hòa này viết có thần, đều âm thầm kinh ngạc, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ lời đồn đại là sai, Thẩm Đồng Hòa này là thực học hay sao?
Giờ Thân nhị khắc, Trương Nguyên chép xong năm đề, thời hạn cuối cùng nộp bài thi là giờ Dậu sơ khắc, còn hơn nửa canh giờ nữa, Trương Nguyên không muốn nộp bài thi sớm như vậy, ngồi đợi. Lúc này mới rảnh rỗi ngồi đánh giá mấy thí sinh khác. Hắn quan tâm nhất là Văn Chấn mạnh, Phạm Văn Nhược năm vị thí sinh của Hàn Xã, hy vọng năm người bọn họ có thể chiếm vài suất trong số sáu suất được thi đình, nhất là Văn Chấn Mạnh, học vấn bác nhã, thật sự hơn Trương Nguyên, đáng tiếc đã thi rớt tám lần rồi, lần này cơ hội thi vòng hai nhất định phải bắt lấy, Văn Chấn Mạnh là người có khả năng, danh vọng, tài năng đều tốt, có thể trợ giúp đắc lực cho Hàn Xã.
Lại nhìn Triệu Minh Dương cũng đã làm bài xong rồi, cũng không nộp bài thi, ngồi ngẩn người ở đó, Trương Nguyên thầm nghĩ: "Người này bát cổ văn thật sự rất được, vừa tự mình thi, vừa đáp đề cho Thẩm Đồng Hòa, rất nhanh nhẹn đấy, chỉ có điều lần này cực kỳ đen đủi." Lại nghĩ: "Nếu ta phải làm đồng thời hai bài thi ta có thể hoàn thành không? Chưa từng thử, có lẽ có thể, cái khó ló cái khôn mà.”
Thầm Đồng Hòa thứ tự ở gần cuối toát mồ hôi trán, ánh nắng ngày xuân, chỉ ấm áp thôi, sao nóng như thế được?
Gần tới giờ Dậu, có người nộp bài rồi, Trương Nguyên cũng nộp bài theo, khi đi qua chỗ Thẩm Đồng Hòa liếc bài thi trên bàn y một cái, tám tờ giấy chồng lên nhau, tờ giấy trên cùng viết kín, điều này làm cho Trương Nguyên không khỏi có chút kinh ngạc.
...
Thu bài, niêm phong, sao chép, đối đọc, tất cả các bước giống với khi thi hội, nhưng chặt chẽ hơn, bởi vì chỉ có một trăm mười tám bài thi, giờ Hợi trước khi màn đêm buông xuống, một trăm mười tám chu quyển này được sao chép xong, lần lượt được đưa đến trên bàn chấm thi của phòng Ngũ kinh, chấm bài cũng ở đại sảnh Lễ Bộ, trước khi bài thi được chấm xong, bất cứ ai cũng không được rời đi.
Rạng sáng mùng chín tháng ba giờ tý, mười tám chu quyển được đưa tới bàn của Phó chủ khảo Lưu Sở Tiên và chủ khảo quan Phương Tòng Triết, Phương Tòng Triết lại cười nói:
Lưu Sở Tiên uống một ngụm nùng trà, tỉnh táo lên tinh thần nói:
Hai người lần lượt quyết định thứ tự của mười tám bài thi này, đến giờ Dần cuối cùng cũng đã định xong, lập tức khớp với mặc quyển, Đề điều quan. Giám lâm quan, Duyệt quyển quan cùng tụ tập ở sảnh, bắt đầu sách hào, xướng danh, bắt đầu từ bài thi xếp thứ mười tám, mãi đến thứ tư mà vẫn không thấy tên của ba người Thầm Đồng Hòa, Triệu Minh Dương, Trương Nguyên, chúng giám khảo tâm đều không yên, chẳng lẽ ba người này chính là ba người đứng đầu?
Mở niêm phong của bài thi xếp thứ ba, thư lại xướng danh nói: "Nam Trực Lệ phủ Ô Châu huyện Ngô Giang Triệu Minh Dương.”
Chúng quan ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều khen Triệu Minh Dương này quả nhiên có tài, thi hội xếp thứ bảy, thi vòng hai đứng thứ ba, rất ổn định.
Thư lại tiếp tục hủy dấu niêm phong của bài thi xếp thứ hai, xướng danh nói:
Văn Chấn Mạnh có tài nhưng thi hội tám lần đều rớt, ở đây đều có mấy quan viên đã tham gia thi hội cùng Văn Chấn Mạnh một lần, lúc này nghe thấy Văn Chấn Mạnh xếp thứ hai, đều vui cho Văn Chấn Mạnh, sĩ phu uyên bá “tha đà tràng ốc” này rốt cục đã sang được bờ thoát khỏi biển khổ.
Hiện tại chỉ còn lại người thứ nhất chưa công bố, Trương Nguyên và Thẩm Đồng Hòa tất sẽ có một người đậu một người rớt, ai đậu, ai rớt?
Mở niêm phong của bài thi đứng đầu ra, Thư lại nhìn thoáng qua tên thí sinh trên đầu bài thi, hắng giọng một cái, lớn tiếng xướng danh nói:
Chúng quan ở sảnh nhìn nhau, đều gật đầu, chế nghệ của Trương Nguyên quả nhiên đã qua khảo nghiệm, mặc dù bị cắt bài thi và các loại khiển trách khác, nhưng lần thi vòng hai này đã dựa vào chế nghệ xuất sắc để chứng minh sự trong sạch và tài học của mình.
Phó chủ khảo Lưu Sở Tiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như Trương Nguyên lần này phát huy không tốt để bị rớt, vậy thì thật là tiếc quá, cũng bất lợi cho thanh danh của y và Ngô Các lão cùng hai vị chủ khảo quan. Giờ Trương Nguyên đã đứng thứ nhất vòng hai, chặn miệng được những kẻ không có ý tốt, sạch sẽ gọn gàng, trong lòng y rất vui vẻ.
Nhưng, hội nguyên Thẩm Đồng Hòa rớt rồi, nên xử lí như thế nào?
Chủ khảo quan Phương Tòng Triết nói:
Khảo quan các phòng cùng nhau hủy dấu niêm phong trên các bài thi để tìm, tìm được bài thi Thẩm Đồng Hòa rất nhanh đưa lên cho thủ phụ Phương Tòng Triết. Phương Tòng Triết xem thủ nghệ của bài thi, nhíu mày nói:
Không khí ở đại sảnh lập tức trở nên căng thẳng, Phương thủ phụ cũng khen chế nghệ của Thẩm Đồng Hòa, vậy mà vị quan nào chấm bài lại cho rớt, chẳng lẽ lại có ẩn tình gì trong đó?
" Lễ " kinh phòng quan- Lại khoa hữu cấp sự trung Hàn Quang Hỗ tiến lên bẩm:
Phương Tòng Triết lật tờ chế nghệ của câu thứ hai đề Mạnh Tử lại, nhìn phá đề và đoạn khởi giảng liền âm thầm lắc đầu, rõ ràng trình độ kém rất nhiều so với thủ nghệ. Câu thứ ba của đề Trung Dung làm không tốt, mấy vế đối không rõ, ngữ ý không sáng tỏ, lại nhìn hai câu đề kinh, Thẩm Đồng Hòa làm lễ kinh nhưng câu đề kinh thứ nhất làm còn chưa xong, câu thứ hai bỏ trống rõ ràng, bài thi như vậy đương nhiên không thể đưa lên rồi.
Phương Tòng Triết khẽ gõ gõ vào bàn, trầm ngâm nói:
Hàn Quang Hỗ nói: