Đổng Kỳ Xương trông như rất điềm tĩnh, nhưng giọng nói đã có phần thở dốc.
Đổng Tổ Thường căm giận nói:
Đổng Kỳ Xương không nói gì nữa, bút lông trong tay vạch lên bức "giang sơn thu tư đồ" kia, đường mực như đao, giăng khắp nơi, làm hỏng cả một bức họa đẹp, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
...
Lễ Bộ Lang trung Chu Ứng Thu trở về dinh thự gần miếu Dược vương ở phía nam thành, mặt trời đã lặn, gia nhân kia của Đổng thị đứng ở cửa sảnh đợi hơn ba canh giờ rồi, nhìn thấy Chu Ứng Thu vội vàng chắp tay trước ngực nói:
Chu lão gia, lão gia nhà tiểu nhân.
Im miệng.
Chu Ứng Thu mặt nghiêm lại ngăn người hầu Đổng thị này nói tiếp, chần chờ một chút, nói:
Đi vào thư phòng, cầm bút muốn viết cho Đổng Kỳ Xương một phong thư, lại cảm thấy không ổn, sợ thư rơi vào tay người khác. Y giờ đã có chút nghi thần nghi quỷ rồi, nói với người hầu Đổng thị kia:
Sau khi người hầu Đổng thị rời đi, Chu Ứng Thu một mình ở thư phòng bồi hồi, một tỳ nữ đẹp bưng trà tới, quyến rũ nói:
Năm trước Đổng Kỳ Xương đưa tỳ nữ xinh đẹp này tới, tên là Ly Châu. Trong phòng the rất quyến rũ, Chu Ứng Thu rất sủng ái cô ta, nhưng lúc này nhìn đến tỳ nữ xinh đẹp này, không khỏi thấy phiền phức, khua tay nói:
Tỳ nữ xinh đẹp kia giật mình kinh hãi, buông chén trà, mắt đẹp rưng rưng, lui ra.
Chu Ứng Thu suy nghĩ nguyên nhân bại lộ việc cắt bài thi lần này, Từ Quang Khải kia biết bài thi của Trương Nguyên sẽ phân ở "xuân thu" phòng nên đặc biệt để ý, còn một điều nữa không thể không thừa nhận, Trương Nguyên quả thật tài hoa hơn người, chỉ dựa vào nhị tràng quyển mà rất được khảo quan coi trọng, lại có Từ Quang Khải ủng hộ, cuối cùng dẫn đến phải kiểm tra thảo quyển, làm cho y không thể không hạ sách sai thân tín phóng hỏa đốt thảo quyển. Hành vi phạm tội mới che dấu hành vi phạm tội cũ, che dấu được thì không sao, che dấu không được thì tội càng thêm tội. Phóng hỏa trường thi so với làm rối kỉ cương khoa trường tội còn nặng hơn.
Một lão người hầu xuất hiện bên ngoài thư phòng.
Chu Ứng Thu không nhịn được nói.
Lão người hầu nói: