Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 338: Tiên trong nước.




Đợi Thương Đạm Nhiên nôn mửa xong, mang nước xúc miệng đến, Trương Nhược Hi kéo tay nàng nói:

-Đạm Nhiên, lên lầu nói chuyện với tỷ tỷ

Rồi hướng Trương Nguyên nói:

Tiểu Nguyên, đệ ở đây chờ, không được đi đâu, cũng không ra hồ ngắm trăng nữa.

Thương Đạm Nhiên vội nói:

-Cứ để chàng đi đi, Tu Vi, Chân Chân các nàng ấy cũng đi cùng đi.

Trương Nhược Hi cười nói:

-Buồn cười, muội không đi thì các nàng ấy sao dám đi. Chúng ta lên lầu trước, du hồ không phải chuyện gấp, để bàn sau vậy.

Nói rồi kéo tay Thương Đạm Nhiên lên lầu hai, gấp gáp hỏi:

-Đạm Nhiên, nói cho tỷ tỷ biết, ngươi đã bao lâu không có nguyệt sự rồi?

Thương Đạm Nhiên mặt đỏ đến mang tai, thấp giọng nói:

-Tỷ tỷ người nhỏ giọng một chút đi —— "

Trương Nhược Hi cười cười, quay đầu lại nhìn qua Y Đình và mấy tỳ nữ đi theo, nói:

-Y Đình đến đây, còn các ngươi đến hành lang ngồi chờ.

Rồi lôi kéo Thương Đạm Nhiên vào phòng ngủ của nàng, ngồi trên ghế bành trước cửa sổ.

Y Đình theo sau tiến vào, Y Đình mới vừa rồi không ở trà sảnh, nghe tỳ nữ nói Thương Đạm Nhiên thân thể không khoẻ, khẩn trương lại đây thân thiết hỏi:

-Đạm Nhiên làm sao vậy?

-Không sao cả. Thương Đạm Nhiên đáp.

Ngày vẫn chưa tắt hẳn, đêm còn chưa tới, ngoài cửa sổ vẫn còn ánh sáng mờ mờ, Trương Nhược Hi còn có thể nhìn rõ vẻ mặt đang đỏ bừng của Thương Đạm Nhiên, khẽ đưa tay sờ hai má đang thẹn thùng của Đạm Nhiên, cười nói:

-Nói cho tỷ biết, tỷ là người từng trải, có thể tư vấn giúp muội.

Thương Đạm Nhiên xấu hổ cúi đầu, một hồi lâu mới lên tiếng nói:

-Vốn là mùng mười tháng vừa rồi nên có, tuy nhiên lại không thấy, tháng này__tháng này lại không có tới__

Trương Nhược Hi gật gật đầu, hỏi:

-Vậy muội ngoại trừ hay buồn nôn ra còn có cảm thấy không khoẻ ở đâu nữa không?

Thương Đạm Nhiên nói:

-Mặt khác cũng thấy trở nên lười biếng, buổi sáng không muốn vận động__

-Không nên không nên.

Trương Nhược Hi vội nói:

-Không thể vận động nhiều được.

Lại hỏi:

-Đạm Nhiên, muội có nghĩ tới mình có thai hay không?

Y Đình bên cạnh cảm thấy bất ngờ, hai mắt mở to.

Thương Đạm Nhiên không lên tiếng, hiển nhiên là chưa nghĩ đến, nàng không có mẫu thân, lại ngượng ngùng không dám hỏi chị dâu, do không xác định được nên cũng không nói với mẹ chồng, chỉ lẳng lặng lật xem “ ngọc hạp kí” và “phụ khoa thư ký”

Trương Nhược Hi kéo tay Thương Đạm Nhiên vuốt ve, dịu dàng nói:

-Đứa nhỏ ngốc, việc như vậy sao không nói với mẫu thân, Trương gia ta chỉ có Tiểu Nguyên là người duy nhất nối dòng, song thân nếu như biết muội có thai thì việc này với việc Tiểu Nguyên trúng cử chính là việc đại hỷ đó, không biết sẽ cao hứng thế nào đây.

Y Đình nói:

-Đúng vậy a, không biết sẽ vui mừng thế nào đâu!

Thương Đạm Nhiên thấp giọng nói:

-Cái này còn chưa xác định chính xác, Trương lang lại không có nhà, muội cũng không dám nói.

Trương Nhược Hi cười nói:

-Vậy nên muội chạy tới đây để nói với Trương Nguyên?

Thương Đạm Nhiên vội vàng giải thích:

-Không phải không phải, muội thật sự muốn đến Tây Hồ, trước kia thường nghe Trương lang nói Tây Hồ rất đẹp__

Thanh âm nhỏ dần:

-Nếu thật là có thai, muội sợ là không thể cùng Trương lang vào kinh rồi, Trương lang nói khi vào kinh sẽ tiện đường dẫn muội theo du ngoạn ở Hàng Châu vài ngày.

Trương Nhược Hi gật đầu nói:

-Muội là không thể vào kinh rồi, ngồi xe mấy ngàn dặm tròng trành ai có thể yên tâm được. Mẫu thân chắc chắn không cho muội đi đâu

Nói xong, đứng lên bảo:

-Phải đem tin vui này nói với Tiểu Nguyên thôi!

-Tỷ tỷ đừng.

Thương Đạm Nhiên đứng lên giữ chặt tay Trương Nhược Hi, ngượng ngùng lắc đầu.

Trương Nhược Hi bật cười nói:

-Muội cho là Tiểu Nguyên không đoán được sao, vừa rồi muội đang nôn không để ý, Tiểu Nguyên nghe được ta hỏi muội câu kia thì bộ dạng vừa mừng vừa lo, nhưng hắn biết ý nên chưa hỏi đấy, đã là giải Nguyên thì có sách nào mà không đọc, cái gì mà không biết a, nói không chừng hắn đã sớm đi mời thầy thuốc tới bắt mạch cho muội rồi.

Y Đình cười

Thương Đạm Nhiên xấu hổ.

Trương Nhược Hi cười nói:

-Thôi được, vợ chồng các muội ban đêm trên giường nên nói chuyện này cẩn thận xem chuyến đi du hồ ngắm trăng trung thu này muội có thể đi không.

Thương Đạm Nhiên nói:

-Đi chứ. Muội không có chỗ nào là không khỏe cả, mới vừa rồi buồn nôn là do ăn bánh quá ngọt thôi.

Trương Nhược Hi cũng không cảm thấy có thai thì nhất định không cho bước ra khỏi cửa, Đạm Nhiên đã theo thuyền từ Sơn Âm tới đây, du hồ chắc cũng không sao, lúc này Y Đình đang dìu Đạm Nhiên xuống lầu.

Dưới trà lầu, sau khi Đạm Nhiên đi theo tỷ tỷ Trương Nhược Hy lên lầu, Trương Nguyên liền ra sân đi dạo, hai chậu mẫu đơn tỏa hương nhàn nhạt dưới nắng chiều, như có như không, hai chậu này là Vương Vi mua ở chợ hoa, bên tai nghe thanh âm êm ái của Vương Vi truyền đến:

-Tướng công, phu nhân chắc có tin vui?

Nhà những thân sĩ khác thì thị thiếp xưng hô với chính thê là phu nhân hoặc nữ quân hoặc là đại tỷ tỷ , nữ quân không thường dùng, đại tỷ tỷ là cách gọi của người phương bắc, Trương Nguyên bây giờ đã có công danh, Đạm Nhiên được gọi là phu nhân cũng là lẽ thường.

Trương Nguyên nói:

-Còn không rõ ràng lắm!

Nhưng trên mặt lại không che giấu được sự vui mừng, hạt giống sinh mạng đã được gieo, có thể không cao hứng sao, liếc mắt nhìn thấy tay Vương Vi đeo đôi vòng bạch ngọc, ánh đèn trong sảnh chiếu vào làm da thịt trở nên trong suốt, hỏi:

-Đây là vòng tay Đạm Nhiên tặng nàng?

Vương Vi nhẹ kéo tay áo lên, lộ rõ cổ tay trắng như tuyết, mắt nhìn xuống đôi vòng, lại cười nói:

-Vâng, là phu nhân ban tặng, hôm nay Vương Vi thấy an tâm rồi, tướng công thật có phúc khí, Vương Vi cũng thật có phúc khí__

Nàng nghiêng đầu nhìn cây mẫu đơn bên cạnh Mục Chân Chân nói thêm:

-Chân Chân cũng có phúc khí.

Trương Nguyên cười nói:

-Đúng, ta thật sự có phúc, tỷ tỷ nói, ta có tất cả hiền thê mỹ thiếp a!

Một đầy tớ già tiến vào nói rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, khi nào bắt đầu tiệc?

Trương Nguyên nói:

-Chờ một lát.

Lại đợi một lúc, nghe tiếng ở cầu thang vang lên, Trương Nhược Hi đỡ Thương Đạm Nhiên đi xuống, bộ dạng rất cẩn thận, Trương Nhược Hi vui mừng cất tiếng nói:

-Tiểu Nguyên, du thuyền đã chuẩn bị tốt chưa, có thể xuất phát rồi chứ?

Trương Nguyên tiến lên hỏi:

-Đạm Nhiên có sao không?

Thương Đạm Nhiên xấu hổ nói:

-Đừng lo.

Trương Nguyên thấy Đạm Nhiên có vẻ đang giấu giếm điều gì, ghé tai hỏi nhỏ:

-Nàng có phải có __ rồi phải không?

Y Đình mím môi cười, Trương Nhược Hi đã cười ra tiếng, nói:

__Đạm Nhiên, tỷ nói không sai chứ, giải Nguyên lang không gì không biết đâu.

Thương Đạm Nhiên e thẹn nói:

-Còn chưa mời đại phu kiểm tra qua.

Trương Nguyên vui vẻ nói:

-Ta đây hiện tại sẽ đi mời danh y trong thành đến chẩn đoán——

Trương Nhược Hi cười nói:

-Không cần vội vã như vậy, người ta tuy là thầy thuốc nhưng cũng muốn mừng Trung thu đấy.

Vương Vi liền tới bên Thương Đạm Nhiên chúc mừng, tỳ nữ và đầy tớ già cũng quay sang chúc mừng, Thương Đam Nhiên dè dặt nói:

-Này, còn chưa chính xác mà.

Trương Nhược Hi nói:

-Cơ bản đã xác định, thưởng tiền mừng, thưởng tiền mừng.

Trương Nhược Hi làm việc sảng khoái gọn gàng, lúc này tỳ nữ nội viện, vú già, người hầu ngoại viện, tiểu nhị mỗi người đều có tiền mừng, không biết là do bà chủ mang thai nên mới được tiền mừng, nhưng Nhược Hi đại tiều thư có hứng thưởng, ai có thể không vui đây?

Thương Chu Đức còn ở tại tiền viện trong sảnh cùng Tông Dực Thiện uống trà, chợt nghe nội viện truyền ra tin vui này, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức mừng rỡ, liên tiếp nói:

-Chuyện này thật sự là song hỷ lâm môn a, thật sự là song hỷ lâm môn!

Một lát sau, nội viện lại truyền ra nói muốn đi du hồ, rượu và thức ăn đều dùng hộp đồ ăn chứa, đưa đến trên thuyền.

Trăng đã lên, ở cửa hiệu vải Thịnh Mỹ xe ngựa, kiệu nhỏ, người hầu hơn hai mươi người cùng đi ra Kim Môn, đi tới Tây Hồ, Thương Chu Đức và Tông Dực Thiện cùng một đám người hầu nam ở trên thuyền nhỏ, Trương Nhược Hi, Trương Nguyên tỷ đệ còn có Y Đình, Vương Vi, Mục Chân Chân cùng chúng tỳ nữ, vú già, còn có mấy người hầu nam trẻ tuổi ở thuyền lớn, hai thuyền một trước một sau hướng đảo giữa hồ mà đi đến.

Trung Thu tháng trước cũng không có không khí vui vẻ ấm áp như vậy. Trương Nguyên liền kể cho Đạm Nhiên các nàng chuyện Trung thu lần trước, thuyền lớn thuyền nhỏ vui cười ầm ĩ, nam thanh nữ tú chen chúc hỗn loạn, còn nói đêm đó Đại huynh bọn họ ở bên kia cầu gảy đàn tranh, thổi tiêu, ca hát, lúc này cũng gần giống khi đó rồi.

Thương Đạm Nhiên mỉm cười nói:

-Trương lang miêu tả ngày đó thật sống động, khung cảnh như bày ra trước mắt, bất quá thiếp thấy tối nay Tây Hồ đẹp hơn, có cảm giác giống như thuyền đang bay lạc vào cung Quảng Hàn.

Trương Nguyên nói:

-Tây Hồ là không có lúc nào là không đẹp.

Rồi nhẹ nhàng nắm tay của Đạm Nhiên.

Hai cái thuyền vượt qua đảo giữa hồ, chậm rãi đi dọc ven bờ Sơn Đông, Trương Nguyên nhớ lại năm kia cùng Cảnh Lan, Cảnh Huy tiểu tỷ muội du Tây Hồ nói chuyện thật lý thú, tỷ muội hai người đọc thuộc lòng Tây Hồ thi từ mà Đạm Nhiên đã dạy, đảo mắt đã hai năm rưỡi trôi qua, tiểu tỷ muội bọn họ chắc đã cao lớn hơn nhiều.

Thương Đạm Nhiên nói:

-Tiểu Huy năm nay 9 tuổi, nàng sinh nhật so với thiếp chậm hơn một ngày.

Vừa nghĩ đến liền có chút không vui, nàng có thai thì không thể cùng Trương Nguyên vào kinh, không thể đến thăm nhà huynh trưởng rồi, nàng so với tiểu Huy lớn hơn 10 tuổi, tiểu Huy sang năm được 10 tuổi thì nàng đã hai mươi, lúc sinh nhật nàng thì Trương Nguyên không thể bên cạnh bầu bạn cùng nàng được rồi.

Thuyền qua Cô Sơn, dưới ánh trăng thấy một đường đê, đó là bạch đê, tới bạch đê, mặt nước mênh mông, ánh trăng sáng chói soi xuống mặt hồ, đối mặt trước cảnh đẹp này làm cho tục niệm con người tiêu tan, tâm trạng Thương Đạm Nhiên cũng dần thanh tĩnh lại.

Chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng tiêu du dương, ung dung, khoan thai, lượn lờ quẩn quanh, dưới ánh trăng như ảo như mộng, Trương Nguyên biết đây là tiếng tiêu của Chu Mặc Nông, nói:

-Nghe tiếng tiêu ở rất xa___

Yên lặng nghe một lát, chợt có thanh âm hát vang:

-Gấm buồm mở, trong vắt hồ vạn khoảnh ——"

Tiếng như sóng triều, hồ nước như như sôi lên, sớm đã hòa vào tiếng tiêu.

Bọn người Trương Nguyên đã rong thuyền tới gần Đoạn Kiều, chỉ thấy trên cầu mấy trăm người ngồi trên thành cầu, trên mặt đất ngắm trăng. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, những người đó giống như tiên trong nước, cùng nhau hợp xướng, hồ rộng, trời cao, trăng tròn, sóng mù mịt, cảm thấy tiếng ca này thật ấm áp.

Đây chính là Trung thu ở Tây Hồ!