Trương Nguyên giọng không đổi, nói:
Thầm nghĩ:
Trương Ngạc nghe Trương Nguyên nói “đến lúc rồi” liền mừng rỡ, hỏi Trương Nguyên bao giờ đi Hoa Đình, y cũng muốn đi cùng.
Trương Nguyên nói:
Trương Nguyên cầm thư đi gặp tỷ tỷ Trương Nhược Hi. Tránh mẫu thân, hai tỷ đệ họ bàn bạc ở thư phòng Tây lầu. Trương Nhược Hi nghe nói nhà phu quân xảy ra chuyện lớn như thế, nghĩ tới cảnh khó khăn mà Lục lang phải tự lực chống đỡ, sao mà yên lòng ngồi đợi được, nàng muốn về Thanh Phổ ngay để giúp phu quân.
Trương Nguyên thấy tỷ tỷ đã quyết đi cũng không giữ lại nữa, nói:
Trương Nhược Hi liếc mắt nhìn đệ đệ một cái rồi nói :
Rồi lại nhíu mày nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Nhược Hi gật đầu, trong lòng thấy thật buồn bã. Nàng tuy là con gái nhà họ Trương, nhưng lại là dâu trưởng nhà họ Lục, xuất giá tòng phu, lần này nhà chồng gặp nạn, nàng nhất định phải trở về.
Trương Nguyên nói:
Trương Nhược Hi cũng cảm giác được tết Đoan Ngọ đang tới gần, muốn ăn tết xong rồi mới đi, liền nói:
Trương Nguyên nói:
Rồi đi vào tiền sảnh nói với Trương Ngạc:
Trương Ngạc nói:
Rồi lại nói:
Huynh đệ hai người đến khu nhà dân là xưởng chế tạo kính thần ở ngay gần Trạng Nguyên đệ. Ba thợ kính và hai thợ học việc ra đón chào. Hai thợ học việc của xưởng kính cung kính đưa ra hai ống nhòm giống hệt nhau bằng đồng thau, Trương Ngạc “haaa” một tiếng, hỏi:
Một thợ học việc giơ ống nhòm trong tay lên cao hơn một chút, nói:
Trương Ngạc nhận lấy chiếc ống nhòm này, xoay nhẹ, rút ra một đoạn, lại rút ra một đoạn nữa, sau đó đưa lên mắt phải nhìn. Ở bên trong xưởng không thể nhìn xa được, Trương Ngạc đi ra ngoài cửa để nhìn, Trương Nguyên và vài thợ kính cũng ra theo.
Trương Ngạc quay đầu nhìn về hướng đầu phố dài, nhìn hết bên này đến bên kia , không ngừng điều chỉnh tiêu cự. Hồi lâu sau, y cau mày đưa ống nhòm cho Trương Nguyên:
Trương Nguyên nhận lấy ống nhòm, ghé mắt vào mấy lớp thấu kính nhìn ra ngoài, thấy mờ mờ không rõ. Bên ngoài kính nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng độ mài của thấu kính lõm và thấu kính lồi này không chính xác bằng kính viễn vọng mà Trương Ngạc mua, điều chỉnh tuyến khúc xạ của ống kính và phối trí thành hình còn chưa tinh, bất kể điều chỉnh tiêu cự như thế nào nhìn xa đều không rõ. Trương Ngạc lấy kính viễn vọng bằng đồng thau mà y nhờ người mua từ bên Macao với giá 180 lượng bạc ra chiếu nhìn. Nếu không so sánh thì còn không biết là chênh lệch lớn như thế nào, Trương Ngạc nổi giận, trách đám thợ:
Ba thợ kính rất sợ hãi, ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói gì.
Trương Nguyên nói:
Ngay lập tức hắn lại giảng cho ba thợ kính về nguyên lí phối hợp giữa thấu kính lõm làm kính quang lọc và thấu kính lồi làm vật kính, làm thế nào để nắm được bội số của viễn vọng, quan trọng nhất là phải mài thấu kính thật mảnh.
Có trọng thưởng tất có dũng phu. Trương Nguyên vừa nói như vậy, ba thợ kính đều rất ủng hộ. Mỗi người được thưởng bốn mươi lượng bạc, đấy không phải khoản tiền nhỏ. Hơn nữa, nếu có thể làm xong trước một tháng, sẽ được thưởng thêm ba lượng bạc, đúng là làm tăng tinh thần lên gấp bội.
Một năm vừa rồi, ba thợ đó cũng không phải chỉ phỏng chế kính viễn vọng, mà kính phần hương, kính hôn nhãn,
kính cận thị, mỗi loại họ còn chế tác hàng chục cái. Những mắt kính được chế từ thủy tinh không màu rất tuyệt. Trương Nguyên thử mấy chiếc kính cận trong đó, nó không kém bao nhiêu so với mắt kính mà Trương Ngạc tặng hắn. Trương Nguyên bảo những người thợ kính đi làm việc của mình, hắn nói với Trương Ngạc:
Trương Ngạc rất mừng, từ trước đến giờ y đều rất hoang phí, chưa từng kiếm được tiền, hỏi:
Trương Nguyên nói:
Nói xong, đặt kính cận lên sống mũi.
Trương Ngạc cười ha hả, nói:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Nguyên bảo thợ chọn ra ba cặp kính hôn nhãn và hai cặp kính cận. Hắn dặn dò dùng loại gỗ cánh gà tốt làm năm chiếc hộp kính, năm ngày sau hắn tới lấy, cái này chuẩn bị để đem đi tặng.
Trương Ngạc nói:
Nói rồi y lấy một chiếc kính hôn nhãn, không có hộp, Trương Nguyên lấy hộp kính cận của mình ra.
Gặp Trương Nhữ Sương ở thư phòng Tây Trương Bắc viện, Trương Ngạc dâng tặng kính hôn nhãn. Trương Nhữ Sương rất vui mừng, hỏi ra thì biết đây là kính do Trương Nguyên và Trương Ngạc thuê thợ kính làm. Kẻ sĩ thời Vãn Minh làm kinh doanh đâu đâu cũng có, Trương Nhữ Sương cũng không lấy làm lạ, chỉ dặn Trương Nguyên phải lấy đọc sách khoa cử làm trọng, những bàng môn tiểu đạo này đừng quá bận tâm suy nghĩ. Trương Nguyên đương nhiên là vâng vâng dạ dạ đồng ý, lại nói chuyện nhà Lục Thao- tỷ phu hắn, Trương Nhữ Sương cau mày nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Nhữ Sương nhìn tộc tôn, chậm rãi nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Nguyên rất thông minh, làm việc cũng chắc chắn. Trương Nhữ Sương cảm thấy không cần dặn dò nhiều hơn nữa, nói:
Ở Giang Nam, chỉ cần khí hậu không bất thường, thì trước sau tết Đoan Ngọ đều có mấy trận mưa to. Phủ Thiệu Hưng năm nay xem như mưa thuận gió hoà, trận mưa to đúng vào Đoan Ngọ, sáng sớm ngày mùng sáu tháng năm, tam huynh đệ Trương Nguyên, Trương Đại, Trương Ngạc cầm dù đứng ở bên cầu Bát Sĩ, nhìn người hầu đang dầm mưa mang hành lí lên thuyền, những hành lí này đều được bọc kín bằng vải dầu nên sẽ không bị nước mưa thấm vào.