Hai người bắt đầu nói về sách đã đọc gần đây, Vương Anh Tư nói:
Nói đến đây nàng phì cười một tiếng.
Trương Nguyên có chút ngượng ngùng, nói:
Vương Anh Tư nín cười nói:
Trương Nguyên cười cười, chợt nghe Vương Anh Tư hỏi:
Bộ dạng lắng tai chú ý nghe.
Trương Nguyên tập trung lắng nghe, có tiếng mõ cầu kinh tiếng Phạn của tăng nhân chùa Hạnh Hoa, có lời nói, tiếng động lớn của láng giềng say rượu, có tiếng gió đêm phạt qua ngọn cây, trong lòng lại lắng xuống, còn có thể nghe thấy âm thanh thuyền bè trên sông ngoài một dặm, không biết Vương Anh Tư nghe thấy tiếng gì?
Đêm dần buông xuống, Vương Anh Tư nhìn bộ dạng tập trung suy nghĩ của Trương Nguyên mà không khỏi nhoẻn miệng cười, hỏi:
Trương Nguyên nói kiểu tài lanh:
Đây đúng là lời nói thật.
Vương Anh Tư thầm nghĩ:
Hỏi:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Rồi mỉm cười nói:
Vương Anh Tư gọi hắn là sư huynh, chùa Hạnh Hoa ở gần bên trái, Trương Nguyên cảm thấy cả người mình trống rỗng, rất có thiền ý.
Vương Anh Tư cười nói:
Tâm Trương Nguyên lúc này rất tĩnh, đang mênh mông bát ngát tận đâu đâu, nói:
Vương Anh Tư “ừ” một tiếng nói:
Không biết tại sao, trong lòng Trương Nguyên lập tức hiện lên hình ảnh năm ngoái ở rừng trúc Tị Viên, Vương Anh Tư ôm cây trúc khóc lớn. Bây giờ Anh Tư sư muội bình thản nói rằng nàng đã dứt bỏ ý muốn làm nữ trạng nguyên, nhưng lại càng khiến người khác động lòng, Vương Anh Tư nói:
Vương Anh Tư rất thẳng thắn, trong lòng nàng nghĩ như vậy nên cảm thấy phải nói ra.
Trương Nguyên nói:
Bỗng nhiên nghĩ tới Anh Tư sư muội cùng tuổi với hắn, năm nay đã mười bảy tuổi, cũng nên bàn chuyện hôn sự rồi. Sư muội tối nay nói chuyện có chút kì lạ, giống như cáo biệt vậy, đúng là như vậy sao?
Một tỳ nữ đi ra cửa, nói:
Vương Anh Tư nói:
Sau đó vén áo thi lễ, nhanh nhẹn đi vào cổng.
Trương Nguyên đứng một mình dưới cây hòe trước cổng nhà thầy Vương một lúc rồi xoay người bước đi. Lão gác cổng của Vương phủ mang một chiếc đèn lồng đi ra nói:
Lão nhìn quanh rồi hô:
Vũ Lăng chạy tới nhận đèn lồng, hỏi:
Vũ Lăng gọi đi Thương phủ là đi núi Bạch Mã. Vũ Lăng tuy chờ mong trình diễn “ Tây Sương kí “ nhưng vì
tiểu tì Vân Cẩm ở bên cạnh Thương Đạm Nhiên nên Vũ Lăng bây giờ rất sốt sắng được đi núi Bạch Mã.
Trương Nguyên nói:
Vũ Lăng “ồ” một tiếng, có chút thất vọng, cầm chiếc đèn lồng soi đường. Chủ tớ ba người đi qua chùa Hạnh Hoa, Trương Nguyên dừng bước trước chùa. Vũ Lăng thấy thiếu gia đứng lại liền đem đèn lồng soi qua chỗ cây hạnh hoa, nói:
Hạnh hoa lúc nở có cả màu đỏ và trắng, đến lúc tàn thì đều là màu trắng, cứ như tháng tư tuyết bay vậy, thơ của Vương An Thạch viết:
“Nhất bi xuân thủy nhiễu hoa thân, hoa ảnh yêu nhiêu các chiêm xuân. Túng bị xuân phong xuy tác tuyết, tuyệt thắng nam mạch niễn tác trần”(Có nghĩa là: Nước mưa xuân tưới lên hoa, bóng hoa đẹp đẽ đại diện cho mùa xuân, hoa bị gió xuân thổi tung bay như tuyết, đẹp hơn là bị nghiền làm bụi ở Nam Mạch).
Bài kinh muộn của tăng nhân chùa Hạnh Hoa đã kết thúc. Tiếng tụng kinh im bặt, tiếng mõ cũng chỉ còn âm vang ra xa. Trương Nguyên quay đầu nhìn trước cổng nhà thầy Vương, cổng đã đóng. Ánh hoàng hôn hắt ra đương nhiên cũng biến mất. Trương Nguyên lắc đầu cất bước đi, thoắt cái đã tới cầu Việt Vương.
Đêm đầu hạ, thời tiết mát mẻ dễ chịu, từ trên cầu nhìn xuống, nước sông chảy nặng nề, ánh đèn trên thuyền đêm hắt xuống dòng nước đang chảy.
Năm nay vụ lúa mì mùa hè ở Thiệu Hưng thu hoạch tạm được, thiên tai đã qua, tiếng ca dìu dặt và ánh đèn hắt liên tục ở hai bên bờ sông Phủ thể hiện Giang Nam giàu có đúng là cảnh tượng thái bình. Trương Nguyên bước chậm, tiểu Tam Nguyên hăng hái lúc này trầm lại, cảm thấy có quá nhiều việc mình cần phải làm, lại ra đi vội vàng liệu có bỏ lỡ cái gì đó chăng? Hạnh hoa năm nay đã tàn, sang năm, lúc hoa nở rộ vào mùa xuân, e là Anh Tư sư muội không còn đứng đối diện nói chuyện với hắn ở cổng tường này nữa rồi?
Đau lòng!