Hắn lại nói:
Nói rồi Trương Nguyên dẫn đầu đi hướng vào vườn cúc, đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Thương Đạm Nhiên vẫn đứng ở đó, không chờ hắn mở miệng liền khẽ nâng váy áo đi theo.
Tiểu tì Cẩm Vân cũng chạy theo, Vũ Lăng khoát tay, thấp giọng nói:
Vân Cẩm mười ba tuổi, nghe vậy có chút lưỡng lự, hỏi:
Vũ Lăng nói:
Thiếu gia và thiếu phu nhân muốn nói lời thân mật mà.
Thiếu phu nhân?
Tiểu tì Vân Cẩm ngẩn người ra, lập tức nói ồ một tiếng, nói :
Vũ Lăng nói:
Tiểu tì Vân Cẩm nói:
Vũ Lăng vội nói:
Tiểu tì Vân Cẩm gật đầu nói:
Vũ Lăng nhìn chăm chăm tiểu tì nữ lanh lợi này, cảm giác tim đang nhảy nhót. Vũ Lăng mười lăm tuổi cũng biết ái mộ mặt trời đỏ mới lên. Viêm uy tức hiện, nhưng ở bên Ẩn Tuyền bốn bề cây xanh này. Vẫn yên lắng như vậy, dưới dòng suối đang tuôn chảy, bên trên ao nhỏ trong khe đá, Trương Nguyên ngồi xổm, người cúi xuống vốc nước lên rửa mặt, ngẩng lên nói với Thương Đạm Nhiên:
Trương Nguyên nói:
Thương Đạm Nhiên nửa thẹn nửa tức nói:
Trương Nguyên quì xuống bên cạnh Thương Đạm Nhiên, nói:
Thương Đạm Nhiên ha ha nói:
Trương Nguyên mỉm cười, không nhìn Thương Đạm Nhiên, vứt một cục đá vào nước, nói:
Thương Đạm Nhiên cúi đầu, một lát sau… ừm một tiếng, giọng rất nhẹ, dường như không thể nghe thấy.
Trương Nguyên tai thính, liền kéo tay Thương Đạm Nhiên, tay trắng nõn như ngọc, còn như ống hành tây tươi vậy. Mu bàn tay còn có bốn mu thịt nhỏ, nhẹ nhàng nắm vào thì mềm như không có xương vậy. Cơ thể Thương Đạm Nhiên hơi run run, muốn rút tay về nhưng Trương Nguyên lại nắm chặt nên đành tuỳ hắn, chỉ cắm mặt vào đầu gối, cổ họng không khỏi phát ra tiếng nghẹn.
Con suối không một tiếng động, ánh nắng nhỏ vụn, khắp núi tĩnh lặng dài dằng dặc.
Từ bên ẩn tuyền trở bề phòng sách nhà tranh, quan hệ của Thương Đạm Nhiên và Trương Nguyên thân mật lên rất nhiều. Thương Đạm Nhiên đã có cảm giác làm vợ, thoắt cái đã tỏ ra là phụ nữ có đức hạnh, đọc sách cho Trương Nguyên, ăn cơm với Trương Nguyên cũng bớt ngượng ngùng đi, dịu dàng lên ba phần, mắt đầy ẩn tình, nắm tay không cấm nữa nhưng nếu Trương Nguyên có hành động thân mật hơn thì nàng sẽ tránh, sẵng giọng nói:
Ánh mắt nghiêng nhìn ra ngoài cửa.
Trương Nguyên chắp tay thi lễ nói:
Thương Đạm Nhiên “xỳ” một tiếng cười, mở sách đọc:
Trương Nguyên nhắm mắt lắng nghe, chuyên tâm để ghi nhớ, núi Bạch Mã chi hạ này, một là để đọc sách, hai là để nói chuyện tình yêu.
Trương Nguyên đến đây mùng sáu tháng sáu, mùng chín sau giờ Ngọ Thạch Song đến báo, nói chủ mẫu mời thiếu gia quay về, lão gia Khai Phong có thư đến. Trương Nguyên liền cáo từ Thương Chu Đức để về Sơn Âm. Thương Chu Đức muốn Trương Nguyên nếu không có việc gì khác thì lại đến đọc sách lúc chạng vạng này, bái kiến mẫu thân Lã Thị, Trương mẫu Lã Thị rầu rĩ nói:
Phụ thân Trương Thuỵ Dương ở Chu vương phủ Khai phong xa ngàn dặm. Trương Nguyên cũng không muốn, chỉ có thể cùng tỷ tỷ Trương Nhược Hi an ủi mẫu thân. Trương Nguyên lấy lại thư mà phụ thân gửi về xem, Trương Thuỵ Dương vô cùng vui mừng vì con trai Trương Nguyên đã trúng thí án thủ phủ. Học trò nhỏ của cả đời Trương Thuỵ Dương, bây giờ con trai mười sáu tuổi là huyện thí, thí song án thủ phủ, năm sau thêm thành viên là chắc chắn không còn nghi ngờ nữa. Đây chẳng phải là tổ tông linh thiêng, nếu không hai năm trước đứa con trai không tốt đó sao lại đột nhiên hiểu biết, tiến bước dài thế này?
Lý Thuần, Lý Khiết, hai người họ mồ hôi đầm đìa chạy đến nói:
Trương Nhược Hi lắc đầu cười:
Trương Nguyên cười to, thầm nghĩ:
Tầng dưới của tiểu lâu Tam Doanh của hậu viên đã xây xong, thợ mộc Chính Cứ gõ đinh lên mặt trên một tầng, dự tính cuối tháng sau có thể hoàn công. Nếu không làm hoa văn trang trí thì lúc xây dựng loại mộc lâu Tam Doanh hai tầng này, ngân phí cũng không nhiều.
Ngày sau đó, Trương Nguyên sáng sớm đã đi giám sát điền trang của Hồ Đông Ngạn rồi. Từ lần trước hắn đến lại qua gần hai tháng rồi, nước hồ Giám lại rút đi rất nhiều, tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng. Trương Nguyên phát hiện dọc theo hồ Duyên có phú hộ thân sĩ thừa dịp nước hồ rút, sai nô bộc và tá điền vây đập nước tạo điền bốn phía. Giám hồ tám trăm dặm mấy trăm năm qua dần dần bị tằm đục khoét như thế này. Tuy được không ít ruộng tốt nhưng hồ thu nhỏ lại, khả năng tích nước giảm đi nhiều. Một năm mưa thuận gió hoà thì thôi, một khi gặp thiên tai nhỏ sẽ biến thành thiên tai lớn. Mấy chục năm, trên trăm năm, thậm chí ngàn năm, vừa gặp nạn úng, khô hạn thì sẽ tập trung lại, dường như sau này sẽ không có thiên tai nữa. Thiên tai khô hạn, úng ngập toàn mấy năm này, thiên tai lớn một bộ phận cũng là vì **, những phú hộ thân hào này tầm nhìn hạn hẹp, chỉ vì lợi ích trước mắt, sao mà lo đến ngày hồng thuỷ ngập trời nữa!
Bốn hộ tá điền của nhà Trương Nguyên không kể ngày đêm thay phiên dùng hai xe chở nước để cấp nước vào ruộng. Đất ruộng gần Giám hồ này còn đỡ, chỉ cần chịu khuân vác, còn có thể lấy được nước tưới, hơn nữa phần lớn mạ trong ruộng không lấy được nước ở xa đã chết héo, đất ruộng nứt, nông hộ lo âu, Mã Thái giữ miếu thì hương khói
Chập tối Trương Nguyên quay về Sơn Âm, lập tức đi bắc thành xem kho lương Dương Hoà xây dựng như thế nào, mới nói chuyện với Lỗ Vân Bằng và Liễu tú tài một hồi. Lỗ Vân Bằng nói gần đây có người khá giả hảo nghĩa đến đây xem kho lương, nói muốn quyên lương thực, bao nhiêu bao nhiêu đấu, chỉ là kho lương chưa xây xong, không thể thu lương thực được, Trương Nguyên nói:
Đêm đó Trương Nguyên đi bái kiến tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương, kể lại chuyện ban ngày tại hồ Giám, nói rằng Tây Trương có một mảnh ruộng lớn ở xung quanh hồ Giám, tôn tạo ruộng ở quanh hồ rõ ràng là không tốt cho lợi ích của Tây Trương. Trương Nhữ Sương liền viết một phong thư sai Trương Nguyên đi gặp Hầu huyện lệnh. Trương Nguyên nói với Hầu huyện lệnh những điều không tốt quanh hồ: Sơn Âm vốn là vùng sông nước, sau nạn hạn hán tất có lũ lụt, nếu cứ xâm chiếm lòng hồ khiến hồ không đủ sức chứa sẽ gây ra lụt lội. Chi bằng thừa dịp hiện đang là mùa khô, hãy đào thông mương máng,đường sông mới là cách phòng ngừa chu đáo.Nói cách khác người dân Sơn Âm gắng gượng vượt qua hạn hán rồi lại phải chịu cảnh lũ lụt khi đó dân chúng không thể kiếm sống, khổ không thể nói.
Năm sau là năm Quý Sửu, là năm Giám sát Ngự Sử và Án Sát Tư xem xét quản lý địa phương. Việc này quan hệ đến việc thăng quan hoặc là cách chức, Hầu huyện lệnh tất nhiên cực kỳ lo lắng Sơn Âm xảy ra tai họa lớn. Việc này tất nhiên ảnh hưởng đến thành tích của ông ta. Nếu như cứu tế bất lực, thì có thể bị bãi quan thậm chí bị hỏi tội, vì thế Hầu huyện cũng rất quan tâm tới việc này, liền nói với Trương Nguyên: