Lang Hậu Truyền Kì

Lang Hậu Truyền Kì - Chương 193




“Mộ Hoan chết tiệt, bản cung thật sự hận muốn gϊếŧ chết ả!!”

Thục phi lưu loát ném bỏ cành đinh hương trong tay, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của Mộ thị liền giận đến phát run, xem cành đinh hương kia là cừu nhân mà dùng kéo đâm mạnh xuống.

“Nương nương đừng kích động, kẻo người khác trông thấy.”

“Bản cung tức đến phát điên lên rồi!” Thục phi đứng bật dậy, chỉ tay về phía đông cũng là phía Phượng Hòa Cung: “Hoàng thượng lưu lại chỗ ả liên tục một tháng rồi, ngoài Dưỡng Tâm Điện ra thì nơi ngài đến nhiều nhất chính là Phượng Hòa Cung. Chưa bao giờ hoàng thượng lưu lại chỗ một nữ nhân nào, đến cả Đồ thị tuy được gọi nhưng vẫn còn là cô nương trinh bạch, chỉ duy nhất một mình Mộ thị hưởng vô vàn ân sủng!!”

Cung nô thiếp thân đưa mắt nhìn quanh, tiến lên dọn dẹp đinh hương bừa bãi trên bàn: “Mộ quý phi vốn được gả cho hoàng thượng đầu tiên, khi hoàng thượng bị gán danh phản thần tặc tử, cũng chỉ Mộ quý phi dám đến bầu bạn cùng ngài. Tất nhiên tình cảm hoàng thượng dành cho quý phi sẽ đặc biệt nhiều, thậm chí là bỏ bê người khác.”

“Chỉ hận bản cung đến quá muộn, nếu bản cung sinh sớm ba năm sẽ đến được Mộ thị đắc sủng sao!?”

“Nương nương hà tất nóng giận mà làm hư đại sự? Hầu gia cũng đã nói qua, nếu ngài không thể lấy được lòng thánh thượng thì tiền đồ của huynh đệ ngài đều mất hết.”

“Tiền đồ của bọn chúng liên quan gì đến bản cung? Tiện nhân kia chiếm đi phụ thân còn không đủ sao? Còn muốn bản cung hy sinh vì tiền đồ bọn chúng?” Thục phi giận dữ gạt hết đống hỗn độn trên bàn: “Tiện nhân kia vừa vào cửa đã khiến mẫu thân ta khổ không nói hết, phụ thân lại thiên vị bọn chúng, căn bản trong mắt ngài đâu có lệnh ái là bản cung?”

“Dù thế nào hầu gia cũng là phụ thân của ngài a.”

“Ta cần thứ phụ thân như vậy sao!?” Thục phi vịn cạnh bàn ồ ồ thở dốc, mười ngón vô thức bấm chặt vào mặt bàn gỗ bóng loáng: “Bản cung sống chết cũng phải chiếm được sủng ái của hoàng thượng, không phải vì tiền đồ của bọn chúng, mà là vì bản thân mình.”

“Mấy chuyện như thế nương nương đừng nói lớn!” Tiểu cung nô hoảng hốt đè thấp giọng nhắc nhở: “Bây giờ nhiều người nương theo ngọn gió lớn là Mộ quý phi mà đã trở mặt với chúng ta, thậm chí hoàng thượng còn tha chết cho Quốc công phủ. Nếu Quốc công gia bình an hồi kinh, vị thế của Mộ quý phi lại càng thêm vững, đến lúc đó loại trừ ngài là chuyện rất dễ dàng.”

Thục phi hít liền mấy ngụm lãnh khí hòa hoãn tâm tình, run run chống tay lên bàn ngồi xuống suy nghĩ đối sách. Tiểu cung nô nói không phải không đúng, hơn nữa từ khi Mộ quý phi quay về, nàng hoàn toàn không còn nửa điểm quyền lực trong tay. Thậm chí Thái hoàng thái hậu từng đề bạt nàng cũng biến thành lạnh nhạt không quản, cứ ba ngày năm bữa lại gọi Mộ quý phi đến trò chuyện. Nếu bây giờ Mộ quý phi hoài oa oa, mà gia đình Quốc công lấy công chuộc tội, há chẳng phải quyền lực đều rơi hết vào tay Mộ quý phi hay sao?

“Không được, nữ nhân này không thể không loại trừ.” Thục phi cắn chặt hàm răng, bàn tay đeo hộ giáp bóng loáng như đao kiếm chĩa về phía kẻ thù: “Bản cung không tin lại thua một ả omega loài người, hoàng thượng nhất định chỉ vì nể tình ả mà thôi.”

“Nương nương nên trấn định vì bản thân ngài mà tính toán một chút.” Cung nô loay hoay dọn sạch mớ hỗn độn ở trên đất, đồng thời mở miệng nói tiếp: “Nô tỳ trông thấy quý phi được sủng ái hơn lời đồn khó lòng mà hạ bệ được, mà hoàng thượng thậm chí còn chờ quý phi tận ba năm. Xem chừng không thể kích động hoàng thượng phế bỏ quý phi, mà là…”

“Ngươi nghĩ Mộ thị sẽ chịu buông hoàng thượng ra sao? Nực cười! Đang yên đang lành, ả hận không thể trèo lên hậu vị, còn chấp nhận đưa hoàng thượng cho nữ nhân khác sao?”

Cung nô lắc lắc đầu, đứng dậy phủi bụi bẩn trên người: “Nô tỳ có gặp quý phi vài lần, cảm thấy quý phi tính khí cường liệt, lại không phải nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời. Có lần nghe cung nô của Phượng Hòa Cung nói Mộ quý phi còn khước từ hoàng thượng, lý do vì muốn bảo trọng long thể.”

“Kỳ quái.” Thục phi đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, ngón tay gõ cạch cạch xuống bàn: “Mộ quý phi chưa có oa oa, nếu được thánh sủng thì càng lợi thế, sao lại phải liều mình như thế?”

“Cho nên mới nói quý phi vốn không phải dạng nữ nhân bám chặt hoàng thượng không buông, chỉ cần kích động sẽ khẳng định sẽ cùng hoàng thượng đao kiếm tương hướng.”

“Thật?”

Cung nô trên mặt đã hiển hiện câu trả lời, không cần phải dong dài giải thích.

Thục phi hoang mang đứng dậy, rồi lại ngây người ngồi xuống, quả nhiên là nghĩ không thông suốt. Có nữ nhân nào lại cùng phu quân đao kiếm tương hướng? Chưa kể đối phương là thánh đế một phương, không cẩn thận có ngày đầu rơi xuống đất, vạn kiếp bất phục.

“Ngươi dám chắc điều này?”

“Nô tỳ đoán người chưa bao giờ sai, nương nương cứ tin tưởng nô tỳ.”

“Nhưng làm sao kích động Mộ thị? Ả cũng không phải oa oa mà nói vài câu đã có thể lừa được.”

“Nương nương chắc còn nhớ Đồ Ngân, sao không mượn con dao sắc bén này?” Cung nô mỉm mỉm cười, ý vị thâm trường nói tiếp: “Con dao này vừa là thân tín vừa là kẻ phản bội, Mộ quý phi không thể nào chấp nhận được đả kích lớn như vậy đâu.”

“Ngươi nói đúng! Ngươi nói đúng!!!”

Thục phi phấn khởi vỗ tay hai cái xuống bàn, hộ giáp va chạm mặt bàn phát ra âm thanh lạch cạch không lớn không nhỏ. Nếu kế hoạch có thể thực hiện suông sẻ, không sợ không loại trừ được cái gai lớn là Mộ quý phi, đến lúc đó dù không có thánh sủng nàng vẫn đứng vững ở hậu cung.

“Tính kế phải tính lâu dài, nương nương đừng nên quá vội vàng kẻo làm hỏng chuyện lớn.”

“Ngươi nói xem?”

Tiểu cung nô đặt ngón trỏ lên môi rồi mỉm cười, hoàn toàn không thốt nửa chữ.

Thục phi lờ mờ đoán được ý tứ của nàng, hài lòng gật đầu: “Quả nhiên là tâm phúc của bản cung, ngươi hoàn toàn không làm bản cung thất vọng.”

“Được nương nương hậu ái là phúc phần của nô tỳ.” Đem chén trà cẩn dực đặt xuống bàn, chăm chú quan sát gương mặt diễm mỹ của Thục phi: “Chỉ cần ngài còn muốn nô tỳ hầu hạ, nô tỳ tuyệt đối trung thành với ngài.”

“Triêu Đài, bản cung sẽ không bao giờ bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi nói được làm được. Một mình bản cung sống ở Hầu phủ gian nan vô cùng, đều nhờ có ngươi từng bước tính kế giúp bản cung trở mình, không có ngươi cũng sẽ không có bản cung hôm nay.”

“Nương nương minh bạch nô tỳ không thể nhìn ngài chịu ủy khuất mà.”

Thục phi bật cười một tiếng dài, chống tay lên bàn, hơi chồm người về phía Triêu Đài: “Ngươi nghĩ cái gì, bản cung đều minh bạch.”

“Nếu nương nương đã minh bạch thì đừng hoài nghi ta.” Triêu Đài đặt tay mình lên bàn tay của Thục phi, nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay mềm mại: “Nô tỳ có thể nào cũng không phản bội lại ngài.”

Ý cười trong mắt Thục phi càng thêm đậm, vươn tay vỗ vỗ gò má Triêu Đài hai cái, lưu loát xoay người trở về ngọa phòng. Triêu Đài đưa tay sờ lên mặt, khóe môi kéo lên tựa tiếu phi tiếu. Lặng lẽ dời ngón tay đến chóp mũi, lưu luyến chút hương thơm còn sót lại.

-----------------------------

Trên bàn bám đầy bột bánh, vật dụng đặt hỗn độn không khác gì bãi rác. Ân Ly vừa phụ một tay vừa dọn dẹp đống đổ nát mà Mộ quý phi bày ra, nhịn không được cảm khái, quý phi quả nhiên không thích hợp đụng vào mấy công việc trong bếp.

Trước đây Mộ Hoan nấu ăn không tồi, tuy là có chút xấu xí nhưng vẫn cho vào bụng được. Nhưng từ khi gả cho A Ba Đáp Thấu Á Viên tay nghề liền biến thành kém cỏi, lôi kéo sư phụ cao điểm dạy dỗ cả nửa ngày mới làm xong một phần đào hoa hạnh nhân tô miễn cưỡng ăn được.

Lão sư phụ cao điểm vuốt vuốt mồ hôi, thầm cảm tạ thần linh trụ lại cho hắn nửa cái mạng!!?

Mộ Hoan cầm đĩa cao điểm quan sát tới lui, luôn miệng hỏi lão sư phụ: “Cao điểm sư phụ, cái này bản cung làm thật sự đẹp đúng không?”

“Tuy không thể so sánh với cao điểm ngự trù làm, nhưng cũng rất tốt rồi.”

Lời khen ngợi có phần miễn cưỡng này Mộ Hoan không để tâm lắm, hoan hỉ cho vào thực hạp mang đến Dưỡng Tâm Điện cho hoàng thượng. Bây giờ vừa đúng giờ trà chiều, cung nô hẵn đang mang trà bánh lên cho chó nhỏ dùng lót dạ, nàng cũng nên bày tỏ chút thành ý mới phải.

Ngồi lên nghi trượng, tự mình cầm thực hạp, Mộ Hoan mong chờ đến lúc chó nhỏ trông thấy thành quả ngày hôm nay của nàng. Còn cách Dưỡng Tâm Điện không xa, tuyết phủ trắng cả lối đi, đợi thêm một tháng nữa sẽ nhập xuân khí trời sẽ ôn noãn hơn nhiều.

Thái giam từ từ hạ trượng xuống, Mộ Hoan đưa tay cho Ân Ly dìu xuống nghi trượng, ôm theo thực hạp vẫn còn nóng hổi tiến vào Dưỡng Tâm Điện. Thủ vệ trông thấy cũng không mở miệng ngăn cản, còn nhiệt tình khai báo tình hình của hoàng thượng.

“Hoàng thượng vẫn chưa dùng trà chiều, còn đang xử lý tấu chương.”

Mộ Hoan tùy tiện gật đầu, nhấc chân bước qua bậc cửa cao, làn váy thiển hạnh hoàng nhẹ nhàng lay động. Đôi hài thêu dính một ít tuyết lạnh che giấu bàn chân được bó kỹ lưỡng, bước đi tuy không uyển chuyển như nhiều cô nương khác, nhưng cũng mang đến cảm giác liễu rũ gió lay.

Từ xa đã trông thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên bận rộn xem tấu chương, kỳ quái chính là Đồ Ngân cũng có mặt ở đây.

Đồ Ngân thấy nàng đầu tiên, vội vàng quỳ xuống bái lạy: “Nô tỳ bái kiến Mộ quý phi nương nương.”

“Ngươi sao lại ở đây?” Ân Ly nghi hoặc nhìn Đồ Ngân từ trên xuống dưới: “Không phải nương nương bảo ngươi đến trù phòng xem thử vãn thiện thế nào sao?”

“Nô tỳ…”

Đồ Ngân nói không ra chữ, đứng yên cúi đầu nhìn mũi giày.

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị các nàng làm cho hồ đồ: “Không phải Đồ Ngân nhận lệnh của ái phi mang cao điểm đến sao?”

“Cao điểm?” Ghé mắt nhìn cao điểm đã được dùng phân nửa, Mộ Hoan ngơ ngác nhìn xuống thực hạp đang cầm trên tay: “Thần thiếp vẫn chưa mang đến.”

Nương theo câu chuyện giữa hai người, Đồ Ngân duy trì tư thế khấu đầu nói: “Là nô tỳ to gan lớn mật mượn danh nương nương mang cao điểm cho thánh thượng, mong làm thánh thượng vui lòng mà sủng ái nương nương nhiều hơn.”

“Chuyện này…” Mộ Hoan đứng ngây phỗng một lúc mới từ từ hiểu ra, phất tay áo nói: “Ngươi một mảng trung thành, bản cung không trách phạt, mau chóng đứng dậy đi.”

Đồ Ngân nghiêm chỉnh đứng dậy lui về một bên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, ái phi, nàng nói cao điểm nàng chuẩn bị ở đâu?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt tấu chương xuống bàn, hướng Mộ Hoan cười đến vô cùng ngọt ngào: “Trẫm cả ngày hôm nay cũng chỉ đợi cao điểm nàng tự tay làm.”

“Hoàng thượng dùng không ít cao điểm Đồ Ngân mang đến rồi, với lại…”

Thoáng nhìn dĩa cao điểm đẹp mắt trên bàn, rồi nhớ đến cao điểm bản thân làm, Mộ Hoan chột dạ không dám lấy ra cho chó nhỏ xem để đỡ mất mặt.

“Trẫm vẫn có thể dùng thêm, nàng cứ mang ra đây đi.”

Xấu hổ đảo mắt nhìn quanh, Mộ Hoan lấy hết dũng khí đem thực hạp đặt lên bàn, chậm như rùa bưng dĩa cao điểm bày ra trước mặt hoàng thượng. Màu sắc, mùi hương, thậm chí là dáng vẻ của cao điểm hoàn toàn thua xa đào hoa hạnh nhân tô mà Đồ Ngân tự làm.

Đồ Ngân đưa mắt nhìn, càng thêm đắc ý. Hoàng thượng ăn không ít mỹ thực, làm sao có thể nuốt trôi thứ ghê tởm kia?

“Ách, cái này…” Mộ Hoan lóng ngóng thấy thực hạp che khuất tầm mắt chó nhỏ: “Hoàng thượng, thần thiếp tay nghề kém cỏi, hay là lần sau làm lại mang đến cho ngài?”

“Đây đều là tấm lòng của quý phi, trẫm đều nhận.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Mộ Hoan ra mà giữ chặt trong lòng bàn tay mình, sủng nịch mở miệng: “Qua đây ngồi với trẫm, cả ngày đều xem tấu chương, đầu trẫm nhức sắp chết.”

“Để thần thiếp giúp ngài xoa bóp.”

Vòng ra phía sau chó nhỏ, áp hai ngón tay lên thái dương, chậm rãi nhu nhu mấy cái giúp đối phương có thể thả lỏng.

“Hoàng thượng nếu mệt thì phải nghỉ ngơi, đừng gượng ép bản thân quá mức.”

“Trẫm là nhất quốc chi quân, đâu thể chỉ vì chút mệt mỏi mà bỏ bê chuyện triều chính?” A Ba Đáp Thấu Á Viên thoải mái dựa vào lòng ái phi tận hưởng, tiện tay cầm một khối cao điểm quan sát: “Tay nghề của quý phi, trẫm vừa nhìn vào đã nhận ra.”

Mộ Hoan hổ thẹn muốn đoạt lại khối cao điểm kia thì A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước thu tay về: “Trẫm phải thử thử một chút.”

“Không được, thần thiếp làm không ngon, sẽ ảnh hưởng khẩu vị của thiên tử.”

“Ái phi vì trẫm cất công làm, trẫm sao có thể phụ lòng?”

Bẻ khối cao điểm ra làm hai nửa, ung dung cho một nửa vào miệng ăn thử.

Mộ Hoan căng thẳng quan sát sắc mặt của chó nhỏ: “Hoàng thượng, ăn được không? Không được thì mau nhả ra, coi chừng đau bụng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn như cũ điềm nhiên, ăn một lúc thì gật gù khen ngợi: “Tuy bên ngoài trông có vẻ không đẹp nhưng ăn rất ngon, không quá ngọt.”

“Thật sao?” Mộ Hoan đắc ý cười thầm trong lòng: “Thần thiếp rất nỗ lực a!”

“Trẫm còn không biết sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua ôm lấy eo nhỏ của nàng: “Ái phi vì trẫm mà đích thân chuẩn bị cao điểm, trẫm sao có thể không báo đáp đây?”

“Hắc, đây là bổn phận của thần thiếp.” Vịn lấy gò má của chó nhỏ xoa xoa hai cái: “Hoàng thượng của thần thiếp vì quốc gia mà bận rộn cả ngày, thần thiếp thân là phi tử tất nhiên phải hảo hảo hầu hạ ngài.”

Hôn lên đôi môi vừa nói những lời ngọt ngào đến tan chảy tâm trí, không quản xung quanh có ai nhìn thấy. Mộ Hoan vừa ngượng ngùng vừa thích thú, tay siết chặt long bào của A Ba Đáp Thấu Á Viên, cánh tay thoáng run rẩy một chốc.

Ân Ly thấy chủ tử được sủng ái lại càng thêm đắc ý, người của Phượng Hòa Cung tuyệt đối không dễ bắt nạt!

Bất quá ánh mắt Đồ Ngân khác biệt, bi ai trầm uất đến chua xót, mười ngón tay hết siết lại thả, nén nhịn đến mức hai mắt đã đỏ bừng lên.

Tại sao luôn là Mộ Hoan!?