Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 67: Tán Tỉnh Gái Nhà Lành




"Anh Thiên Hoàng, Nhược Lan đâu rồi anh, mới sáng ra đã không thấy bóng dáng đâu cả! " Thiên Mẫn bước xuống nhà, cô nàng điều đầu tiên quan tâm nhất lại là cô bạn thân vừa nãy chạy ra bên ngoài khóc như mưa kia.

Uế oải thật, uống rượu sẽ mang đến cám giác đó ư?

Vậy mà có nhiều người vẫn hay uống thường xuyên được, tài thật.

Thiên Hoàng khựng người, anh nên nói gì vói cô em gái này đây? Không lẽ khai thật rång bản thân đã đánh đuổi cô gái yếu đuối kia ra khỏi Ngô gia trong sự tức giận? Hay thừa nhận tình cảm của mình dành cho em gái bất đảc di?

Thật khó nói...

"Em đang hỏi anh đó, trả lời em!" Thiên Mẫn lay người Thiên Hoàng, lần đầu cô được thấy cảnh anh trai mình im lặng đến vậy, trầm tư, không đế ý đến em

gái. Giống như cách một năm trước, lần đầu gặp mặt sau lúc tinh dậy, Thiên Hoàng không hề thích cô.

Cuộc đời cũng lạ thật đấy, chớp mät một cái, Thiên Hoàng' say' cô em gái như điếu đổ, có phải oan nghiệt quá không?

"Cô ta đi về ròi, cô ta nói từ giờ sẽ không đến làm phiền cuộc sống chúng ta nữa. Em cũng đừng đi tìm cô ta nữa. " Thiên Hoàng thảng thừng nói, đôi mắt híp lại, lạnh nhạt, hờ hững chở hề quan tâm đến cảm giác cửa người khác.

Cái gì cơ?

Nói vậy, có nghĩa là..Thiên Mẫn trừng måt, cô nhăn mặt, bức xúc đánh nhẹ vào tay Thiên Hoàng, mắng:" Anh..anh đuổi cậu ấy hả? Sao anh làm vậy! Cậu ấy.rất tốt với em luôn đó, anh thất là.!"

" Tốt? Tốt hay lôi kéo em vào con đường hư hỏng, ăn chơi sa đoạ?" Thiên Hoàng như biên soạn kịch bản thẳng trong đầu, đợi lúc có thời cơ liền nói luôn, chẳng do dự hay chần chừ gì đâu.

"Cậu ấy không lôi kéo em! Anh làm em thất vọng quá, anh không thấy cậu ấy rất chân thành với anh sao? Một người con gái đợi chờ tinh cảm của anh từng ấy năm, còn anh thi." Thiên Mẫn chán chê ra mặt, ông anh trai này đúng thật chắng có tí thân thiện chứt nào, cái đà này còn lâu mới có được vợ đẹp.

"Tùy em, anh làm tất cả chỉ muốn tốt cho em thôi. Vân Nhược Lan đó và em là hai thế cực hoàn toàn khác nhau, em không nên dây dưa đến. " Nói xong, Thiên Hoàng bỏ đi. Để lại khoảng trống lớn trong lòng em gái, còn chưa nói Xong anh đi đâu vậy chứ?

Một người hiều lý lẽ như anh, bây giờ bồng trở thành...Thiên Mẫn bặm môi, tay đặt lên trán suy nghí. Có phái đêm qua uống nhiều rượu, nên anh ấy nối giận không?

Mấy ngày liền, Vân Nhược Lan làm theo những gì Thiên Hoàng nói, không gọi điện hay đến Ngô gia quấy rây cuộc sống yên bình của họ nữa.

Thiên Mẫn khá lo lng, cô bạn này ngày thường vẫn rất loi choi, một ngày không gặp nhau cô ấy cứ như phát cuồng, giờ thì...Lấy làm lạ, Thiên Mẫn quyết định đến Vân gia một chuyến, dầu sao cũng mấy tháng rồi chưa qua bên đó chào hỏi bậc trưởng bối.

Bíp bíp.vang lên liên tue chán thất chứ! Gần đến nơi lai rơi vào tình trạng kẹt xe, Thiên Mẫn khó chịu, trong lúc này cô rất muốn đến gặp Nhược Lan, xem tình hình cô bạn thể nào, thế nên không hề lo ngai, Thiên Mẫn bước xuống xe, căn dặn tài xế: “ Anh về nhà trước đi, lúc nào tôi xong chuyện sẽ gọi anh đến đón, kęt xe quá!"

"Được, cô chủ cần thân. "

Thiên Mẫn áp sát vào lồng lề đường mà đi, cô suy nghĩ đến nhiều thứ linh tinh, nào là Nhược Lan xảy ra chuyện rồi cái gì mà...Oi! Hàng trăm câu chuyện không hay hiện diện trong đầu cô gái bé nhỏ.

"C..cô chủ! sếp, lần này tôi chảc chản với anh, tôi...tôi mới nhìn thấy cô chủ đấy ạ.! " Chu Diện chỉ tay về phía cô gái trẻ đang đi bộ lang thang, mang theo

såc mặt chẳng tươi như bao ngày, dường như có tâm sự cần ai đó läng nghe.

" Dừng xe! " Thiểu Phong ra lệnh.

Anh lao đến như một cơn gió, mặc kệ những vật cản trước mặt. Dễ hiểu thôi,

mấy thứ đó không là gì so với sự tìm kiếm suốt một năm qua của anh cả. Cứ

cố gảng, nỗ lực liền được đền đáp, quả không sai!

Thiên Mân dừng bước, một bàn tay khô ráo, nhưng mang đến cảm giác ấm áp



đã kéo cô về phía minh. Hửm, cái gì đang diễn ra vậy?

"A...anh..anh làm gì vậy? "

Cô nàng nói năng không chuẩn xác như trước, cô run rầy cất tiếng. Bởi vì

trông gương mặt người đàn ông đổi diện thật sự rất lạnh lùng, có thể so với

các tên tội phạm giết người hàng loạt luôn đấy. Nhưng khi nhìn kỹ, cám giác

mười phần hết tám phần quen thuộc.

"Tuyết Ninh, đúng, đúng là em ròi!" Thiếu Phong ôm chặt người con gái mình Còn đối với Thiên Mẫn, cô ngơ ngác chau mày khó hiều. Rốt cuộc đã có

chuyện gì xảy ra? Chỉ mới hai ngày, đã có mấy người nhận lầm là bạn, là người

yêu rồi vỢ này kia,..Thế giới này có nhiều người giống nhau đến vậy sao?

Thiên Mẫn tỉnh táo, cố dùng sức đầy người đàn ông ra khỏi người mình. Giờ

cũng lầm kẻ biến thái phết nhi, giữa ban ngày ban mặt vẫn ung dung giở trò

đồi bại với chị em phụ nữ. Đáng nói ở đây hơn, tên này dùng chiêu trò vờ như

quen biết lâu ngày gặp lại, thật chất cô đã biết là ai đâu?

" Sao em không về nhà, mọi người đặc biệt là anh và tiếu Huy Huy rất lo lầng

cho em đó! Em.." Thiếu Phong trút hết nỗi lòng cố giấu trong thời gian qua.

Anh muốn tìm người chia sẻ, tâm sự nhung thật khó, vì thế giới ngoài kia

không ai đủ khả năng lảng nghe con tim anh, ngoại trừ một người HẠ TUYẾT

NINH. Giờ đây, cô gái đó thực sự quay trở về, về bên anh một lần nữa!

"Anh nhận nhầm người rồi, tôi là Ngô Thiên Mẫn, không phải Tuyết Ninh đầu

ą. Kỳ lạ, hôm qua cüng có mấy người nhận nhầm tôi đấy. " Thiên Mẫn xua tay

người đàn ông ra, cô giải thích.

Người đỉ đường vì ồn ào, náo nhiệt liền ghé lại, bao vây hai người một nam

một nữ.

" Xin phép. " Thiên Mẫn củi đầu, sau đó quay gót rời đi. Cô muốn rời khỏi nơi

quái quỷ này càng nhanh càng tốt, ở đây thêm một giây nào ät hản cô sẽ vÌ

ngột ngạat mà chế.t mất thôi.

"Tuyết Ninh, em bị sao vậy? Rõ ràng em là Hạ Tuyết Ninh, là vọợ anh! Thiên



Mẫn gì chứ, chẳng lễ em giận anh vì anh không cứu được em, để em xảy ra tai

nạn nên em mới.." Thiếu Phong không dê dàng cho qua, anh đợi chờ giây phút

này từ rất lâu, đâu thể lạc mất cơ hội. Lập tức xông đến trước mặt, đưa hai tay

gian ngang, chặn không cho người kia tiến thêm bước nào.Tuyết Ninh à, anh xin em đó! Làm ơn quay về với anh đi, được không? Anh

không bao giờ làm em tốn thương đầu, em đừng tó ra chúng ta là người xa lạ,

anh không chịu được! "

Mặc cho thái độ người đàn ông van xin, nài ni, thì vẫn có một Thiên Mẫn

cương quyết luôn miệng khẳng định mình không phải người anh tìm.

" Anh trai, anh nhận nhầm người rồi, tôi nói thật tôi không phải vợ anh. Tôi

không biết lời anh nói là thật hay đùa, nhưng nếu thật thì chia buồn với anh,

còn đùa để tán tỉnh gái nhà lành như tôi thì mời tránh xa giùm. " Thiên Mẫn

chạy nhanh thật nhanh, làm ơn phù hộ cô vượt qua kiếp nạn chông gai này.

Đàn ông, con trai thời nay cũng lạ phết. Muốn xin thông tin liên lạc hay làm

quen, cũng đâu cần bày ra những trò thú vị đến vậy? Thật kỳ công!

" Nhìn bảnh tỏn vậy mà thích ghẹo con gái nhà người ta, Ly Ly con nhớ tránh

xa mấy loại người này nghe chưa?"

"Trời ơi, cô gái đó nói còn nhe! Gặp tôi nhá, tôi phang chiếc dép vô mặt!

"(1

" Cậu trai này đúng là lập dị, cua gái cũng làm phiền người khác."

" Chuyện gì vậy mấy bà? "

[.] Lời dị nghị không hay về minh, Thiếu Phong không hề quan tâm đến. Miệng

là của họ, nói gì mặc họ vậy, không thể ngăn cản. Nhưng thứ anh để tâm nhất

chính là thái độ của Tuyết Ninh - người vợ anh luôn tim kiếm.

Người đã đi, nhưng có người vân đang dõi theo bóng lưng đó. Đau lòng, quá

đau lòng!" Chuyện này là sao, cô ấy quả thật như đám người Quân Hạao nói, mất trí nên

không nhận ra mình nữa? " Thiếu Phong lẩm bẩm, chuyện diễn ra vừa nãy thật

không thể tưởng tượng nổi.