Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu

Chương 62: cơ hội và điều thật sự cần




Ngô Ngạn Thần đưa con về nhà nội chơi, lại thấy anh trai ở hầm rượu ung dung cầm từng chai lên xem xét.

Nay nhã hứng vậy?Vừa tới sao?Vâng, em xin bố một chai đem về nhà riêng. Không ngờ anh ở đây.Ừm, anh tìm một chai rượu ngon để đem tặng một người bạn. Lâu nay anh không uống mấy.Hai anh em cùng nhau thảo luận một chút về những chai vang có tuổi và khá hiếm. Bỗng Ngô Nghệ Quân lên tiếng hỏi han.

- Gần đây em vẫn tốt chứ?

Ngô Ngạn Thần đặt chai rượu về chỗ cũ trên kệ, rồi mỉm cười.

Anh hỏi ở phương diện nào?Mọi thứ.Hmmm, vẫn ổn ạ. Vợ chồng ổn, công việc ổn, con cái ổn. Bố mẹ hai bên cũng vậy. Sao thế? Gần đây anh thế nào?Ngô Nghệ Quân dựa vào tường, hai tay đút túi quần, dáng vẻ khá lười biếng.

Anh vừa từ chối một cô gái.Có phải lần đầu anh từ chối người khác đâu. Người này... đặc biệt ư?Um, khá đặc biệt.Ngôn Nhã suýt thành em dâu, giờ là cấp dưới của em dâu, lại được con gái Hải Chi yêu thích, vì vậy mà cứ khiến

Ngô Nghệ Quân suy nghĩ mãi. Rõ ràng từ chối rồi, nhưng cứ lo người ta tổn thương.

Ngô Ngạn Thần quan sát anh trai, mà từng biểu cảm trong ánh mắt và lời nói sao mà giống lúc thích Tạ Na Anh thế?

Tiếc à?Một chút. Cô ấy rất được, chỉ là anh thấy mình không phù hợp.

- Anh, em đã từng nghĩ. Có những mối quan hệ chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được, không cần kết quả, chẳng nghĩ .

chuyện mai sau. Bởi cuộc đời không nói trước được điều gì. Nay vui vẻ tay trong tay cười nói với nhau, mai chắc đã là gì của nhau. Đến khi gặp lại Na Anh, biết mình có một đứa con nhỏ, em lại nghĩ khác. Hi vọng tất cả những người bỏ lỡ nhau trên thế giới này đều có thêm một cơ hội. Khi có đủ thời gian, hiểu rõ đúng sai, đã trở nên tĩnh lặng và trưởng thành, quay lại vẫn tìm thấy nhau. Khi còn trẻ, Na Anh bỏ em đi, em cũng chẳng thèm tìm. Nhưng rồi bọn em vẫn tìm về với điều mà bọn em thật sự cần. Anh à, anh còn trưởng thành hơn cả em nữa. Em tin anh sẽ có cơ hội và biết điều anh thật sự cần là gì.

****



Mấy ngày sau...

Ngô Nghệ Quân đi đám cưới một hậu bối thân thiết, tình cờ gặp Ngôn Nhã cũng ở đó.

Anh nhìn thấy cô thì mỉm cười, còn cô tròn mắt nhìn kỹ lại rồi quay ngoắt đi chỗ khác. Tỏ tình thất bại nên cô chỉ cầu cho đừng gặp lại anh nữa, cô xấu hổ lắm.

Anh hiểu vì sao cô lảng tránh mình, trong lòng cũng phiền muộn không ít. Hải Chi cứ cuối tuần lại đòi đi work-shop, mà đã đi workshop lại đòi cô Nhã đi cùng. Con gái anh thích người ta nhiều thế, anh cũng có cảm tình, vậy mà lại nỡ vùi dập tình cảm của người ta. Gặp lại cô, anh cũng áy náy.

Do anh là khách mời bên chú rể, Ngôn Nhã là khách mời bên cô dâu, nên bữa tiệc cưới hai người ngồi hai khu vực riêng biệt. Mãi tới lúc ném hoa cưới, thì nhóm nam thanh nữ tú mới rôm rả nhộn nhịp.

Ngô Nghệ Quân không ham hố, nhưng chú rể quá nhiệt tình khuyến khích anh thử vận may. Vì nể đàn em, nên anh cũng đi tới chỗ mấy người độc thân đang háo hức muốn giành hoa cưới để xin vía.

Tuy xa mà trúng, anh đứng ở ngoài rìa, chủ ý muốn xem là chính, không ngờ hoa rơi thẳng vào người. Anh lúng túng cầm bó hoa nhỏ màu trắng tinh khôi, trong tiếng chúc mừng của những người xung quanh, ánh mắt lại chỉ dáo dác tìm hình bóng của một cô gái.

Ngôn Nhã ở một bên thấy Ngô Nghệ Quân đi tới chỗ mình thì hoảng hốt muốn rời đi. Nhưng anh đã gọi cô lại.

- Ngôn Nhã!

Giọng nói mà cô yêu thích là đây, ấm áp, trầm ổn, đã vậy còn gọi hẳn tên cô. Cô đứng khựng lại, rồi bẽn lẽn xoay người, như thể giờ mới thấy anh vậy.

Ô, anh Nghệ Quân!Um. Thật tình cờ.Dạ, ... cô dâu là bạn em, nay em tới chúc mừng bạn lấy chồng.Chú rễ là một người em thân thiết cùng ngành với anh.Cả hai bị bí chuyện, ánh nhìn của Ngôn Nhã dừng lại ở bó hoa trên tay Ngô Nghệ Quân mất mấy giây.



Lần này anh chủ động.

- Chúng ta ra ngoài đi dạo chút nhé. Anh có chuyện muốn nói với em.

Anh muốn tặng cô bó hoa kia, cũng muốn thổ lộ tình cảm của mình. Chỉ là chỗ tiệc tùng đông đúc, anh không tiện, muốn được ở riêng tư cùng cô hơn.

- Vâng!

Hai người đi bộ song song trong khuôn viên trung tâm tiệc cưới. Nghệ Quân nhẹ nhàng đặt bó hoa vào lòng

Ngôn Nhã.

Tặng em.Dạ, cái này...Chút đường đột của anh làm cô khó hiểu, cũng lúng túng ngại ngùng.

Mấy ngày qua anh không vui cho lắm!Dạ? Sao anh.. lại không vui?Anh nghĩ về em.Cô nhìn bó hoa trên tay mình, cả người xốn xang lạ thường.

- Em? Anh ngại em à? Nếu thật là vậy, thì anh không cần ngại em đâu. Tình cảm không có thì chính là không có.

Anh nhướng mày nhìn thẳng vào mắt cô. Ngôn Nhã không bình tĩnh nổi nữa, kiểu nhìn này khiến cô cảm giác có chút khác khác mọi khi. Tay cô nắm chặt bó hoa và nghe được anh trả lời.

Anh đâu có nói là anh không có tình cảm với em.Nhưng... anh từ chối em, anh nói chúng ta không hợp.Tay anh xoa nhẹ đầu cô, từng câu từng chữ làm tim cô tan chảy.

- Trước khi mọi thứ trở nên tốt hơn, chúng ta thường trải qua những ngày không vui và khó nghĩ. Những ngày này có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn. Kiên nhẫn một chút, thì anh nhận ra may mắn cũng cần thời gian. Anh vừa có may mắn, và vừa có một cơ hội. Đó là bắt được hoa cưới và được gặp lại em ở đây.