Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 3




Editor: Linh.

Tiễn Hoa Quế đi, Quế Thanh Thanh suy nghĩ Lý Tùng trở về, về tình về lý thì mình cũng phải đi xem một chút, lại cảm thấy đi tay không có chút không tốt, nàng đi một vòng quanh phòng, bây giờ không có cái gì có thể bán được, không còn cách nào, đành phải mang trứng gà ở trong giỏ trúc của tỷ tỷ mới vừa mang đến, đi về phía nhà lớn của Lý gia.

Vừa đi đến cửa Lý gia, chỉ thấy Vương thị đang đưa một vị thầy thuốc ra cửa, Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Tam tẩu, là ai bị bệnh?"

Vương thị cười nói: "Là Nhị tẩu, nhìn thấy đại ca sợ quá nên ngất đi." Nói xong, thì len lén che miệng cười.

Quế Thanh Thanh ngạc nhiên: "Không đến mức đó chứ?"

"Làm sao lại không đến? Ngươi không thấy vết đao trên mặt đại ca à ---" Mắt thấy cha chồng Lý Phúc Mãn từ trong phòng ra ngoài, Vương thị vội vàng sửa lời nói: "Là Nhị tẩu có bầu, nên bị ngất." Nói xong nhìn về phía Quế Thanh Thanh nháy mắt.

Quế Thanh Thanh vào phòng, hướng Lý Phúc Mãn chào hỏi, nói: "Cha, con nghe người ta nói đại ca trở về, cố ý tới đây nhìn một chút, mấy quả trứng gà này......" Không đợi nàng nói xong, Hồ thị đã từ trong nhà đi ra "Ai u Tứ thẩm, nhanh như vậy đã mang trứng gà đến nhìn ta? Như vậy ta cũng không dám nhận, hay là muốn đến vay tiền? Ta dù có tiền, cũng sẽ không cho ngươi vay."

Lý Phúc Mãn tức giận nói: "Vợ lão Nhị, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Hồ thị nói: "Cha, bây giờ ngay cả đứa nhỏ nàng cũng không có, không tính toán trên người Lý gia mới lạ." Cha chồng mặc dù nổi giận, nhưng Hồ thị cũng không sợ, bây giờ, huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng thi đậu Cử nhân, ai không đối với nàng lau mắt mà nhìn.

Lý Du ở sau lưng nàng nói: "Lời này của ngươi có chút quá đáng."

Hồ thị trợn mắt nhìn hắn một cái, Lý Du liền không dám nói nữa, Hồ thị lại nhìn về phía Quế Thanh Thanh nói: "Nói thật với ngươi một câu, cho ngươi vay tiền sợ ngươi không trả được, đồng tiền ném xuống nước còn vang, ngươi vay, sợ là cả một tiếng vang cũng không nghe thấy."

Quế Thanh Thanh liếc nàng một cái, cười nhạt nói: "Nhị tẩu, ngươi nghĩ sai rồi, nếu như ta muốn vay tiền, cũng sẽ không tìm ngươi vay, hôm nay ta đến đây là thăm cha và đại ca." Nàng quay đầu đi, nói với Lý Phúc Mãn: "Cha, ngài đã có tuổi rồi, nên thường xuyên ăn trứng gà bồi bổ, đối với thân thể mới có lợi."

Bây giờ Quế Thanh Thanh là con dâu Lý gia, nếu như phụ thân nàng muốn bán nàng, cũng phải trưng cầu ý kiến của cha chồng, cho nên lấy lòng cha chồng vẫn là rất cần thiết, bằng không, nàng tội gì đến đây nghe Hồ thị châm chọc chế giễu, có lẽ kiếp trước là oan gia, từ khi nàng gả vào Lý gia, Hồ thị đã nhìn nàng không vừa mắt, Hoa Quế nói, cũng bởi vì bộ dạng nàng xinh đẹp, chọc người ghen tỵ.

Hồ thị thấy Quế Thanh Thanh không để ý đến nàng, thì trừng mắt "Quế Thanh Thanh ngươi cố ý đến đây làm nhục ta có phải hay không? Mấy quả trứng gà này không phải là nhà ta không có, không cần đến ngươi phải đến lấy lòng, chẳng lẽ thối không thể ăn nên mới cầm đến đây?"

Quế Thanh Thanh cũng tức giận, nếu là kiếp trước, không thể thiếu được phải cùng Hồ thị cãi cọ một phen, nhưng mà bây giờ, tâm tình của nàng đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ nàng nhìn Hồ thị, chỉ cảm thấy nàng ta giống như tiểu Sửu nhảy nhót.

Suy nghĩ của Hồ thị, Quế Thanh Thanh cũng đoán được mấy phần. Nhớ ngày Quế Thanh Thanh mới gả đến Lý gia được một tháng, Hồ thị đã cổ động muốn ở riêng, dĩ nhiên Quế Thanh Thanh không có ý kiến, thật ra thì coi như nàng có ý kiến, nàng cũng không có tư cách nói chuyện.

Lý gia lúc ấy vẫn còn chút gia sản, sau khi Lý Tùng rời nhà trốn đi được năm - sáu năm, có lẽ là hắn hỏi thăm được người bị hắn đánh không có chuyện gì, liền thường xuyên viết thư gửi về, còn gửi thêm một chút tiền bạc, Lý Phúc Mãn đem bạc này đi mua đất đai, kết quả thời điểm ở riêng, bởi vì Lý Tùng không ở nhà, năm mẫu ruộng cạn hai mẫu ruộng nước chia cho hắn trên danh nghĩa, do lão Nhị Lý Du cấy hái, tất nhiên thu hoạch được bao nhiêu cũng thuộc về bọn họ, bây giờ Lý Tùng trở về, những ruộng đất này tất nhiên thuộc về Lý Tùng, cả Lý gia mất hứng nhất chính là Hồ thị, bây giờ nàng mượn đề tài này nói chuyện của chính mình, đoán chừng cả bụng oán khí không có nơi phát tiết, lấy Quế Thanh Thanh làm nơi trút giận.....

Lý Phúc Mãn mặc dù tức giận, cũng không dám đắc tội Hồ thị, chỉ có thể thầm than gia môn bất hạnh, âm thịnh dương suy, Hồ thị, Vương thị, hai con dâu cũng chưa có một lần tỉnh tâm, hai đứa con trai cũng đều không có tiền đồ..... Thật may là con trai lớn đã trở về.

Vương thị cũng ở một bên xem náo nhiệt, Quế Thanh Thanh không hi vọng cha chồng sẽ thay nàng giải quyết, càng không dám hi vọng vào Vương thị, nàng ta không ở một bên thêm dầu vào lửa là may lắm rồi.

Quế Thanh Thanh cười nhạt, nói lời giải thích nhưng trong mềm lại có cứng rắn: "Nhị tẩu nói vậy ta nghe không được, trứng gà này thối hay không thối, cũng không phải cho ngài ăn, nửa điểm quan hệ với ngài cũng không có. Huống chi mặc dù Lý gia đã phân nhà, nhưng phụ thân vẫn là cha của Tứ lang, coi như Tứ lang không có ở đây, ta thay hắn đến thăm cha, cũng là chuyện đương nhiên, làm sao đến trong miệng Nhị tẩu, đã biến thành làm nhục Nhị tẩu? Nếu Nhị tẩu kiên trì cho là như vậy, chúng ta có thể đến nhờ Tộc trưởng phân tích đúng sai."

Quế Thanh Thanh nói xong, nghĩ rằng Hồ thị còn có thể càn quấy, không ngờ Hồ thị mặt xám xịt đi vào nhà, ngay cả Vương thị cũng vội vàng đi theo, nàng không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện là Lý Tùng từ bên ngoài trở lại, đi phía sau còn có Lý Bách.

Lý Tùng thân hình cao lớn, bước đi lại lặng yên không có tiếng động, hắn mặc một bộ quần áo vải thô, nhìn qua có mấy phần nghèo túng, vết đao trên mặt chảy dài từ trên trán dọc theo gò má phải, nhìn ra là vết thương mới, vết thương mặc dù đã tốt, nhưng thịt ở nơi đó vẫn còn phiếm đỏ, vừa nhìn quả thật có chút dọa người, nhưng mà đối với Quế Thanh Thanh mà nói, mặt mày xấu xí cũng không là gì, tâm địa xấu xí mới khiến cho người ta sợ, tựa như Tống Tử Kiều anh tuấn, nhưng mà Quế Thanh Thanh vừa nhìn thấy hắn, đã không chịu được cả người phát run.

Ánh mắt Lý Tùng lạnh lẽo cao ngạo, sâu trong đáy mắt có chút bất tuân lưu động, bên khóe môi, nụ cười như có như không, khiến toàn thân hắn vây quanh một cỗ hơi thở lạnh như băng, cũng khó trách Hồ thị, Vương thị vừa nhìn thấy hắn đã sợ hãi.

Lý Phúc Mãn thấy Quế Thanh Thanh quan sát Lý Tùng, ông vội giới thiệu: "Tứ nhi tức, đây là đại ca của ngươi."

Quế Thanh Thanh nở nụ cười nhạt, chỉnh đốn trang phục thi lễ: "Đại ca, nghe nói ngài trở về, ta cố ý tới nhìn một chút, sau này đại ca có cái gì cần khâu vá, cứ giao cho ta là được rồi." Nàng biết Lý Tùng, vẫn chưa thành hôn, sau này nhận con trai của lão Tam Lý Bách làm con thừa tự.

Lý Tùng nói: "Được, chỉ sợ làm phiền ngươi."

Quế Thanh Thanh gật đầu, lời nên nói đều đã nói, nàng liền hướng về phía Lý Mãn Phúc và Lý Tùng cáo từ, sự thật là Lý Tùng như có như không nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy hốt hoảng, tròng mắt hắn đảo qua một tia lạnh như băng, khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu......

Lý Mãn Phúc thấy Quế Thanh Thanh phải đi, vội nhỏ giọng nói: "Tứ nhi tức, ngươi vào nhà, hai lượng bạc này, cha phải trả về cho ngươi."

Quế Thanh Thanh ở Tống gia nhiều năm, đã sớm học được cách quan sát lời nói qua nét mặt, huống chi nàng cũng hiểu tính tình của Vương thị, bạc đến tay, có thể ra khỏi mới là lạ! Đoán chừng bạc này là của cha chồng bỏ ra, Quế Thanh Thanh cũng không nói thẳng, chỉ cười nói: "Cha, đa tạ ngài, đã trả, cha liền giữ lại tiêu đi, coi như con dâu hiếu kính ngài."

Lý Phúc Mãn há miệng, mắt thấy Quế Thanh Thanh ra khỏi phòng, ông cuối cùng cũng không dám gọi, nếu để hai con dâu trong nhà biết, còn không biết sẽ làm ầm ĩ đến thế nào? Ông chỉ là hướng trong phòng than thở "Đại Lang a, lấy vợ phải lấy vợ hiền, sau này ngươi đón dâu, nếu có thể tìm được người như Tứ nhi tức, cha chính là chết, cũng nhắm mắt." Ông vừa nói, còn trợn mắt nhìn con thứ ba một cái, Lý Bách bị dọa sợ đến rụt cổ lại, xoay người hướng phía nhà Lý Du đi.

Lý Phúc Mãn nói xong, chợt nhớ tới một chuyện, ông liền dừng bước, trên mặt mang theo một tia hưng phấn, kéo cánh tay của con lớn nhất, đem hắn kéo vào trong phòng mình nói: "Đại Lang, không bằng ngươi cưới Tứ nhi tức đi!"

Lý Tùng không nghĩ tới phụ thân lại nói chuyện này, hôm nay hắn mới vào nhà, bây giờ nói chuyện này có phải quá sớm hay không? Nhưng mà hắn vừa nhớ đến hai tròng mắt như nước mùa thu của Quế Thanh Thanh, gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng có chút tâm động, huống chi Quế Thanh Thanh hình như cũng không sợ hắn, đáy mắt càng không có nửa điểm chán ghét, ánh mắt hắn không khỏi thoáng qua một tia ấm: "Cha, cũng không thể chỉ có một bên tình nguyện, không biết người ta có nguyện ý hay không?"

Lý Phúc Mãn biết đây là con trai không có ý kiến, trong lòng ông cao hứng: "Xem ngươi nói gì này, nàng ấy là con dâu chúng ta dùng sính lễ cưới về, chính là người Lý gia, bây giờ Tứ lang đã mất, nàng có cái gì mà không nguyện ý? Cha đi tìm Nhị thẩm của ngươi, để cho nàng ra mặt giúp ngươi đi."

Lý Phúc Mãn mạnh mẽ vang dội, xoay người muốn đi, Lý Tùng kéo ông lại "Cha, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn."

"Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn? Ngươi nghĩ như thế nào?"

Lý Tùng nói: "Cha, hôm nay vợ lão Nhị nhìn thấy ta liền ngất, ngươi cũng thấy đấy, bất kể là ngất thật hay giả vờ, sau này sống cùng một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sợ là bất tiện, nếu nhà chúng ta đã phân nhà, ta muốn ở chỗ khác, ta là con trai lớn, cha người sống cùng ta đi."

Lý Phúc Mãn cau mày "Ra ngoài? Sống ở đâu?"

"Đi đến nhà cũ của chúng ta a."

"Như vậy sao được? Vợ lão Tứ cũng ở đó, cũng không thể đuổi nàng đi....."

"Cha, làm sao phải đuổi nàng ấy đi, ta nhớ ở đó có ba gian phòng, chúng ta hai người ở một gian, ở giữa là sân phơi đồ, một mình nàng ở một gian, đây không phải là vừa đúng sao! Chúng ta ở chỗ đó, cũng không có tên háo sắc nào dám có ý với nàng."

Lý Phúc Mãn vẫn có chút do dự "Không tốt lắm đâu, hai người chúng ta qua đó ở...... Nàng là một quả phụ..... Hay là trước tiên đem danh phận định ra có vẻ tốt hơn."

"Cha, dù sao cũng phải dò xét một chút thái độ của nàng, nếu chúng ta tùy tiện đi cầu hôn, vạn nhất nàng không muốn, sau này mọi người gặp mặt cũng xấu hổ. Con trai cũng không muốn làm người khác khó chịu."

Lý Phúc Mãn suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng "Nhưng mà phòng ở kia đã quá cũ nát, bên ngoài có mưa to, trong nhà sẽ có mưa nhỏ, dù sao cũng phải sửa sang lại một chút."

"Cha, đổi lại một nóc nhà mới là được rồi, chuyện như vậy cứ giao cho ta, tìm thêm mấy người, chưa đến một ngày là có thể làm xong. Ngày mai xem trước một chút thái độ của nàng, nếu như không được, coi như ta giúp nàng sửa một cái nóc nhà, cũng là chuyện nên làm; nếu mà được, ta liền nhờ Nhị thẩm đi cầu hôn....... Thật ta thì ta đã nghĩ xong, chờ cày bừa xong vụ xuân, mua được đất, con trai sẽ xây một cái nhà ngói, bảo đảm để cha được sống thoải mái."

Quế Thanh Thanh cũng không biết hai cha con Lý gia đang tính toán nàng, nàng về đến nhà liền bắt đầu thêu hà bao, đến phiên chợ lần sau sẽ mang đi bán, con dâu Nhị thẩm sinh con trai, nàng còn chưa có đi đưa lễ, mặc dù người ta không quan tâm chút đồ của nàng đưa, cuối cùng thì đó cũng là tâm ý của nàng......

Bận đến khi trời tối, không thể thêu được nữa, Quế Thanh Thanh mới bắt đầu làm cơm tối, vì tiết kiệm một chút dầu thắp, nàng cũng vẫn không có đốt đèn, nhưng mà muốn ăn cơm, nàng cũng phải đi đốt đèn lên, hóa ra hết dầu thắp rồi.

Quế Thanh Thanh than thở, không có cách nào, đành phải ăn cơm trong bóng tối, sau khi ăn xong muốn đi tìm sợi dây buộc cổng tre lại, liền nghe thấy có người hỏi: "Trong nhà có người sao?"

Quế Thanh Thanh nghe ra là giọng nói của Lý Tùng, sợ hết hồn, tối lửa tắt đèn, hắn đến đây làm cái gì? Không phải là....... Hắn sẽ không phải người như vậy đi?

Quế Thanh Thanh có chút sợ, cũng may Lý Tùng không có ý muốn vào nhà, nàng cầm sợi dây ra cửa, Lý Tùng hỏi: "Đệ muội, sao ngươi không đốt đèn?"

"Trong nhà không còn dầu thắp. Đại ca ngươi đến có chuyện gì vậy?"

Lý Tùng cười nói: "Chiều hôm nay ta đi cắt cỏ tranh, mới vừa rồi lại đi tìm mấy người, hẹn ngày mai đến đây đổi nóc nhà, thừa dịp mấy ngày nay là ngày đẹp trời, dọn dẹp tốt phòng ốc rồi đến ở, cố ý tới nói cho ngươi biết tiếng, nếu không có dầu thắp, ngươi trước đừng có dọn dẹp, buổi sáng ngày mai ta đến giúp ngươi."

"A?" Quế Thanh Thanh có chút không biết phải làm sao, đang tốt, làm sao lại vội tới nơi rách nát này đổi nóc nhà?