Diệp Lăng Hiên cảm thấy hôm nay đặc biệt xui xẻo. Xui xẻo của cả năm cộng lại cũng không bằng hôm nay. Sự xui rủi này bắt đầu từ sáng sớm nay. Hắn là Cốc chủ Lạc Diệp Cốc, hôm nay trời đẹp đi ra ngoài tản bộ, không khí trong lành, gió thoảng mây bay, quả thật là dễ chịu. Chợt có một tấm vải trắng bay về phía hắn, hắn thuận tay mà cầm lấy mà lòng băn khoăn không biết là của ai. Hắn nhìn về hướng một hồ nước bên kia, chợt thấy rung động lòng người, bởi ở đó, một mỹ nữ đang tắm.
Hắn là đang choáng ngợp bởi vẻ đẹp của mỹ nhân ấy, cơ mà hắn cứ tưởng là mỹ nữ cơ, mái tóc dài như suối, da trắng hồng, da dẻ mịn màng săn chắc, không là mỹ nữ thì là gì? Nhưng hắn nhầm, đó lại là một mỹ thiếu niên. Thiếu niên kia cười một hơi dài rồi mở miệng, vị nhân huynh này, còn không cầm quần áo trả lại cho mình sao?
Lúc đó Diệp Lăng Hiên mới lấy lại tinh thần, ném cho thiếu niên mớ quần áo hắn đang cầm trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, vị thiếu niên kia nhanh chóng khoác vào y phục, cản đường hắn. Cứ như vậy bước đi sao? Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên khôn xiết, hắn đã gây ra chuyện gì đến nỗi phải chịu trách nhiệm chứ?