Là Em Tự Huyễn Hoặc

Chương 14: Chưa đặt tiêu đề 15




Con là ai?

Con là Nguyễn Minh Khuê, con gái duy nhất của ba.

Con sống để làm gì?

Để trở nên xuất sắc hơn cả ta, đứng trên đỉnh xã hội, chà đạp lên tất cả mọi người.

Con hiểu rồi, vậy con sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ, vượt qua tất cả các bạn, và sẽ đỗ vào trường đại học danh giá nhất.

Tôi bỗng nhớ về những điều đã qua, khi đó, ba đã trao cho tôi mục đích sống của cả đời mình, tôi đã lấy nó làm mục tiêu, tôi tự nhủ chỉ cần như thế thôi là quá đủ rồi. Tôi không cần gì cả, chỉ cần ba vẫn ở bên và soi sáng tương lai cho tôi. Tôi đã từng tôn thờ và xem ông ấy như tất cả. Nhưng ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn yêu quý ông ta nữa, bây giờ, cảm xúc đọng lại duy nhất trong lòng tôi là sự căm ghét. Tại sao lại xuất hiện trong đời tôi? Tại sao lại biến tôi thành con rối của ông? Tại sao ban cho tôi mục đích rồi rời bỏ tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng có được tình yêu sao?

Tôi rất ghét bệnh viện. Nơi ấy thật lạnh lẽo, thật buồn bã. Thi thoảng tôi nhìn sang người khác. Bất kể là trẻ hay già, họ đến bệnh viện thăm khám đều có người nhà bên cạnh. Còn nhìn sang tôi làm gì có ai bên cạnh chứ! Tôi chỉ một mình nằm trên giường, tự ru mình vào giấc ngủ, hay đọc những cuốn sách mà hầu hết không đứa trẻ cùng tuổi nào có thể hiểu. Tôi nhìn khung cảnh ngoài kia qua tấm kính, những tòa nhà cao tầng mới xây kia như chạm đỉnh bầu trời, những con đường ngày càng rộng rãi và đẹp đẽ, những khu trung tâm mua sắm mọc lên như nấm, còn tôi, qua lăng kính bệnh viện thì chẳng bao giờ bắt kịp được những thứ đó. Tôi nhận ra rằng, mọi thứ đang chuyển động theo thời gian, con người cũng dần bước đi và trút bỏ quá khứ, chỉ có tôi là mãi mắc kẹt ở nơi tối tăm lạnh lẽo đó.

Thi được N2 à, đúng là con gái của ba, nhưng chưa đủ, trước khi được 17 tuổi thì con không được biết, mà phải thông thạo bảy thứ tiếng.

Tôi đã hoàn thành mục tiêu đó từ rất lâu rồi, nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Mọi lễ nghi phép tắc, nghệ thuật hay thể thao tôi đều phải nằm lòng. Nó chính là dòng máu đang chảy trong tôi, tôi khắc ghi nó đến từng câu từng chữ. Tuy thế, tôi không hận ba, thậm chí càng yêu ông ấy hơn, bởi vì nhờ có ba, mà tôi mới có lý do để sống. Nếu không có ông ta trên đời, chẳng tôi đã rất lạc lõng và cô đơn rồi. Càng bị bắt ép phải học cái gì đó, tôi sẽ càng yêu ông ấy hơn.

Em có chắc là như thế không?

Ý người là sao?

Cơ mà người là ai vậy nhỉ?

Hay là em chỉ yêu bản thân mình?

Ai vậy?

Ta là em, em cũng chính là ta. Ta là bóng tối luôn ẩn sâu trong em, ta là người hiểu rõ nỗi lòng em nhất.

Tôi có cảm giác tiếng nói ấy đang tan biến dần ngay bên tai tôi.

Ngay lúc này đây, tôi thấy thật lạnh lẽo và đơn độc, có ai đó, xin hãy ôm lấy tôi, xin hãy dạy cho tôi hiểu tình yêu là gì. Nếu thật sự có thần tiên trong đời, thì tôi cầu xin người, hãy dẫn lối một người nào đó đến với tôi, và cứu rỗi tôi khỏi lạc lối trong đường đời.

Chẳng phải con nói yêu ba à?

Chẳng phải cậu nói thích tớ ư?

Hoá ra con là kẻ dối trá.

Hoá ra cậu là kẻ dối trá.

Đó là... ba... cả cậu ấy nữa. Phải rồi, sao tôi lại để người lạ kia làm phân tâm vậy nhỉ?

Tôi chỉ cần tin vào cõi lòng mình thôi mà.

Rằng tôi yêu họ.

Chắc chắn là như thế.

Chắc chắn...

Em sẽ hiểu vào một ngày nào đó thôi.

***

Tôi cảm thấy cơn đau đầu khủng khiếp chẳng còn nữa. Tâm trí tôi bắt đầu tỉnh táo hơn khi nãy rồi, chẳng còn những ảo giác với những hình ảnh mập mờ lóe sáng. Cơn mưa trong lòng tôi đã dừng lại rồi. Đôi mắt tôi dần mở ra, vẫn là cái trần nhà quen thuộc ấy. Sao tôi lại nằm ngay ngắn ở đây vậy nhỉ? Ký ức ngắn ngủi mà tôi có được chính là lúc tôi ngất đi khi xuống bếp lấy gói cháo, thế sao giờ này tôi lại ở đây? Hình như trên trán tôi có gì đó ướt ướt, cánh tay không còn chút sức lực nào của tôi lấy nó ra, đây là một chiếc khăn ướt sao? Nghĩa là ai đó đã đắp nó lên cho tôi? Tôi cố bò mình ngồi dậy, trên chiếc bàn ngủ trống rỗng đó giờ đây có thêm cả nhiệt kế, thuốc, ly nước, một chậu nước ấm. Người đó đã chăm sóc tôi sao? Ai vậy? Tuy tự hỏi như thế, nhưng ngay lúc này đây tự bản thân tôi đã có câu trả lời, hình bóng một ai đó đã phảng phất qua tâm trí tôi. Không, không thể nào, chắc chỉ là do bản thân tôi tự ảo tưởng thôi, vì hôm trước, chúng tôi đã...

Tôi bước xuống giường, đôi chân yếu ớt thậm chí còn không đứng vững, khiến tôi đành phải cố bám víu cái gì đó để gượng dậy. Có lẽ tôi đã trải qua một cơn sốt dài và kinh khủng lắm, nếu không thì sao có thể cạn kiệt sức lực thế này. Tôi ngó dọc xung quanh, chiếc điện thoại tôi đang ở trên bàn, tôi nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy lịch là chín giờ tối 25/10, nhưng khi mở điện thoại lên, con số trên đấy làm tôi thật sự bất ngờ. Bảy giờ sáng ngày 27/10, vậy là thế nào? Ký ức về ngày 26 đâu rồi? Tôi xuyên tới tương lai ư? Hoặc là... tôi đã thiếp đi cả ngày hôm ấy?

Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn xác minh nghi ngờ của mình. Tôi quyết định bước xuống lầu, chưa bao giờ tôi lại sợ sẽ té ngã như thế này. Hoá ra cái cầu thang tôi thường đi lại đáng sợ đến thế ư? Tôi thử tìm kiếm anh ấy ở các phòng, phòng ngủ phụ, phòng khách chẳng hạn, nhưng tôi không thấy. Có lẽ người đó đã về từ lâu rồi, hoặc là, chưa từng có ai đến đây, tất cả chỉ là giấc mộng của tôi mà thôi.

Ngay lúc này, bụng tôi bỗng nhiên reo lên, phải rồi, tôi đã không có gì trong bụng suốt nhiều tiếng rồi. Đi tới nhà bếp nấu chút gì ăn vậy. Tuy nhiên, lúc bước vào, tôi giật mình khi nhìn thấy một hình bóng ai đó nằm gục xuống bàn, bên cạnh vẫn còn cái laptop chưa gập lại và hộp đựng kính áp tròng chưa đóng kỹ. Quả nhiên, tôi không hề đoán sai, đó chính là anh ấy. Tôi đã định vui mừng gọi tên anh, nhưng tôi chợt nhận ra rằng, trông anh thật sự rất mệt mỏi, bởi vì phải chăm sóc cho một bệnh nhân như tôi mà. Nên là, tôi sẽ ráng nhẹ nhàng rất có thể, để anh ấy không bị thức giấc.

Tôi chỉ nấu một gói cháo để ăn lót bụng, quả nhiên vì bệnh nên tôi cảm giác hương vị của gói cháo có gì đó khác khác. Tôi ngồi cạnh Đông Dương, dường như so với gói cháo đấy thì tôi quan tâm đến anh ấy hơn nhiều. Rõ ràng nhà tôi có phòng ngủ dành cho khách, nhưng dường như anh ấy không biết, cho nên mới ngủ tại đây. Với lại trông anh ấy như đang bận làm gì đó trên laptop thì phải. Đông Dương luôn là một người tinh tế, dịu dàng với tôi, nhưng tôi thật sự không biết gì về anh ấy cả, thật bí ẩn nhỉ?

Tô cháo xong trong tích tắc, đáng lẽ tôi có thể chọn lên phòng với chiếc giường êm ái, nhưng tôi đã quyết định ở lại đây. Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, nằm gục xuống bàn để ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ bình yên của anh. Có biến thái quá không nhỉ? Tôi giống như một kẻ nhìn trộm vậy.

Lúc nào cũng thế, kể cả ngủ thì anh ấy cũng thật toả sáng, như một vì sao treo giữa thiên hà, lấp lánh khiến người ta ngắm nhìn mãi nhưng không thể chạm tới nỗi.

Chỉ là, cả thiên hà chỉ có một ngôi sao ấy, thật đơn độc...

Tôi muốn vươn tới, nhưng dường như những suy nghĩ trong thâm tâm đã nhẹ nhàng ru tôi ngủ, tôi gục xuống bàn và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

***

Có lẽ việc chọn gối đầu lên bàn ngủ là sai lầm, ngay khi tỉnh dậy thì sự khó chịu nhanh chóng lan tỏa đi khắp cả cơ thể tôi. Đặt biệt là ở cổ, vì tôi đã nghiêng đầu sang bên phải suốt thời gian dài mà. Bây giờ tôi chẳng biết có thể gượng dậy được không nữa. Thật là khó chịu.

Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được hơi ấm áp ở phía bàn tay phải, dường như nó có chút quen thuộc thì phải. Tôi mở mắt tỉnh dậy thì thấy Minh Khuê đang ngủ say bên cạnh tôi, còn nắm lấy tay không rời. Thật sự ngay cả việc Thanh Hà với Minh Khuê quen biết nhau còn không khiến tôi bất ngờ bằng chuyện này. Trong phút chốc, tôi quên sạch cơn đau ở cổ, tôi vội bật dậy. Như một thói quen, tôi sờ vào trán cô ấy. May thật, so với hôm qua thì hạ sốt nhiều rồi. Có lẽ cô ấy đã tỉnh dậy và nhìn thấy tôi ở đây. Nhưng mà sao lại nằm ngủ ở đây nhỉ? Không tốt chút nào, có lẽ tôi nên đưa cô ấy về phòng. Chỉ là, cô ấy nắm tay tôi chặt thật đấy, nếu là nam chính trong tiểu thuyết tình cảm, thì hẳn là tôi nên giữ yên như vậy nhỉ? Nhưng đây là thực tế, tôi cố gắng gỡ tay cô ấy ra bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Minh Khuê khá nhẹ, nhưng nghĩ tới việc bế cô ấy lên tới tầng ba thì... Tôi nên cẩn thận một chút nhỉ?

Tôi đặt cô ấy lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ấy. Đúng lúc tôi định rời đi, thì bỗng nhiên một tiếng nói thốt lên:

- Là anh sao?

Tôi giật mình quay đầu lại, cô ấy vẫn nằm ở đó, ánh mắt mơ màng của cô khẽ nhìn tôi. Rồi sau đó, cô ấy mỉm cười nói rằng:

- Cảm ơn anh nhé...! - Minh Khuê ngập ngừng nhưng vẫn nói tiếp. - Vì đã... Không bỏ rơi em.

Cô ấy không nói gì thêm nữa và thiếp đi. Nụ cười khi ấy, là một nụ cười mà tôi chưa từng thấy. Những lần trước kia, dù nó có đẹp hay rạng rỡ đến đâu, thì nó vẫn thật trống rỗng, chẳng thể cảm nhận được cái "vui" đằng sau nụ cười đó. Không phải là cô ấy không vui, mà là bởi vì, đó không phải là niềm vui mà cô ấy cần, cô ấy chẳng hề được giải thoát.

Có lẽ trong lòng cô ấy, có gì đó đã biến đổi, tôi nghĩ thế.

Tôi bước xuống nhà bếp, trước mắt là có rất nhiều thứ cần tôi giải quyết. Ba tôi cũng thật là, chẳng thà ông ấy mỗi ngày giao một ít, còn hơn là đột ngột gửi một chồng deadline cho tôi một cách gấp rút thế này. Muốn tôi làm thế công việc cho ông ấy luôn à? Chưa kể còn là làm không công, ngay cả thực tập sinh ở tập đoàn của ba tôi cũng có lương cơ mà?

Khi đang mở laptop ra làm dang dở, chiếc điện thoại tôi reo lên, tôi liền nhìn sơ qua tên người gọi. Đấy là... Ngô Thanh Hà? Phải rồi, vào tối hôm qua tôi đã quay về nhà để báo cho cô ấy biết về tình trạng hiện tại của Minh Khuê. Trông cô ấy khá lo lắng, còn bảo nếu được thì ngày mai sẽ thu xếp đi thăm Minh Khuê. Còn riêng tôi, tôi cảm thấy cô ấy là một mối quan hệ tiềm năng khá thú vị, nên đã trao đổi số điện thoại cho nhau. Nhưng chẳng phải giờ này học sinh vẫn đang trong tiết học à?

- Thanh Hà đấy à? Có chuyện gì thế? - Tôi chủ động nói trước trong khi hai tay vẫn còn đang gõ phím

Đầu dây bên kia trả lời, chất giọng có thoáng chút thản nhiên kỳ lạ mà tôi chẳng thể hiểu.

- À, Minh Khuê ổn chứ?

Tôi đã lường trước câu hỏi này, vốn dĩ thấy cô ấy gọi là tôi biết chắc muốn hỏi thăm. Chỉ là, nó không hợp với giọng điệu đó chút nào, chẳng hề xen lẫn sự lo lắng gì cả. Giống như, làm vì nghĩa vụ chứ chẳng đặt chút tình cảm nào trong đấy, nhưng đồng thời cũng không hề có ác ý. Đó là những gì tôi nghĩ, còn sự thật tại sao cô ấy lại làm như vậy thì tôi không thể có được câu trả lời. Tôi gần như bó tay trong việc đoán lòng người của cô ấy, thật không hiểu nỗi điều mà cô ấy đang nghĩ trong đầu.

- So với hôm qua thì Minh Khuê bớt sốt hơn nhiều rồi. Nếu em muốn đi thăm thì chiều nay là tốt nhất đó.

- Tất nhiên là em sẽ đi rồi. Việc hôm qua anh nhờ em nhưng em từ chối đấy, anh đã làm chưa?

Cứ ngỡ không có điều gì ngăn tôi làm việc, thế mà giờ đây nghe những lời cô ấy nói, mười ngón tay mới mấy giây trước còn gõ trơn tru không chậm một nhịp của tôi mà giờ lại cứng đờ chẳng động đậy nổi. Tôi tự hỏi, sao cô ấy lại nhắc tới chuyện này bây giờ chứ? Thích làm khó tôi đến vậy sao? Mặc dù biết là có lý do, nhưng đấy chính là chuyện thô lỗ nhất mà tôi từng làm với Minh Khuê, nghĩ lại tôi vẫn cứ trách mình.

- Xin chào? Sóng yếu sao? Trả lời em đi chứ?

- Anh chợt nhớ ra mình có chuyện gấp, nên anh cúp máy trước nhé!

Thanh Hà nghe thấy thế, cứ như bị cướp mất món đồ chơi, cô ấy hốt hoảng:

- Nè chờ đ—

Nhưng đáng tiếc, lần này tôi không chờ và cứ thế cúp máy. Thật là, nếu như Thanh Hà chịu làm hộ tôi cái chuyện đó thì đã đỡ hơn nhiều rồi. Nếu như Minh Khuê nhận ra tôi tự ý lau người và thay đồ cho cô ấy thì hẳn cổ sẽ thấy rất xấu hổ và cạch mặt tôi luôn. Tôi chẳng đủ bình tĩnh để làm việc nữa, phải tự trấn an bản thân và quên đi những điều ấy. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, dù sao cũng là lần đầu tôi làm điều này.

Tuy nhiên, nếu cứ giữ những suy nghĩ biến thái này trong đầu mãi thì trông tôi bẩn thỉu thật sự, cho nên dù có thế nào đi nữa thì tôi phải cố quên đi thôi. Không nhắc tới là sẽ quên đấy mà. Trước giờ tôi vẫn như vậy. Cố gắng tập trung hoàn thành cái bảng báo cáo thị trường này nào.

- 37,5 độ, ổn rồi đấy. Nếu như ngày mai không có vấn đề gì thì ngày tới em có thể đi học lại.

Tôi cầm nhiệt kế lên, con số trên đấy khiến lòng tôi nhẹ hơn. Sau một giấc ngủ dài thì tình trạng đã tốt hơn nhiều, cũng không còn đau đầu, chóng mặt hay buồn nôn nữa. So với việc sốt cao đến bất tỉnh trong ngày hôm qua thì cô ấy khoẻ hơn đáng kể. Có lẽ tối nay tôi về được rồi, tôi cũng chẳng muốn ở lại nhà người khác quá lâu, đặc biệt là ở riêng với một người con gái. Càng dành nhiều thời gian cho cô ấy, thì tôi lại cảm giác như biến thành một con người khác, chẳng là chính mình nữa.

- Cảm ơn anh nhiều. Nếu như anh không tới đây thì không biết em sẽ như thế nào nữa.

Minh Khuê cúi đầu và cười nói, không rõ là do mệt, quên mất hay cố tình không truy cứu, mà cô ấy đã không nhận ra việc tôi có thể vào nhà cổ dù đã có khoá, cổ cũng không tỏ ra quá bất ngờ như tôi nghĩ. Tôi tưởng tượng cổ sẽ hốt hoảng lên, sau đó hỏi tôi vì sao vào đây được, vì sao biết cổ bị ốm, rồi tôi đến đây từ khi nào. Minh Khuê vốn là cô gái dễ ngại ngùng mà, việc cô ấy bình thản thế này thật không quen.

Tôi cúi xuống nhìn cô ấy, tôi cười nói với giọng điệu không nghiêm túc như thường ngày:

- Vậy em định làm gì để báo đáp?

- Ơ... - Rõ ràng trong ánh mắt của cổ đã có biến động. - Nhưng em cũng không rõ anh muốn gì.

Tôi chỉ nói giỡn thôi, cô ấy nghiêm túc thật đấy à? Đáng tiếc là, tôi đến đây không phải để được đền ơn. Tôi đâu phải là người lợi dụng mọi thời cơ như thế. Mà bây giờ lại nói "giỡn thôi" thì lại kỳ quá, đành đánh trống lảng và chuyển sang chủ đề khác vậy.

- Để anh suy nghĩ sau nhé! À phải rồi, khoảng bốn tiếng nữa Thanh Hà sẽ đến đây thăm em đấy. Trước đó em muốn đi đâu không?

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, lúc này Minh Khuê trông rõ bất ngờ, hẳn là cô ấy không hề ngờ tới chuyện này. Rõ ràng mối quan hệ của họ cũng không quá thân thiết, có lẽ cũng không hề biết Thanh Hà sống nhà bên cạnh tôi, cũng không hề biết chúng tôi quen nhau. Mà thật ra, bình thường thì chẳng ai có thể nghĩ ra được chuyện như thế. Cơ mà phải công nhận, gương mặt của em ấy lúc này thật sự trông hơi ngơ ngác khiến cho tôi phì cười trong lòng, nhưng cũng rất dễ thương.

- Ý anh là Ngô Thanh Hà lớp em ư? Anh quen cô ấy à?

- Thanh Hà sống ở căn chung cư bên cạnh nhà anh. Nhưng đến tận hôm qua anh mới biết hai người quen nhau.

Không biết lời tôi nói có gì sai không mà đến đây, gương mặt đáng yêu đấy đã không còn nữa. Thay vào đó, ánh mắt của cô ấy trông buồn hẳn ra, tràn đầy sự thất vọng dễ dàng nhận thấy. Bây giờ ngược lại, đến lượt tôi hốt hoảng, không lẽ cô ấy buồn vì tôi không nói chuyện này ra sớm hơn à? Không, Minh Khuê đâu phải là người giận hờn vô cớ như vậy. Trong lời nói của tôi có ẩn chứa cái gì đó khiến cho người khác dễ hiểu lầm không nhỉ? Nhưng suy nghĩ mãi tôi cũng chẳng tìm ra câu trả lời. Trong lúc tôi vẫn còn mãi suy nghĩ, thì Minh Khuê thốt lên.

- Anh đã chăm sóc em cả đêm qua rồi, anh nên về nhà nghỉ ngơi đi. Bây giờ em đã khỏe hơn rồi.

Quả nhiên là có gì đó đã khiến cô ấy cố tình muốn đuổi khéo tôi đi mà. Nhưng đáng tiếc, hiện tại tôi không có ý định đó. Dù sao cũng chưa chắc khi tôi về cô ấy sẽ không bị tái phát và lên cơn sốt cao lần nữa. Minh Khuê thật sự là một cô ấy lịch sự đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu.

- À, anh suy nghĩ ra rồi, em hãy báo đáp bằng cách đi chơi với anh nhé?

Nếu Minh Khuê là quá lịch sự, thì tôi sẽ là bướng bỉnh đến mức khiến người khác phải bó tay. Đương nhiên cô ấy vẫn không ngoại lệ, cổ ngầm thở dài rồi nói:

- Vậy em sẽ đi, nhưng trước tiên em phải tắm rửa và ăn gì đó đã.

Phải rồi, nếu như cô ấy ngất vào hôm trước thì cả ngày hôm qua đã không hề tắm rửa sạch sẽ chút nào rồi, dù tôi có lau sơ người nhưng vẫn không bằng đi tắm. À thôi, không ổn rồi, suy nghĩ về mấy cái này thật sự thiếu tôn trọng người khác. Tôi nên đi làm cái gì khác thôi, phải rồi, tôi nên đi nấu gì đó cho em ấy.

- Em ăn gì không? Súp gà được chứ?

Không biết là do tôi quá may mắn hay sao, khi nhắc tới món ăn đấy, mắt em ấy sáng lên một cách rực rỡ giống như những vì tinh tú nở rộ trên bầu trời vậy. Còn rõ ràng hơn câu nói: "Em thích món đó lắm!". Sao cô ấy lại để người khác dễ dàng để người khác nhìn thấu mình vậy chứ? Như vậy chẳng phải là người khác sẽ dụ dỗ cô ấy dễ như trở bàn tay sao?

- Được chứ ạ!

- Vậy để anh xuống lầu nấu cho em.

Tôi nói thế rồi đứng lên, chào tạm biệt Minh Khuê trước khi ra khỏi phòng. Nụ cười của cô ấy làm tôi cứ lưu luyến muốn ở đây mãi, nhưng dù có tiếc nuối thế nào thì sự thật tôi vẫn phải ra khỏi đây thôi, nếu để lộ những thứ tôi đang nghĩ trong đầu hẳn sẽ buồn cười lắm. Tôi cũng không biết nói như thế nào, lần đầu tiên tôi có cảm xúc đó. Liệu rằng mọi thứ có phải đang diễn ra đúng như những lời chị ấy nói không? Nếu như nó thành sự thật, thì tôi nên làm gì? Thật là rắc rối, tôi thậm chí còn chưa rõ thứ cảm xúc mình dành cho Minh Khuê là gì nữa, đó là quý trọng như người thân, hay thậm chí còn hơn cả thế?

Khi cánh cửa phòng sắp đóng lại, tôi cứ ngỡ sẽ chẳng có gì xảy ra. Nhưng đúng lúc đấy, một giọng nói có chút ngại ngùng thốt lên, như thể phải lấy hết can đảm mới có thể nói được:

- Việc hôm thứ bảy... Em thành thật xin lỗi, em đã hành động rất bất lịch sự với anh. Anh đừng giận em nhé?

Khi nghe điều ấy, tôi thấy thật mỉa mai và có chút buồn cười, tôi thì nghĩ rằng cô ấy sẽ giận tôi vì hất tay cô ấy ra, còn cô ấy lại nghĩ rằng tôi sẽ giận cổ. Việc đó làm sao xảy ra được chứ? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giận hay điều gì đó tương tự với cô ấy. Thật ra tôi biết, lúc ấy Minh Khuê chỉ lo lắng cho tôi thôi, nếu như đổi lại chính cô ấy gặp phải điều gì đó thì hẳn tôi cũng sẽ làm như thế.

Tôi quay lại nhìn cô ấy rồi nói, nhưng trong giọng điệu của tôi ẩn chứa một chút răn đe:

- Anh sẽ không bao giờ giận em đâu, đừng lo. Trừ khi em bị bệnh mà chẳng chịu nói với ai như lần này tôi.

Cô ấy cứng đờ người khi nghe tôi nói thế rồi cười gượng, có lẽ vì bị tôi nói trúng tim đen. Rồi cố tình nhìn sang phía khác, tránh xa ánh mắt của tôi. Mà đối với tôi mà nói, cô ấy lúc này trông như một bé mèo dễ thương vậy.

- Em hiểu rồi...

End chương 14