Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 199: Thông Báo Ngày Cưới




*

Sáng sớm hôm sau khi Warren và Alice còn chưa có rời giường, Lạc Vân Thanh và Leonard liền rửa mặt chải đầu xong xuôi đi xuống dưới.

Sáng sớm 5 giờ trời còn chưa sáng, toàn bộ Horae đại trạch đều im ắng, ngay cả dì phụ trách quét dọn và đầu bếp phụ trách làm bữa sáng cũng còn chưa đi làm.

Lạc Vân Thanh và Leonard đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh phát hiện bên trong ngoại trừ thịt tươi và rau xanh ra liền còn thừa một chút sủi cảo tối qua ăn không hết.

Hai người cũng không chê sủi cảo, dùng canh loãng ngày hôm qua đầu bếp nấu, Lạc Vân Thanh đem sủi cảo nấu chín lại cho chút rau xanh, hai người ăn no rời đi.

Đem xe huyền phù cài đặt chế độ điều khiển tự động, hai người thoải mái tựa đầu vào lưng ghế thân mật xem ảnh cưới của bọn họ, ngàn chọn vạn tuyển chọn 9 tấm tương đối đặc biệt lại đẹp, Lạc Vân Thanh đem nó đăng lên Thiên Bác, sau đó thuận tiện công bố ngày kết hôn chính xác của cậu và Leonard.

"Liếm liếm thêm, chúc mừng hai vị tân hôn hạnh phúc, trăm năm hảo hợp nha, không thể không nói hai vị thiếu gia thật sự là quá đẹp trai quá tuấn tú! Ảnh cưới này còn đẹp hơn ảnh quảng cáo! Đa dạng các loại quỳ cầu phương thức liên hệ nhiếp ảnh gia!""

"Thôi bỏ đi, nhân gia có thể chụp thành như vậy là bởi vì người ta đẹp, với bộ dạng của ngươi, nhiếp ảnh gia có giỏi hơn nữa cũng không thể nào cứu nổi ngươi! Ngươi vẫn là...tìm chuyên viên trang điểm tương đối thực tế hơn←←"

"@ Lạc Vân Thanh Leonard V, xin hỏi hôn lễ thế kỷ của hai người có phát sóng trực tiếp không? Đến lúc đó sẽ mời phóng viên tới chứ?""

"Ừ ừ, ta cảm thấy hẳn là sẽ không, dù sao nhìn chung phần lớn hôn lễ hào môn, ngoại trừ mấy người cá biệt tiến vào giới giải trí hoặc là bản thân liền thích tầm mắt của công chúng, hôn lễ của những người khác cơ hồ sẽ không phát sóng trực tiếp, mời phóng viên thì có lẽ phóng viên kinh tế còn có khả năng, chứ phóng viên giải trí thì thôi ╮( ̄▽ ̄")╭"

"Không đúng a, dựa theo cách nói chuyện của lầu trên, vô luận là Lạc Vân Thanh hay là Leonard, bọn họ đều là nhân vật công chúng thường xuyên xuất hiện! Cho nên có phải bọn họ có khả năng phát sóng trực tiếp hiện trường hôn lên hay không? Ta thật CMN...muốn nhìn một chút mấy gương mặt thân thiện đáng kính quen thuộc trong sách giáo khoa kia."

""Khà khà khà, vị huynh đệ 666 này, tại hạ phi thường không phúc hậu muốn hỏi một chút tâm trạng của nhóm học tra! Ha ha ha, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một cái hình ảnh, một đám nhóc con hu hu hu ngồi xổm góc tường nhìn các vị giáo sư kia, trong lòng nghĩ bởi vì nhóm người này thi bị trừ điểm thì cũng thôi, hiện tại cư nhiên còn phải đối mặt bọn họ, thật thảm!""

......

"Anh cảm thấy bọn họ nói rất đúng."

Leonard nghiêm túc hồi tưởng lại gương mặt bọn nhỏ khi nhìn thấy các vị giáo sư kia, phát hiện có một vài người đúng là sống không còn gì luyến tiếc.

Đặc biệt là những đứa nổi tiếng biết chơi nhưng không biết học, nhìn thấy đám giáo sư kia bọn họ cứ gọi là ngoan ngoãn hết sức, toàn bộ hành trình gắt gao mà đi theo ba mẹ mình im lặng cos vách tường.

"Lúc trước là bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại chắc chắn sẽ không như vậy." Tuy là nói như thế, nhưng thực tế trong lòng cậu vẫn rất cảm thấy có lỗi!

Dù sao lúc trước trong lễ đính hôn, đám bạn nhỏ kia đúng là có chút bi thôi!

Vốn dĩ chính là vì không thích học tập, cho nên nhìn thấy trong hiện thực xuất hiện nhiều người mà trước kia bản thân chỉ có thể nhìn thấy trong sách giáo khoa nên mới có thể đứng ngồi không yên, kết quả chịu đựng tới khi lễ đính hôn kết thúc cho rằng hết thảy đều dừng lại ở đây, lại phát hiện không phải như thế, bọn họ trong tình huống cái gì cũng không biết bị đóng gói đưa tới tham gia lớp học hè để học bổ túc!

Hơn nữa la lối khóc lóc lăn lộn cư nhiên không dùng được, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu vượt qua, tuy sau này bọn họ chậm rãi thay đổi thái độ, nhưng gian khổ trong đó người ngoài không nhìn thấy, có điều thành tích học tập thay đổi, thái độ của bọn họ đối với các giáo viên tự nhiên mà thay đổi theo.

Leonard cau mày suy nghĩ một hồi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em muốn phát sóng trực tiếp?"

Lạc Vân Thanh: "......"

"Kỳ thật không nói có muốn hay không, chỉ là muốn xem có cần làm thế hay không thôi."

Dù sao hôn lễ thế kỷ này của bọn họ, Horae gia cống hiến rất nhiều sức người sức của, phát sóng trực tiếp ít nhất có thể cho Horae gia tăng thêm độ nổi tiếng? Vì công ty dưới cờ của Horae tăng thêm lợi ích?

Leonard nhướng mày, lĩnh ngộ ý tứ vì sao Lạc Vân Thanh nói như vậy.

Sau khi lĩnh ngộ hắn trầm mặc......

Qua hồi lâu mới nói: "Horae gia không cần đánh quảng cáo."

"A?"

"Vân Thanh, tên tuổi Horae gia đủ lớn, cho nên không cần chúng ta hỗ trợ đánh quảng cáo, đương nhiên quan trọng nhất chính là anh và em kết làm bạn lữ không phải vì để em cam tâm tình nguyện phục vụ cho Horae gia, anh chỉ muốn Horae gia trở thành chỗ dựa của em, để em sống càng tự do hơn."

Leonard nhìn Lạc Vân Thanh, nói ra lời nói không phải lời âu yếm mà lại càng âu yếm hơn.

Nghe được những lời này của Leonard, Lạc Vân Thanh cười thực vui vẻ.

Cậu đương nhiên biết bản thân ở trong lòng Leonard có địa vị gì, đúng là vì như thế cho nên cậu mới cam tâm tình nguyện trả giá cho người nhà, khi suy xét sự việc cũng thường đem Horae gia tiến vào, bằng không cậu ngốc sao? Cuộc sống có tiền có nhàn hạ có sung sướng không muốn, lại muốn gánh vác trách nhiệm để hàng ngày bận rộn trôi qua?

Là thí nghiệm không vui? Hay là học tập không thú vị?

Nếu không phải bởi vì Leonard, Lạc Vân Thanh cũng sẽ không lựa chọn loại cuộc sống của hào môn này!

"Vậy hôn lễ của chúng ta liền phát sóng trực tiếp!" Thấy Leonard không có ý kiến, Lạc Vân Thanh hắc hắc cười đánh nhịp.

Có vui như vậy sao? Leonard khó hiểu nhìn về phía cậu.

Lúc này, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nhớ tới bản thân có điều chưa nói với hắn, vì thế vội vàng giải thích: "Anh hẳn là nhớ rõ Tử Mặc tự mình ra ngoài lập nghiệp chứ?"

"Nhớ rõ." Leonard gật gật đầu.

Lạc Vân Thanh nói tiếp: "Khoảng thời gian trước không phải hắn mới vừa thành lập kênh phát sóng trực tiếp Cá Mực sao? Hắn tìm em nói nếu chúng ta đồng ý để Cá Mực phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình hôn lễ, hắn sẽ đưa cho em 2% cổ phần của kênh phát sóng trực tiếp Cá Mực."

Leonard: "......"

Nhằm vào hiện trạng này, cách làm mà người bình thường thông thường sẽ lựa chọn có lẽ là tăng giá cả sản phẩm, tối ưu hóa đóng gói sản phẩm, tuyên truyền tính ưu việt của sản phẩm, sau đó để cho sản phẩm của mình phát triển theo con đường xa hoa cao cấp.

Nhưng cách làm của Phúc trang thì ngược lại!

Có một vị lão bảo không thiếu tiền làm việc chỉ bằng hứng thú, giá cả sản phẩm của Phúc trang vẫn luôn không tăng, hơn nữa kỳ lạ nhất chính là địa giới của Phúc trang cũng không mở rộng thêm.

Vốn dĩ Phúc trang có diện tích bao nhiêu, hiện tại vẫn là bấy nhiêu!

Vật phẩm sản xuất ra trừ đi số lượng nhà mình cần dùng, số lượng đi tặng người, những sản phẩm giới hạn khác đưa ra đều ổn định giá cả, càng kỳ lạ hơn chính là giá cả của cửa hàng thật của Phúc trang cũng giống như giá cả cửa hàng online, cho nên các võng hữu không thiếu tiền không tranh đoạt trên mạng được đa số sẽ lựa chọn đi tới cửa hàng thật tranh mua, hiện tượng này bị các võng hữu trêu chọc, thậm chí có người còn viết thành báo cáo hài hước lấy tên là

《 Bàn luận về mối liên hệ giữa sự tăng trưởng lưu lượng khách tới trấn nhỏ Vân Quế du lịch và vị lão bản "có tiền tùy hứng" 》

"Tiểu lão bản cậu sao lại có thời gian rảnh mà tới đây?" Mọi người đang bận rộn ở Phúc trang nhìn thấy Lạc Vân Thanh và Leonard, phản ứng đầu tiên không phải là chào hỏi mà là kinh ngạc.

Bọn họ cũng biết tiểu lão bản nhà mình rốt cuộc bận rộn như thế nào, nói thành bận rộn như chó cũng không quá, kết quả hiện tại không năm không lễ cậu cư nhiên đi tới Phúc trang?

Kỳ tích a ~

"Tôi đến gặp mọi người." Lạc Vân Thanh ý cười dịu dàng.

Điều này khiến mấy "tiểu nhị" ở Phúc trang thụ sủng nhược kinh, bị cậu dỗ đến cười thấy răng không thấy mắt.

"Ha ha ha, chúng tôi rất tốt!"

"Đúng vậy, chúng tôi sống rất tốt, nói câu thật lòng, tôi cảm thấy tôi cuối cùng cũng không tìm thấy nơi nào tốt đẹp hơn Phúc trang! May mà chúng ta tới sớm, hiện tại không biết có bao nhiêu người hâm một chúng ta, chỉ bằng mỗi ngày chúng ta ăn ta dùng, còn có phúc lợi mỗi tháng nói ra đều khiến người hâm mộ ghen tị hận."

"Khà khà, mỗi ngày ăn loại đồ ăn mà người khác chỉ có mua sắm giới hạn, dùng đồ người khác có tiền cũng không mua được, thật là quá thoải mái."

"Còn không phải sao, mấy năm nay ăn uống dùng đều là sản phẩm Phúc trang, tôi cảm thấy thân thể của mình tốt lên không ít, những cái chứng mất ngủ, rụng tóc, đau dạ dày....gì đó tất cả đều tốt lên."

"......"

Tâng bốc như vậy bản thân Lạc Vân Thanh cũng thấy ngượng ngùng, xấu hổ cười một tiếng vội vàng ngăn lại bọn họ tiếp tục ba hoa.

Nói thêm chút nữa có lẽ sản phẩm Phúc trang chuẩn bị biến thành linh đan diệu dược mất, khi nào thì sản phẩm của Phúc trang còn trị được cả bệnh thối chân?

Tiệc nướng BBQ rất được nha, trời lạnh như này ăn một chút đồ nướng nóng hầm hập thật là ngon biết bao nhiêu!

Hơn nữa tiểu lão đại tới còn có thể nhờ cậu ấy hỗ trợ pha chế một chút nước sốt bí chế chuyên

dùng cho đồ nướng! Có cái nước sốt này, đồ ăn nướng ra chắc chắn ngon hơn nhiều so với đồ ăn bọn họ tùy tiện làm kia!

Nhìn một đám công nhân vui vẻ giống như trẻ con được quà, Lạc Vân Thanh buồn cười rất nhiều lôi kéo Leonard mở ra xe huyền phù đặc chế của Phúc trang đi xuống núi tới siêu thị dưới cờ của công ty Leonard trong trấn nhỏ Vân Quế.

Siêu thị thuộc công ty của Leonard rất sớm đã tiến vào chiếm giữ ở trấn nhỏ Vân Quế, lúc ấy cư dân ở mảnh đất trung tâm không chịu bán nhà, cho nên hắn chỉ có thể đem siêu thị xây dựng ở khu vực bên cạnh trấn nhỏ Vân Quế.

Kết quả theo đà kéo kinh tế phát triển của Phúc trang trong ba năm qua, trấn nhỏ Vân Quế mở rộng ra bên ngoài không ít! Vốn dĩ siêu thị nằm ở khu vực vùng ven hiện tại miễn cưỡng có thể được coi là nằm ở khu vực trung tâm.

Mà cửa hàng Phúc trang vốn dĩ nằm trên một đoạn đường buôn bán của trấn nhỏ Vân Quế, hiện tại lại càng trở thành một trong những khu vực buôn bán phồn hoa nhất của Hải thị!

Mở ra bảng điều khiển ủy thác của xe huyền phù, Lạc Vân Thanh và Leonard thật cẩn thận đi ở trên con đường vốn dĩ trống trải hiện tại đều đông nghịt người.

Nhìn từng hàng người tới tới lui lui tấp nập, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ cười khổ oán giận với Leonard: "Người ở đây cũng quá nhiều đi? Sao bỗng nhiên lại trở nên nhiều người như vậy?"

Nghe vậy, người xung quanh vô ngữ nhìn hai người một cái, giống như muốn nói điểm du lịch có nhiều người không phải là chuyện hết sức bình thường sao?

Sau đó có một đứa nhỏ còn chỉ vào Lạc Vân Thanh, không hiểu sao lại có chút tự hào vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, đồng ngôn đồng ngữ nói với người mẹ đang ôm nhóc nói: "Mommy, bảo bảo nói cho mommy một bí mật nha, con phát hiện cái anh xinh đẹp bên kia cư nhiên là một người ngốc nha ~ ngay cả bảo bảo cũng biết nơi này vì sao lại nhiều người như vậy, anh ta cư nhiên lại không biết nha."