Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 15




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đang nghĩ, rốt cuộc như nào thì được tính là có duyên?

Nếu đời này tôi sống được tới năm 80 tuổi, vậy cuộc đời tôi sẽ có khoảng 29.200 ngày.

Dân số trong biên chế trên Trái Đất là hơn 6 tỷ người, tính ra mỗi ngày tôi có thể gặp trung bình tầm 1000 người.

Như vậy, cả đời này tôi có thể gặp tổng cộng 29.200.000 người, mà Lương Trác là một trong số đó.

Cũng có thể nói, xác suất để tôi với anh ta gặp nhau là tầm 0,00487.

Khi đứng trên con phố sầm uất, mặt đối mặt với anh ta, trong đầu tôi đã nhanh chóng nảy ra phép tính này.

Đương nhiên, phép tính này của tôi cũng không chắc chắn, dù sao tôi không phải kế toán, cũng chẳng phải giáo viên dạy Toán.

Thế nhưng, có thể chắc chắn một điều rằng, xác suất để hai con người gặp nhau giữa biển người mênh mông là rất thấp, đã gặp ắt có duyên.

Mà tôi với Lương Trác trong hai ngày hôm nay đã tình cờ gặp nhau biết bao lần. Nếu bảo không có một bàn tay to lớn mang tên “số phận” đang điều mây chuyển gió vì chúng tôi thì tôi cũng chẳng tin.

Bỗng, tôi muốn câu này muốn hỏi anh ta.

“Thuyền đâu?”

Đây đương nhiên không phải điều tôi muốn hỏi, chẳng qua bây giờ chưa hỏi anh ta được.

Bèo nước gặp nhau. Bèo nước gặp nhau.

Duyên tình tựa sương sớm. Duyên tình tựa sương sớm.

Tôi vẫn luôn nhắc mình như vậy.

Lương Trác đáp: “Đi theo tôi.”

Nói xong, anh ta bất ngờ kéo tay tôi.

Hành động này đúng, mà cũng không đúng.

Con phố này hiện tại đang vô cùng đông đúc, đông tới mức phải chật vật mãi mới nhích nổi một bước. Hai người đi chung dễ bị tách ra, vậy nên nắm tay có thể đảm bảo không bị lạc nhau. Tuy nhiên, nói gì thì nói, tôi với anh ta vẫn là người xa lạ, chỉ biết mỗi tên của nhau, những thông tin khác đều mù tịt. Đối mặt với người như vậy, tôi không cách nào ra vẻ quen thân từ lâu giống anh ta, thậm chí còn nắm tay đối phương.

Hơn nữa, tôi thích đàn ông. Đối với tôi, nắm tay một người đàn ông là một việc rất đặc biệt.

Một mình tôi đang phát điên trong đầu, Lương Trác thì vẫn bình thản kéo tôi chen chúc giữa đám đông.

Tôi nhìn sau gáy anh ta, chợt bật cười.

Anh ta quay lại nhìn tôi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tôi cố sức len lên trước, len từ chỗ chếch phía sau tới bên cạnh anh ta.

Hồi trước bạn bè có nói tôi rằng trông thì giống như ngày ngày cắm đầu cắm cổ nhưng thực chất gặp chuyện cũng cẩn trọng quá mức, như thể sợ bị người khác hãm hại.

Tôi đáp: Đúng rồi, tao là người thế đó.

Cẩn thận dè chừng, nhưng chung quy vẫn không thoát được cạm bẫy.

Tôi bỗng nhớ tới mục đích chuyến đi của mình. Cách ba năm, tôi gần như đã quên mất.

Thật ra với tôi mà nói, du lịch không chỉ vì lý do thư giãn, cũng không chỉ để chiêm ngưỡng những quang cảnh lạ lẫm, càng không chỉ vì thưởng thức các món ngon nơi xứ người – Đương nhiên, những điều này cũng rất quan trọng.

Song, đối với tôi, điều quan trọng nhất là khi đi du lịch một mình, tôi có thể không cần giống như chính mình nữa.

Không cần phải giống với tôi lúc bình thường nữa.

Siêng năng, nghiêm túc, tích cực cố gắng.

Tôi có thể là một tên mù đường lười nhác, có thể là một kẻ phá của bị mấy bài cẩm nang du lịch trên mạng lừa rồi vừa chửi mát vừa phải rút hầu bao, cũng có thể là gã lăng nhăng gặp người nào yêu người đó.

Tất cả đều không vấn đề gì, tôi muốn sao cũng được.

Trong lúc Lương Trác kéo tay tôi chen chúc giữa đám đông, tôi bỗng nhớ ra ý nghĩa của chuyến đi của mình.

Vậy nên tôi đã mỉm cười nhẹ nhõm.

Không phải chỉ là nắm tay thôi sao. Dù tôi có hôn anh ta thì có thể có chuyện gì xảy ra được chứ?

Anh ta có thể bắt tôi chịu trách nhiệm với anh ta, hay có thể thật sự cắt mất một quả thận của tôi sao?

Đều không thể.

Không sao đâu!

Thế là tôi bèn trở tay nắm lại tay anh ta, hơn nữa còn để mười ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau.

Trai đẹp mà, có ai lại không yêu? Dù sao cũng là tôi lợi dụng anh ta, tôi không lỗ.

Lương Trác ngạc nhiên nhìn tôi nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi giục anh ta nhanh dẫn tôi lên thuyền, tôi muốn ca vang một khúc thơ ngâm về ánh trăng ở trên thuyền.

Con phố đi bộ này theo lý mà nói thì không quá dài nhưng vì đông người nên việc đi lại rất khó khăn. Sau khi tôi và Lương Trác cuối cùng cũng chen được ra ngoài, tôi ngỡ ngàng phát hiện nơi này vậy mà lại cấm đường!

Tôi thật sự, trong đời này, đã được chứng kiến phố đi bộ bị cấm đường!

Quả đúng là danh lam thắng cảnh, danh bất hư truyền!

Lương Trác dẫn tôi hết rẽ trái lại rẽ phải, băng qua mấy con ngõ đường lát đá. Hai bên đèn đuốc sáng choang, có nhà ở, cũng có căn trọ homestay, còn có cả quán bar với ánh sáng tù mù và bầu không khí mờ ảo.

Anh ta dẫn tôi đi rất nhanh, lúc sau nhanh tới gần như là chạy.

Trên đầu hai chúng tôi là ánh trăng cùng những ngọn đèn đường không quá sáng đôi lúc mới xuất hiện. Chân chúng tôi dẫm lên gió mát cũng những ngọn cỏ dải nhô ra từ giữa những phiến đá.

Có tiếng chim hót líu lo.

Có cánh bướm bay lượn bên cạnh.

Có hơi th ở dốc dần trở nên nặng nề của tôi, có ánh mắt chất chứa ý cười bỗng chợt quay lại nhìn tôi của Lương Trác.

Sự lãng mạn bất chợt ập tới khiến tôi quên mất rằng trước đây không lâu, tôi còn đang cảnh giác với người ngoài.

E rằng Lương Trác chẳng phải giáo viên dạy Toán mà là bậc thầy thôi miên, kiểu người chuyên gia mê hoặc tâm trí người khác.

Tôi cùng anh ta chạy về phía ánh trăng. Trong một thoáng mơ màng, tôi cảm thấy mình tựa như chú heo đang ngồi trên xe bay lướt vào trong vũ trụ, chưa từng được trông thấy thế giới rộng lớn, bị đủ thứ hoa màu sắc sặc sỡ phía trước làm cho loá mắt.

Tôi suy nghĩ vẩn vơ, chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi liều lĩnh tin tưởng một người lạ như thế.

Nhưng, rất nhanh, tôi đã phải nhận lại quả báo tồi tệ!

Tôi tưởng tượng cảnh đêm lãng mạn và đẹp đẽ, tưởng tượng cùng anh chàng đẹp trai Lương Trác ngồi trên chiếc thuyền ô bồng[1], tận hưởng cảnh hồ nhỏ trong đêm tối.

Thế nhưng giây phút anh ta dẫn tôi tới bên hồ, hào hứng chỉ vào con thuyền nhỏ rách nát đến mức ngay cả tôi cũng hoài nghi liệu có khi nào vừa bước lên là sẽ tan tác không, tất cả mọi âm thanh BGM lãng mạn đều dừng lại.

Bên tai tôi chỉ còn tiếng quạ kêu quang quác.

Chúng nó đang cười nhạo tôi, sao có thể mong chờ Lương Trác mang đến cho tôi niềm vui bất ngờ và sự lãng mạn.

Tôi hỏi: “Chỉ thế này?”

Lương Trác đáp: “Vắng người, lại còn miễn phí.”

Anh giỏi quá, Lương Trác à!

Bộ lọc tôi dành cho anh ta đã vỡ vụn. Chỉ trong nháy mắt, anh ta trở nên không còn đẹp trai nữa.

Bậc thầy thôi miên gì chứ. Anh ta chỉ là một tên thầy giáo dạy Toán vừa nhìn đã thấy ghét thôi!
  • Chú thích:
[1] Thuyền ô bồng: