Ký Khế Ước Với Ác Quỷ

Chương 57: cái chết của mẹ con Khương Nguyệt (2)




"Chú đừng nói như vậy, đâu phải ai cũng như thế chứ. Chú nói như thế chẳng khác nào gom đũa cả nắm. Còn có nhiều người sống không tham cầu vật chất mà."

Quý Tửu Lạc bị phản bác liền cảm thấy không vui. Từ trước đến nay, hắn luôn nghĩ rằng mình đúng và không thèm tiếp nhận ý kiến của người khác. Giọng hắn trở nên nghiêm lại, cố tình để Khương Dao thấy thái độ của mình:

"Ta nói có là có."

Hắn liếc nhìn Khương Dao, tỏ vẻ đe dọa rằng đừng đụng đến giới hạn của hắn. Hắn nói một là một, hai là hai, không được cãi thêm. Thái độ gay gắt của hắn khiến Khương Dao không vui, cô chẳng muốn nói thêm câu nào với hắn nữa. Quý Tửu Lạc cứ nghĩ rằng cô đang ngoan ngoãn nghe theo, nhưng nào biết được cô đang ngấm ngầm ghi hận hắn trong lòng.

Đường đến nhà của người giúp việc khá khó đi, phải len lỏi qua những con hẻm nhỏ, với các đoạn đường gồ ghề, nhiều ổ gà khiến người ngồi trên xe bị sốc đến mỏi người. Khi đến nơi, đó là một căn nhà cấp bốn khá khang trang. Khương Dao nhớ rằng những người giúp việc trong nhà cô đâu có gia cảnh tốt đến thế này, căn nhà này có vẻ hơi khác so với những gì cô tưởng tượng.

Cả hai đứng trước cổng, một cái cổng mà người bình thường có thể dễ dàng nhảy qua. Lúc đó cũng tầm hơn 7 giờ tối, người già vẫn còn xem ti vi và cập nhật các tin tức thời sự trước khi đi ngủ. Từ bên ngoài, Khương Dao có thể thấy bóng dáng của bà Nhã, người giúp việc cũ, đang ngồi trong phòng khách. Không có chuông cửa nên cô gọi vọng vào.

Bà Nhã, chỉ mới tầm 50 tuổi, sức khỏe vẫn còn khá tốt nên có thể nghe thấy tiếng cô nói từ bên ngoài. Vừa nghe giọng của Khương Dao, bà Nhã lập tức nhận ra đó là ai. Bà đứng dậy đi ra cổng. Khương Dao xin phép vào trong nói chuyện một chút nhưng bà một mực từ chối, bảo không muốn có bất kỳ liên quan gì đến gia đình ông Tịnh nữa. Trông bà rất hoảng loạn.

Vì cái chết của bà Liên và Khương Nguyệt đều được giữ bí mật, ông Tịnh chưa bao giờ nói rõ cho Khương Dao nghe, nên cô đành tìm hiểu qua những người giúp việc cũ. Bà Nhã trông rất sợ sệt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Quý Tửu Lạc, bà như muốn đứng tim. Hắn tỏ vẻ nguy hiểm đến mức bà không dám từ chối thêm, gật đầu máy móc và đưa hai người vào nhà.

Ngồi vào bàn, con gái của bà, một cô gái tầm 27-28 tuổi, chưa lập gia đình, bước ra bưng nước. Ngay khi đặt khay nước xuống bàn, bà Nhã bảo con gái:

"Con vào phòng nghỉ ngơi sớm đi. Mẹ có chút việc riêng cần nói chuyện với hai vị khách ở đây."

"Da."

Con gái bà đi vào phòng. Xác định không còn ai có thể nghe lén cuộc nói chuyện, bà Nhã mới bắt đầu hỏi Khương Dao:



"Khương Dao, từ khi cháu chuyển đi, có sống tốt không?"

Lúc trước, bà Nhã chứng kiến cách mà ông Tịnh, bà Liên và Khương Nguyệt đối xử bất công với Khương Dao nhưng không dám bênh vực vì sợ mất việc. Trong thâm tâm, bà cũng cảm thấy có lỗi với cô.

"Con sống rất tốt ạ! Bác Nhã, bác có biết chuyện Khương Nguyệt và dì Liên mất không?"

Nghe đến đây, tay bà Nhã run run. Những ký ức kinh hoàng đó tuy đã qua một thời gian nhưng với bà vẫn như vừa diễn ra hôm qua, mọi thứ vẫn sống động và ghê rợn. Bà đã bị bịt miệng bằng một khoản tiền lớn và phải giữ kín mọi chuyện liên quan đến gia đình ông Tịnh.

"Chuyện... đó, cháu không nên biết thì hơn. Ta cũng không được nói với ai."

Khương Dao cảm thấy rơi vào thế bí. Rõ ràng có điều gì đó đã xảy ra khiến tất cả những người giúp việc đều bị đuổi và buộc phải im lặng. Chắc chắn mọi thứ đã được giải quyết bằng tiền, hèn gì nhà của bà Nhã mới khang trang hơn so với tưởng tượng của cô.

"Bác Nhã, bác có thể nói cho con biết không? Ba con bị bệnh, con về nhà chăm sóc ông ấy nhưng gần đây có vài chuyện kỳ quái xảy ra nên con muốn tìm hiểu một chút. Dù sao con cũng là thành viên trong gia đình đó, biết chút chuyện cũng không có gì lạ. Con hứa sẽ không nói với ai đâu"

Khương Dao thấy ánh mắt bà Nhã có chút dao động, cô bèn nói thêm:

"Nếu bác không nói cho con biết thì không được đâu ạ. Con cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Dạo này con hay thấy ớn lạnh bất thường, con lo có khi nào vong hồn của hai người kia quấy phá. Con chỉ muốn biết cái chết của họ để tìm cách an ủi vong linh thôi. Bác giúp con với"

Nghe đến đây, bà Nhã cuối cùng cũng kể lại toàn bộ câu chuyện liên quan đến Khương Nguyệt và bà Liên. Khương Dao nghe đến đâu liền cảm thấy nổi da gà đến đó. Cái chết của bà Liên, người hóa điên rồi nhảy lầu, không có gì đáng nghi, nhưng về cái chết bí ẩn của Khương Nguyệt thì Khương Dao đoán rằng cô ta có thể đã bị ác quỷ giết và lấy đi linh hồn. Đáng chú ý là ác quỷ này dường như mang thù hận rất lớn với cô ta nên mới ra tay tàn độc như vậy. Nếu muốn giết, còn nhiều cách đơn giản và nhanh gọn hơn nhiều.

"Còn trong nhà, bác có thấy điều gì bất thường trước khi cô ta chết không?" Khương Dao hỏi.

Bà Nhã nhớ lại hôm đó rồi đáp:

- Hình như bà Liên và Khương Nguyệt có gặp riêng cậu Triệu Minh nói chuyện một lúc trong phòng của cô Khương Nguyệt, dường như họ có chuyện bí mật nào đó không muốn cho người ngoài biết.



Lúc đầu, bà Nhã thấy cảnh đó cũng nghĩ là chuyện bình thường thôi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chuyện gia đình sao lại không cho ông Tịnh biết mà phải nói riêng cơ chứ?

Nghe đến tên của Triệu Minh, tay Khương Dao nắm chặt lại, trong đầu dấy lên suy nghĩ, có khi nào... Triệu Minh thật sự không phải là người tốt tính như cô vẫn nghĩ? Gần đây, những chuyện có liên quan đến hắn làm cô trở nên nhạy cảm hơn hẳn.

- Vậy bọn họ đi ra khỏi phòng, bác có thấy nét mặt của họ thế nào không?

Bà Nhã ngồi bên bàn, đối diện với Quý Tửu Lạc và Khương Dao, ánh mắt bà hiện lên tia lo sợ.

- Cái... cái đó, bác chỉ thấy Triệu Minh ra khỏi phòng, gương mặt đang vui thì bỗng nhiên trở nên nguy hiểm vài giây rồi trở lại như trước đó. Nhiều lúc bác nghĩ không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng thật là vậy đó Khương Dao, bác không nhầm chuyện đó được đâu. Nhưng bác không thể nói với ai được.

Suốt buổi, Quý Tửu Lạc chỉ như một thính giả, lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện của hai người, chẳng thèm cất lời. Dường như mọi đường đi nước bước đã được hắn sắp xếp rõ ràng. Hắn biết rằng, từ từ con mồi của hắn sẽ có cảm giác như thế nào, sẽ bị tổn thương ra sao. Nhưng điều đó chẳng quan trọng, vì cuối cùng, hắn sẽ là người dang rộng vòng tay chào đón cô.

Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì cũng đến tầm 8 giờ 20 phút. Khương Dao cũng tranh thủ về, vì ban đầu cô chỉ nói với ông Tịnh rằng mình đi gặp bạn uống nước một lúc, về nhà trễ chắc chắn sẽ sinh nghi.

Trên xe trở về nhà, Quý Tửu Lạc chuyên tâm lái xe, không hề nói thêm điều gì với Khương Dao. Đến khi gần đến cổng nhà, Khương Dao vẫn chưa thể nào ngừng suy nghĩ về những gì mình nghe được.

Dừng cách cổng một đoạn, Quý Tửu Lạc quay sang nhìn Khương Dao:

- Con người...

Thấy cô vẫn còn chìm trong dòng suy nghĩ miên man của mình, hắn cười gian xảo, mở dây an toàn, bất ngờ nghiêng người hôn cô một cái trên má. Nụ hôn đến và đi rất nhanh khiến Khương Dao bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn:

- Chú ... chú làm gì vậy? Có biết ở đây gần nhà tôi không? Lỡ ai đó nhìn thấy thì sao?