Buổi trưa, Nam Cung tỷ muội từ chối ở lại dùng ngọ thiện với Cát Nhã, hai người nắm tay nhau rời khỏi Phi Hương cung.
Nam Cung Tĩnh Nữ cho cung tì lui xuống, kéo lấy cánh tay Nam Cung Xu Nữ: "Đang yên đang lành, vì sao Nhã phi lại tìm tới Nhị tỷ?"
"Có lẽ là nàng quen tự do tự tại như lúc còn ở Lạc Bắc, đột nhiên đổi sang một hoàn cảnh bất đồng thì khó tránh khỏi không quen."
"Nàng ta có bắt nạt Nhị tỷ không?"
"Thật sự không có, chỉ là ngôn hành và cử chỉ của vị Nhã nương nương này khác hẳn với người thường, khiến ta không biết phải làm sao..."
Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Cung Xu Nữ nghe phi tử của phụ hoàng mình đòi "xưng hô tỷ muội".
"Nếu Nhị tỷ không thích thì ta sẽ đi nói với phụ hoàng, như vậy có được không?"
Nam Cung Xu Nữ suy nghĩ một lúc, đáp: "Thật sự mà nói thì Nhã nương nương cũng không có ác ý, nữ tử ở tuổi này bị nhốt trong thâm cung như nàng ấy cũng không tránh khỏi cảm giác cô đơn tịch mịch."
"Ta cũng cảm thấy tính tình nàng không xấu. Sau khi đọc xong Bắc Kính, ta ngược lại có chút thông cảm cho nàng."
"Cho nên ngươi vẫn đừng nói cho phụ hoàng. Hiện giờ Nhã phi vô cùng được sủng ái, ngươi đi không những khiến phụ hoàng khó xử mà bản cung cũng không dễ giải thích. Ta vừa lúc có thể mượn cơ hội này vào cung bái kiến mẫu phi, như vậy cũng một công đôi việc."
Sinh mẫu của Nam Cung Xu Nữ chỉ có phân vị Chiêu dung, không có tư cách tuyên triệu công chúa vào cung.
Tuy thái độ của Chiêu dung về chuyện lạc hồng làm lòng Nam Cung Xu Nữ bị tổn thương, nhưng rốt cuộc thì đây đã là chuyện của trước kia.
Nam Cung Xu Nữ đã trải qua nhiều chuyện, cũng hiểu được nữ tử muốn sinh tồn không phải là chuyện dễ...
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe tỷ tỷ muốn đi bái kiến sinh mẫu thì ăn ý đổi hướng, đi theo tỷ tỷ tới Thừa Ân cung.
Nam Cung Xu Nữ hỏi: "Bắc Kính mà ngươi nói là sách gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức nổi hứng, tỉ mỉ kể lại nội dung trong Bắc Kính cho Nam Cung Xu Nữ.
Nam Cung Xu Nữ nghe xong cũng thực cảm khái, lại khuyên nhủ: "Tiểu muội vẫn nên hạn chế xem loại sách cấm này thì hơn. Hơn nữa, Nhã nương nương đã vào cung, ngươi càng không nên nhắc lại chuyện cũ."
Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi: "Tề Nhan nói đọc sách sẽ khiến người sáng suốt, lấy sách sử làm gương để khiến tâm mình đoan chính... Lại nói, nếu được đặt ở Hoằng Văn Quán thì sao có thể là sách cấm được chứ?"
Nam Cung Xu Nữ không muốn tranh cãi chuyện này thêm nữa: Lấy sự yêu thương mà phụ hoàng dành cho tiểu muội, cấm kỵ cũng không phải là cấm kỵ.
Nàng chuyển đề tài: "Ngày mai chính là mười lăm, hẳn là muội phu sẽ tới thăm ngươi."
Nam Cung Tĩnh Nữ rũ mắt, thấp giọng "ừm" một tiếng.
Nam Cung Xu Nữ dừng bước, nàng quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc tiểu muội nhà mình lộ ra chút thẹn thùng của thiếu nữ thì cảm khái: "Cuối cùng cặp đôi hoan hỉ oan gia các ngươi đã tu thành chính quả rồi à?"
"Nhị tỷ ~!"
"Được rồi, phía trước chính là Thừa Ân cung, ngươi về đi."
"Ta cùng Nhị tỷ bái kiến Chiêu dung nương nương có được không?"
"Nào có đạo lý đích nữ bái kiến thứ phi? Nếu ngươi đến, Lệ phi nương nương chắc chắn sẽ tự mình chiêu đãi. Bản cung chỉ muốn yên tĩnh nói với mẫu phi vài câu riêng tư, Nhị tỷ xin nhận tâm ý của tiểu muội."
Chiêu dung không có tư cách sống ở chính điện, chính điện của Thừa Ân cung là của Lệ phi, còn Chiêu dung thì ở thiên điện mà thôi.
"Vậy được rồi, nếu như lần sau Nhị tỷ không ứng phó được thì có thể vào cung trước rồi gọi ta tới."
"Ta đã biết."
Nam Cung Tĩnh Nữ trở về công chúa phủ, sau khi dùng xong ngọ thiện, nàng lập tức chui vào trong thư phòng. Nàng đọc thuộc lòng từ đầu tới cuối mấy quyển sách mà lần trước Tề Nhan để lại cho nàng, còn suy nghĩ xem đối phương sẽ hỏi mình vấn đề gì, cũng sớm chuẩn bị tốt đáp án.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Tề Nhan kinh hỉ nhìn nàng, cũng dịu dàng khích lệ nàng mấy câu, nàng bỗng cảm thấy sự mỏi mệt khắp người đều hóa thành hư không.
Nhìn chữ viết tinh tế trên trang sách, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ngứa ngáy. Nàng dứt khoát trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu luyện viết theo nét chữ trên sách...
Nửa đêm canh ba, tiếng mỏ cũng đã vang lên.
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ: Cũng chỉ vừa mới tách ra sáu ngày mà thôi, nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, toàn tâm toàn mắt nàng đều là hình bóng của người nọ.
Nàng trằn trọc trở mình, đến khi hoàn hồn thì phương đông đã lộ ra. Nàng chỉ đơn giản gọi Thu Cúc tới hầu hạ nàng tắm gội và thay quần áo.
Tiểu trù phòng còn chưa chuẩn bị đồ ăn sáng xong thì đã có nha hoàn tới báo: "Phò mã gia đã chờ ở ngoài phủ."
Hôm nay Tề Nhan mặc một bộ trường sam trắng như nguyệt, phủ thêm một cái áo ngoài màu xanh biếc. Nàng dùng một cái băng màu bạch ngọc quấn lại tóc, ngoại trừ thanh ngọc tiêu thì bên hông không còn trang sức nào khác.
Ánh mặt trời thoáng chiếu rọi, cổ tay áo nàng được may bằng chỉ sáng màu, trên đó có thêu những hoa văn mang ý nghĩa cát tường, chúng nó như ẩn như hiện...
Ánh nắng mặt trời ôn hòa ấm áp, cũng tựa như người đang đứng ở ngoài Ngự Thiện đường này đây.
Hai người đứng cách nhau một ngưỡng cửa, cứ như vậy nhìn nhau mỉm cười.
Nam Cung Tĩnh Nữ tiến đến nghênh đón, Tề Nhan bước qua ngưỡng cửa đi vào Ngự Thiện đường. Nàng muốn vén vạt áo hành lễ nhưng đã bị Nam Cung Tĩnh Nữ ngăn cản: "Ở đây không có người ngoài, không cần hành lễ."
Hai người tự nhiên nắm lấy tay nhau, yên lặng nhìn đối phương.
Các nha hoàn thấy thế đều rất hâm mộ, Thu Cúc cực kỳ cao hứng thay chủ tử, nàng dùng tay ra hiệu dẫn tất cả nha hoàn rời đi.
"Điện hạ."
"Ngươi đã ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."
"Tạ điện hạ."
Tề Nhan lấy khăn ướt lau tay, múc một chén canh đặt ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mấy ngày nay điện hạ có nghỉ ngơi tốt không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên sẽ không nói cho Tề Nhan rằng: Mấy đêm nay nàng chẳng thể nào ngủ ngon được.
"Bản cung rất khỏe, còn ngươi thì sao?"
Ai ngờ Tề Nhan lại chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Thần ngủ không ngon."
"Làm sao vậy? Chính là thân thể..."
"Thần nhìn đến viên dạ minh châu kia thì sẽ nhớ tới hồng ân của điện hạ, không biết làm sao báo đáp."
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng ngọt ngào, ngay cả đuôi lông mày cũng lộ ra sự vui sướng: "Ai muốn ngươi báo đáp?"
Tề Nhan ngồi xuống, nàng vờ nghiêm túc đáp: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo..." [1]
[1] Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Nói xong, Tề Nhan lấy một vật gì đó ra khỏi lồng ngực, Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan.
Tề Nhan cười, đặt quyển sách nàng vừa mới chép sang một bên: "Không nhiều lắm, cũng chỉ có ba vạn chữ mà thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nói thầm: "Bản cung thật vất vả mới học thuộc một quyển, bây giờ lại có thêm..."
Tề Nhan thu liễm ý cười, con ngươi màu hổ phách hơi sáng lên: "Nói như vậy, điện hạ đã học thuộc quyển sách trước đó rồi sao?"
- --
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hai người bước vào thư phòng. Thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Nam Cung Tĩnh Nữ, lòng Tề Nhan như mềm nhũn, nàng kiểm tra mấy đoạn, lại hỏi vài vấn đề đơn giản.
Nam Cung Tĩnh Nữ đối đáp trôi chảy, Tề Nhan không chút nào keo kiệt mà khen nàng vài câu. Nhìn nụ cười trong sáng và xán lạn của đối phương, tâm tình của Tề Nhan thật phức tạp: Điều chỉnh mấy ngày nay, nàng vốn tưởng rằng bản thân có thể vứt bỏ tạp niệm, thản nhiên đối mặt với Nam Cung Tĩnh Nữ. Nhưng khi gặp mặt nàng mới phát hiện, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy, nàng không có cách nào tỏ ra "bình tĩnh" được.
Hai người rời khỏi phòng và đi đến đình giữa hồ, Tề Nhan cầm lấy ống tiêu bên hông, những ngón tay gầy guộc luật động tạo ra một nhã khúc mềm mại.
Sau lưng Tề Nhan là mặt hồ lung linh huyền ảo, gió thổi qua khiến tay áo nàng hơi lay động, cảnh tượng đẹp như họa này làm người không đành lòng đánh vỡ.
Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào cột đá sơn đỏ ở đình giữa hồ, trong đầu nghĩ đến một câu: Mạch thượng nhân như ngọc... [2]
[2] Câu đầy đủ là: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Câu đầu dùng để ám chỉ một nữ tử xinh đẹp, câu sau dùng để miêu tả một vị công tử trơn bóng như ngọc.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy sự thâm tình mà ngay cả bản thân nàng cũng đều không nhận ra.
Tề Nhan đối diện với ánh mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ, khúc nhạc nhẹ nhàng đột nhiên chệch đi một nốt.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nam Cung Tĩnh Nữ, tiếng tiêu chợt ngừng lại.
Tề Nhan hơi dời mắt: "Thần mới tập khúc nhạc này cách đây vài ngày trước, còn không có thuần thục... Hôm nay liền không bêu xấu."
Nam Cung Tĩnh Nữ khen: "Rất êm tai ~"
Tề Nhan để ống tiêu ở bên hông, tùy tay cầm lấy bình thức ăn cho cá trên bàn rồi dúi vào tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ...cho cá ăn đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt mỉm cười, nàng đã nhận ra Tề Nhan liên tiếp "khác thường", nhưng nàng cũng không có ý định bóc trần người nọ.
"Ngươi ngồi đây với bản cung đi."
"Được."
- --
Một bình thức ăn cho cá đã thấy đáy, Nam Cung Tĩnh Nữ tự nhiên dựa vào vai Tề Nhan: "Hôm trước bản cung có đến Hoằng Văn Quán."
"Điện hạ muốn tìm sách gì à?"
"Thì ra là phò mã không thể thường xuyên tới công chúa phủ..."
Tề Nhan không lên tiếng, lại nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ giọng nói: "Lá gan của ngươi nhỏ như vậy, bản cung sẽ không làm khó ngươi."
Tề Nhan lĩnh hội hàm nghĩa trong lời của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng không nói nên lời: "Điện hạ..."
"Mùng một và mùng mười lăm mỗi tháng nhớ tới là được."
"Vâng."
Tề Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: "Điện hạ mệt sao?"
"Ừm, có một chút mệt."
"Thần đưa điện hạ quay về chính điện nghỉ ngơi được không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt tràn đầy quyến luyến, không nỡ để Tề Nhan rời đi: "Ngươi phải đi sao?"
Tề Nhan cố gắng để bản thân không ôm đối phương vào lòng, nàng chỉ dám nắm lấy tay nàng ấy: "Thần không đi."
"Ngươi định trở về lúc nào? Có dùng cơm tối với ta không? Vậy thì bản cung sẽ không đi ngủ trước đâu..."
"Thần muốn ở lại."
Hai mắt Nam Cung Tĩnh Nữ tỏa sáng, Tề Nhan lặp lại một lần nữa: "Tối nay, thần muốn ở lại."
"Được, bản cung đáp ứng ngươi!"
"Như vậy điện hạ có thể nghỉ ngơi một lát rồi đúng không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi: "Ngươi ở bên cạnh ta có được không?"
"Được."
Hai người nắm tay trở về tẩm điện. Tề Nhan ngồi xổm trước giường, nàng tự nhiên cởi giày vớ cho Nam Cung Tĩnh Nữ, làm xong rồi nàng mới cởi áo khoác trên người, sau đó nằm ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Ngủ đi, điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhắm mắt lại rồi "ừm" một tiếng, khóe miệng cong cong.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều lâu dài, Tề Nhan chậm rãi ngồi dậy, lại nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn nắm chặt góc áo của nàng trong lúc ngủ say.
Chua xót và đau đớn yên lặng lan đi, tràn ngập lồng ngực nàng.
Tuy không rành phong nguyệt nhưng Tề Nhan không phải là người trì độn, nàng đã sớm cảm nhận được tâm tư của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Cũng chính là vì như thế, nàng mới có thể thuận buồm xuôi gió lợi dụng nàng ấy.
Nàng thật vất vả mới thuyết phục được lương tâm của mình, nhưng có làm thế nào cũng không ngờ tới: Nam Cung Tĩnh Nữ đã động tâm, cũng thật cẩn thận như thế.
Tình cảm của nữ nhi kẻ thù đã trở thành gánh nặng đè ở trong lòng Tề Nhan, từng chút lại từng chút trở thành món nợ mà nàng không thể trả.
Tề Nhan không biết, thân là nữ tử như nàng sao có thể đáp lại...
Ngay cả việc vờ ra vẻ một đôi phu thê chân chính, cũng đều không thể.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ đến buổi trưa mới tỉnh. Vừa mở mắt nàng đã nhìn thấy Tề Nhan đang dịu dàng nhìn mình, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ là trong gang tấc.
Tề Nhan nhoẻn miệng cười: "Điện hạ ngủ có ngon giấc không?"
Cảm nhận được mình đang được Tề Nhan ôm, Nam Cung Tĩnh Nữ vừa thẹn vừa mừng: "Ngươi..."
"Thế nào?"
"Không..."
Tề Nhan siết chặt cánh tay, chóp mũi của Nam Cung Tĩnh Nữ chạm lên ngực Tề Nhan, giọng nói của người nọ vang lên bên tai nàng: "Tháng sau chính là sinh thần của điện hạ, năm rồi điện hạ đón sinh thần như thế nào?"
"Lúc trước thì tổ chức cung yến ở Vị Ương cung, phụ hoàng sẽ ban thưởng vài món hiếm lạ. Hiện giờ Vị Ương cung đã cháy, bản cung cũng không biết sinh thần năm nay sẽ trôi qua như thế nào."
Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu:
Tôi không ngờ rằng Cát Nhã lại nổi như vậy, mặc dù nàng thật sự không phải là một cặp với Xu Nữ.
Cát Nhã sẽ dạy cho Xu Nữ rất nhiều điều, nhưng tham vọng của Cát Nhã quá lớn. Ở trước mặt nàng, những thứ như tình yêu đều chỉ là cát bụi mà thôi. Đối với những người vì ước mơ của mình mà không yêu bản thân, họ làm sao còn có thể yêu người khác được cơ chứ?
Cuộc sống của nàng tốt hơn Tề Nhan rất nhiều, nhưng đồng thời nàng cũng có "nghiệp lớn" trong lòng.
Tất cả những gì Tề Nhan làm đều là vì trả thù, còn những gì Cát Nhã làm thì là vì "nghiệp lớn". Liệu nàng có thành công hay không lại là một câu chuyện khác, nhưng cũng có thể coi như đích đến của nàng giống với Tề Nhan, chỉ là con đường khác nhau mà thôi.
...
Xu Nữ sẽ yêu một người khiến nàng rơi nước mắt trong tương lai, mà nàng cũng sẽ sống hạnh phúc.
Về phần Cát Nhã, nàng cũng sẽ đạt được những gì nàng muốn có.