Kính Vị Tình Thương

Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ




Phần hạ

Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ

Một đôi chim hoàng oanh nghịch ngợm lướt qua cửa sổ, thành công hấp dẫn một tiểu nữ hài ở noãn các, chỉ thấy đôi chân ngắn ngủn của nàng chạy "thịch thịch thịch" đến trước cửa sổ, thuần thục bò lên cái ghế được đặt trước cửa sổ. Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ, tuy bên miệng còn dính cháo bột nhưng nàng vẫn mỉm cười xán lạn, đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn chim hoàng oanh bay đi xa. Nàng vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình về phía chúng: "Chim hoàng oanh!"

Một hình bóng xinh đẹp xuất hiện phía sau nữ hài, người ấy ôm tiểu nữ hài về ghế, trách cứ: "Đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi không được phép bò ra cửa sổ. Linh Chi và Tiên Thảo cũng thật là, noãn các này không thể so với gian phòng bình thường, sao cứ quên khóa cửa sổ như vậy?"

Tiểu nữ hài ngẩng đầu lên, nàng ngọt ngào cười, nụ cười kia vừa thuần khiết không tì vết vừa toát ra vẻ ngây thơ chất phác và ỷ lại. Dẫu có giận dữ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần thấy tiểu nữ hài mỉm cười thì cơn giận cũng sẽ tan thành mây khói. Hai chân của tiểu nữ hài treo giữa không trung, không ngừng đung đưa.

Nữ tử thấy vậy thì trong mắt cũng toát ra mấy phần yêu thương, nàng ngồi xổm trước mặt nữ hài, lấy một cái khăn lụa từ trong tay áo để lau miệng cho nữ hài, nàng nói: "Lại tham ăn? Cơm trưa ăn không no sao?"

Ánh mắt tiểu nữ hài có chút giảo hoạt, cũng toát ra một chút bướng bỉnh và thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nàng mềm mại gọi: "Nhị di mẫu ~"

Nghe thấy nữ hài gọi, lòng Nam Cung Xu Nữ cũng mềm nhũn. Nàng lấy khăn lụa về, ôm nữ hài vào trong ngực, dùng chóp mũi cọ gương mặt trẻ con phúng phính ấy. Nàng dịu dàng nói: "Nhị di mẫu nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Không được bò ra cửa sổ."

Tiểu nữ hài này chính là Yến Dương quận chúa, đích trưởng nữ trên danh nghĩa của Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ: Tề Ngọc Tiêu.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chỉ chớp mắt mà đã ba năm kể từ khi Nam Cung Tĩnh Nữ đưa tiểu Ngọc Tiêu về Vị Ương cung để giáo dưỡng. Tiểu Ngọc Tiêu vừa mới đón sinh thần ba tuổi cách đây không lâu.

Tiểu Ngọc Tiêu bị Nhị di mẫu "trách cứ" thì cũng không giải thích, nàng chỉ ôm chầm lấy cổ Nam Cung Xu Nữ, cọ cái đầu nhỏ của mình vào cổ Nam Cung Xu Nữ, rầu rĩ nói: "Nhị di mẫu~ Ngọc Tiêu rất nhớ người~."

Nam Cung Xu Nữ nghe vậy, tất cả lời còn lại đều hóa thành một tiếng thở dài.

Đứa nhỏ này quen làm nũng, mặc dù biết rõ đây là chiêu trò Ngọc Tiêu hay làm sau khi phạm sai, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn không có cách nào. Nàng giơ tay vuốt ve sau lưng tiểu Ngọc Tiêu, dịu dàng nói: "Không phải Nhị di mẫu tới thăm ngươi rồi sao?"

Từ góc độ mà Nam Cung Xu Nữ không thể nhìn thấy, tiểu Ngọc Tiêu đang mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.

Tề Ngọc Tiêu: "Nhị di mẫu~ nghe Tiên Thảo nói, hoa ở Ngự Hoa viên đều đã nở cả rồi, Ngọc Tiêu muốn đi..."

Nam Cung Xu Nữ lập tức tiến lên, ôm Ngọc Tiêu đi ra ngoài: "Được, di mẫu lập tức dẫn ngươi đi."

- --

Hai người đi xuống gác mái. Linh Chi, Tiên Thảo và hai cung tì thì đang canh giữ ở cửa.

Nam Cung Xu Nữ ôm Ngọc Tiêu đi ra ngoài: "Bản cung mang quận chúa đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút, các ngươi không cần đi theo."

Tiểu Ngọc Tiêu rúc vào lồng ngực Nam Cung Xu Nữ, cằm để ở trên vai Nam Cung Xu Nữ. Nàng đắc ý thè lưỡi với hai người cung tì trẻ tuổi bên cạnh mình.

Linh Chi và Tiên Thảo nhìn hai vị điện hạ rời đi, bọn họ liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút bất đắc dĩ...

Toàn bộ nội đình ai mà không biết? Chước Hoa điện hạ vô cùng sủng ái Yến Dương quận chúa, thậm chí tới mức cưng chiều. Dù Yến Dương điện hạ muốn ngôi sao trên bầu trời, e rằng Chước Hoa điện hạ sẽ sai người bắc thang lên thử một lần...

Nhưng mà, dẫu sao thì nơi này cũng là Vị Ương cung, chủ tử của các nàng là Trăn Trăn điện hạ. Dường như điện hạ không quá để tâm đến tiểu quận chúa, mà điện hạ cũng từng hạ chỉ không cho tiểu quận chúa chạy loạn, cho nên Tiên Thảo và Linh Chi chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.

Cũng may Chước Hoa điện hạ tính tình hiền lành, chưa bao giờ khó xử các nàng. Yến Dương tiểu điện hạ thông minh hơn hài tử khác rất nhiều, tuy nàng không dám ngỗ nghịch ý của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng lại phát hiện, dường như Nhị di mẫu "lớn hơn" mẫu thân của nàng. Nhìn tiểu Ngọc Tiêu mới ba tuổi thế thôi, nhưng nàng đã có thể dùng thủ đoạn "buộc Chước Hoa ra lệnh cho cung tì" thuần thục như cá gặp nước.

Nam Cung Tĩnh Nữ không quan tâm đến Ngọc Tiêu, thậm chí có thể nói là không thích.

Từ sau khi mang tiểu Ngọc Tiêu tròn trăm ngày tuổi về Vị Ương cung, nàng đã ban cho Ngọc Tiêu noãn các hẻo lảnh nhất ở Vị Ương, một lần ở như vậy chính là ba năm.

Ba năm nay, nếu như không phải dịp quan trọng, Nam Cung Tĩnh Nữ rất ít khi tới thăm tiểu Ngọc Tiêu. Nhưng nàng chưa bao giờ cắt giảm chi phí sinh hoạt thường ngày của Ngọc Tiêu, hết thảy đều được dựa theo quy cách của quận chúa, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Những người "làm việc lâu năm" ở Nội đình ty nói chung đều biết nguyên nhân chuyện này. Rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ là đích công chúa tôn quý nhất, biết bao nhiêu đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm nàng. Chuyện sinh hài tử lớn như vậy, chẳng lẽ không ai biết sao?

Tuy Nội đình ty đã sớm ban cho quận chúa kim sách ngọc điệp, nhưng rốt cuộc thì vẫn không phải là cốt nhục mình thân sinh, cho nên khó tránh khỏi xa cách.

Nhưng những chuyện này, tiểu Ngọc Tiêu lại không biết.

Sau khi Ngọc Tiêu bị đưa đến Vị Ương cung không lâu, tổng quản Tứ Cửu đã hạ lệnh toàn bộ nội đình phải giữ kín chuyện này. Cũng không biết Nam Cung Tĩnh Nữ có tâm tư gì, nhưng vào năm tiểu Ngọc Tiêu một tuổi, nàng lập tức thay nội thị và cung tì hầu hạ ở noãn các. Những người hầu hạ bên Ngọc Tiêu hiện giờ đều mới vào cung được khoảng ba năm, hai cung tì Tiên Thảo và Linh Chi cũng chỉ mới có mười lăm tuổi mà thôi.

Vì thế các nàng cũng không biết chuyện này, chỉ cảm thấy Trăn Trăn điện hạ không quan tâm đến nữ nhi, ngược lại là Chước Hoa điện hạ vô cùng yêu thương tiểu điện hạ.

Đối với chuyện này, Linh Chi và Tiên Thảo cũng có rất nhiều tò mò và phỏng đoán, nhưng cuối cùng bọn họ cho rằng nguyên nhân chuyện này chính là vì công chúa và phò mã bất hòa. Các nàng hầu hạ tiểu điện hạ hơn hai năm nhưng chưa bao giờ gặp được phò mã, như vậy hẳn là Trăn Trăn điện hạ và phò mã cũng không có yêu thương gì nhau.

Không phải lời thoại trong kịch thường như thế nào? Nữ nhi nhà đế vương vẫn không thoát khỏi chuyện mai mối, bọn họ chỉ đơn thuần liên hôn, bằng mặt mà không bằng lòng...

Bởi vì tiểu Ngọc Tiêu có nhiều sức lực hơn hẳn người thường, cho nên Nam Cung Xu Nữ cũng rất mệt mỏi. Đứa trẻ này mới ba tuổi nhưng mỗi lần dẫn nàng ra ngoài thì Nam Cung Xu Nữ đều không còn sức. Nam Cung Xu Nữ không còn cách nào khác, nàng đành phải dặn dò tiểu Ngọc Tiêu không được trèo cao, không được đi đến cạnh hồ, còn nàng thì tìm ghế đá ngồi xuống.

Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng Nam Cung Xu Nữ lại không dám vào đình hóng gió ngồi. Nàng thà đứng dưới ánh mặt trời chói chang cũng muốn trông chừng tiểu Ngọc Tiêu, để đứa nhỏ này luôn trong tầm mắt của nàng.

Đối với Nam Cung Xu Nữ mà nói, đứa nhỏ này là sự tồn tại đặc biệt.

Sau khi tiểu Ngọc Tiêu bị mang tới Vị Ương cung không lâu, thái úy phủ bên kia cũng truyền tin tới: Tiểu thiếp trong phủ Lục Trọng Hành sinh hạ một nam hài, xin bệ hạ làm chủ cho đứa trẻ này làm con của Nam Cung Xu Nữ, cũng ban cho nó kim sách ngọc điệp.

Nam Cung Xu Nữ vì vậy mà buồn rầu. Nam hài khác với nữ nhi, nếu như đứa trẻ đó trở thành con của nàng, như vậy thì chắc chắn sẽ bỏ mẹ lấy con. Nam Cung Xu Nữ không muốn người vô tội vì nàng mà chết, càng không muốn nhận đứa con này của Lục Trọng Hành, cho nên nàng tâm sự tất cả cho tiểu muội nhà mình.

Sau này Nam Cung Xu Nữ mới biết được: Nam hài của Lục Trọng Hành và tiểu thiếp của hắn còn lớn hơn Yến Dương quận chúa một tháng. Nói cách khác, thái úy phủ vì không muốn bị phạt nên vẫn luôn lừa gạt không báo lên, mãi đến khi có "vết xe đổ" của Nam Cung Tĩnh Nữ, bọn họ mới lộ tin này ra.

Cũng không biết tiểu muội nhà nàng nói thế nào với phụ hoàng, cuối cùng đứa nhỏ đó trở thành con thừa tự của Lục Bá Ngôn - trưởng tử thái úy phủ. Tuy rằng làm vậy có chút không hợp lý nhưng khẩu dụ đã nói rõ: Nếu Chước Hoa công chúa đến bốn mươi tuổi mà vẫn không có con thì sẽ làm theo luật.

Thái úy phủ không còn cách nào khác, cũng chỉ đành nhận mệnh. Nhưng có một vấn đề khác lại xuất hiện, lúc trước Lục Trọng Hành vẫn chui rúc trong tư trạch, nhưng nay hắn đột nhiên dính lấy Nam Cung Xu Nữ.

Hắn cho rằng, chỉ cần khiến cho Nam Cung Xu Nữ sinh ra đích nam thì hài tử của hắn và nữ nhân khác mới có thể giữ được.

Vì né tránh Lục Trọng Hành, Nam Cung Xu Nữ dứt khoát dọn tới Vị Ương cung, nhưng một vấn đề khác lại ập tới...

Cát Nhã bỗng nhiên trở thành "khách quen" của Vị Ương cung. Từ sau khi đánh vỡ chuyện giữa Cát Nhã và Nam Cung Vọng, Nam Cung Xu Nữ đã hạ quyết tâm cùng Cát Nhã nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng thân phận đối phương cao quý hơn nàng, nàng cũng không tiện đuổi người. Trong một lần vô ý, nàng đã trốn đến noãn các yên tĩnh này.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngọc Tiêu. Đôi mắt màu hổ phách ấy rực rỡ lung linh, tràn ngập sức sống. Ngọc Tiêu nhìn thấy nàng, chỉ thấy nữ hài mỉm cười ngọt ngào, mở rộng cánh tay nhỏ đòi nàng ôm. Một khắc đó, Nam Cung Xu Nữ có chút hoảng hốt, nàng chợt nhớ tới Tiểu Điệp.

Nữ hài kia, dường như nàng ấy cũng thanh khiết như tờ giấy trắng, mà cũng không biết vì sao nàng ấy lại có hảo cảm với nàng.

Cát Nhã đương nhiên chưa từ bỏ ý định, nàng ta trực tiếp chạy tới noãn các. Tiểu Ngọc Tiêu quả thực là "phúc tinh" của nàng, một hài tử ngoan ngoãn như vậy, nhưng chỉ cần Cát Nhã tới gần thì đứa nhỏ này sẽ khóc nỉ non không ngừng, khóc đến nỗi lông mày đều đỏ.

Từ đó về sau, dường như Nam Cung Xu Nữ ngày ngày đều tới noãn các, bất tri bất giác nàng đã trở thành người mà nha đầu này ỷ lại nhất...

Nam Cung Xu Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ, khóe miệng nàng cong cong lộ ra ý cười từ ái.

Nàng giương mắt nhìn sắc trời, đứng lên.

Tề Ngọc Tiêu ngồi xổm dưới hòn non bộ xem con kiến chuyển nhà, dường như có tâm linh tương thông, Tề Ngọc Tiêu lập tức xoay đầu lại.

Nam Cung Xu Nữ vẫy tay: "Ngọc Tiêu~, về thôi."

Tiểu nha đầu lập tức buông nhánh cây trong tay, chạy tới chỗ Nam Cung Xu Nữ. Thấy một màn như vậy, lòng Nam Cung Xu Nữ trở nên mềm nhũn, nàng đi đến đón Ngọc Tiêu: "Đi chậm một chút!"

Tiểu Ngọc Tiêu ngừng ở trước mặt Nam Cung Xu Nữ, khuôn mặt nàng dơ như mặt mèo, chóp mũi hãy còn đọng mồ hôi. Nàng ngọt ngào gọi: "Nhị di mẫu~"

Nam Cung Xu Nữ lấy khăn lụa lau mồ hôi cho tiểu Ngọc Tiêu, sau đó ôm đứa nhỏ này vào trong lồng ngực: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về thôi."

Tề Ngọc Tiêu: "Dạ~."

Nam Cung Xu Nữ ước lượng tiểu Ngọc Tiêu, dường như đứa nhỏ này đã nặng hơn lần trước một chút.

- --

Sau khi trở về noãn các, tiểu Ngọc Tiêu tắm rửa xong thì bắt đầu buồn ngủ. Nam Cung Xu Nữ thấy vậy liền ôm Ngọc Tiêu lên giường.

Tề Ngọc Tiêu túm lấy tay áo Nam Cung Xu Nữ: "Nhị di mẫu đừng đi mà~."

Nam Cung Xu Nữ dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, Nhị di mẫu ở bên cạnh ngươi."

Tề Ngọc Tiêu "ừm" một tiếng, lại hỏi: "Khi nào mẫu thân mới đến thăm Ngọc Tiêu?"

Nam Cung Xu Nữ há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên đáp lại như thế nào. Chờ đến khi nàng vất vả nghĩ ra lý do thì tiểu Ngọc Tiêu đã ngủ mất rồi.

Nàng nhẹ nhàng rút tay áo ra, đi đến chính điện...

Nam Cung Tĩnh Nữ đã tròn đôi mươi. Ba năm nay, Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt và Tam hoàng tử Nam Cung Vọng ở trong triều đấu đá nhau rất khí thế, còn Nam Cung Tĩnh Nữ thì yên lặng trưởng thành. Nhưng gần đây, Nam Cung Tĩnh Nữ lại phát hiện bản thân rơi vào thế bí, khó có thể tiến thêm nửa bước...

Ba năm trước đây, Nam Cung Nhượng từng dạy nàng: "Cái hay của thuật đế vương nằm ở sự cân bằng". Hắn muốn Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn phía sau màn, yên tĩnh xem biến, âm thầm bồi dưỡng thế lực.

Cái gọi là "yên tĩnh xem biến" chính là phải giữ cân bằng giữa Nam Cung Đạt và Nam Cung Vọng, khiến hai người bọn họ kiềm chế lẫn nhau.

Ba năm trước đây vừa lúc là năm đại khảo. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ có thể chọn một vị tâm phúc làm chủ khảo kỳ thi hội, như vậy nàng có thể bồi dưỡng một đám thế lực trong triều, như thế chính là "âm thầm bồi dưỡng thế lực".

Nam Cung Nhượng mượn dịp họa vu cổ khiến trong triều trống vài chỗ. Hắn vốn muốn Tề Nhan đảm nhiệm chức vị Thượng thư Lễ bộ, để nàng làm quan chủ khảo. Phò mã và công chúa như thể tay chân, sau này cũng tiện chuyển giao quyền lực.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt, Nam Cung Tĩnh Nữ lại thay đổi. Nàng hạ thánh chỉ để Tề Nhan "sung quân" tới một nơi suy tàn như Tấn Châu, cho Tề Nhan một chức vị thái thú, vì thế còn gây oanh động không nhỏ: Đây chính là lần đầu tiên phò mã ra kinh làm quan.

Bởi vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng bỏ lỡ cơ hội tốt của ba năm trước, dẫn tới sau này nàng rất bị động, thậm chí rơi vào thế khó.

Năm nay lại là năm đại khảo...

Hoàng tử giám quốc Nam Cung Đạt, Tam hoàng tử Nam Cung Vọng, thậm chí là người luôn bất cần đời như Lục hoàng tử Nam Cung Liệt, đều dâng tấu đề cử người được chọn làm quan chủ khảo. Hai tháng nữa sẽ mở sân thi, đề thi cũng đã bị niêm phong bằng dấu đỏ, nhưng mãi vẫn chưa chọn được quan chủ khảo...

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn sau án thư, trên bàn là một quyển thẻ tre.

Canh ba đêm qua nàng mới đi ngủ, nhưng mới canh bốn mà nàng đã thức dậy. Nàng cần phải ngồi sau bức rèm che trước khi tiếng chiêng báo hiệu giờ dần vang lên.

Lúc này, huyệt thái dương của Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng đau đớn, nhưng nàng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm thẻ tre, không chịu nghỉ ngơi.

Trong ba năm Tề Nhan rời đi, hầu hết mỗi ngày của nàng đều trôi qua như vậy.