“Vậy thì đánh vào mặt con gái cô, khi nào tôi kêu dừng thì cô mới được dừng lại, nếu như cô không nỡ đánh hoặc đánh không dùng sức, vậy tôi sẽ tìm hai người đàn ông cao lớn thô kệch dùng đế giày đánh cho cô ta một trận.”
Hứa Anh sợ ngây người: "Phu nhân, bà...... bà nói, nói cái gì?”
Lâm Tịch Nguyệt bị dọa cho xụi lơ ngồi trên mặt đất.
Hạ Thục Mã không nói lại lần thứ hai, chỉ hỏi Hứa Anh: "Bà đánh, hay là tôi tìm người thay bà đánh?”
“Tôi! Tôi đánh, tôi đánh!" Hứa Anh quỳ sấp tới trước mặt Lâm Tịch Nguyệt, giơ tay tát một cái.
“Mẹ..." Lâm Tịch Nguyệt khóc nhìn mẹ mình.
“Dù sao mẹ đánh so với hai người đàn ông dùng đế giày đánh thì nhẹ hơn nhiều" Hứa Anh giơ tay lên, lại một cái tát đánh vào má phải Lâm Tịch Nguyệt.
Bách...bách...
Bà ta sợ Hạ Thục Mẫn không hài long nên cố gắng dùng hết sức.
Lâm Tịch Nguyệt bị đánh kêu rên, nhưng cũng không dám cầu xin tha thứ.
Hai tay Hứa Anh đều sưng lên, bà ta thở bảt đầu thở hồng hộc, mà mặt Lâm Tịch Nguyệt cũng đã sớm sưng lên giống như hai quả bóng, gò má hai bên đều biến thành màu gan heo.
Trầm Tương đứng bên cạnh cũng không cảm thấy có gì để thương cảm.
Mãi cho đến khi Hạ Thục Mẫn nắm ở trên giường cảm thấy mệt mỏi mới kêu dừng nói: "Được rồi, mang theo con gái của bà cút đi”
Lúc này Hứa Anh mới đỡ Lâm Tịch Nguyệt đã bị đánh đến choáng váng, nghiêng ngả lảo đảo lăn ra ngoài.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Hứa Anh vô cùng phẫn hận nói: "Trầm Tương! Món nợ này tao nhất định phải trả gấp đôi!" Lâm Tịch Nguyệt lại khóc nhìn Hứa Anh: "Mẹ......
Cô ta nói chuyện giống như nhét hai cục bông trong miệng: "Tứ thiếu chính miệng... nói với con, cuối tuần bảo con cùng anh ấy tham gia yến tiệc, nhưng mặt của con... mặt của con bị đánh thành như vậy...con làm sao đi được?”
Cùng lúc đó trong phòng bệnh, Hạ Thục Mãn lôi kéo Trầm Tương lại gần nói: "Tương Tương, con đối với mẹ như thế nào mẹ đều biết, mẹ cũng phải cho con biết, mặc dùme ở trong bệnh viện này chờ chết, nhưng mẹ còn có chút năng lực."
Hai ngày nữa, nhà cũ Phó gia cử hành gia yến, đến lúc đó, con và Thiếu Khâm cùng tham gia.
Trầm Tương: "...... Phó gia cử hành gia yến? Cô ấy không biết gì cả.
Chuyện như vậy, Phó Thiếu Khâm không thể nói với người ngoài.
Nếu đã là tiệc gia đình của Phó gia, chắc hẳn người Phó Thiếu Khâm muốn dẫn theo là Lâm Tịch Nguyệt chứ không phải là cô rồi.
Trầm Tương đang muốn từ chối, lại nghe Hạ Thục Mẫn nói: "Mẹ biết con không thích những chỗ như vậy, nhưng mẹ muốn đi, nguyện vọng cả đời của mẹ chính là được Phó gia tiếp nhận, nhưng mẹ đã đến nước này, vân không vào được cửa Phó gia. Mẹ muốn con đi thay mẹ nhìn một chút, được không Tương Tương?
Trầm Tương đột nhiên lệ rơi đây mặt: "Được... được. Con nhất định thay mẹ đi, con chụp ảnh cho mẹ xem, được không?"
Hạ Thục Mãn hài lòng gật đầu: "Con thật sự là con dâu tốt của mẹ”
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con phải về rồi, lát nữa bệnh viện sẽ đuổi người." Trầm Tương đứng dậy tạm biệt Hạ Thục Mẫn.
Cô vừa ra khỏi bệnh viện, Phó Thiếu Khâm liền nhận được điện thoại của trợ lý Nghiêm Khoan: "Phó thiếu, Lâm phu nhân và Lâm tiểu thư mới từ phòng bệnh của lão phu nhân đi ra không lâu, Trầm Tương cũng đi ra”
“Biết rồi" Phó Thiếu Khâm nói ngắn gọn, sau đó lại hỏi:” Tờ xét nghiệm trong túi Trầm Tương, cậu đã đi xác minh chưa?”
“Xác minh rồi, đó là thật... ' Nghiêm Khoan dừng một chút, mới nói: "Trầm Tương mang thai rồi.”