Bởi vì bị án tử của phụ thân liên luỵ, lúc ấy tiêu cục của ngoại tổ phụ bị gia quyến của thư sinh trong vụ án ở thư viện quấy rối, cả ngày đến trước cửa đánh đập khóc lóc.
Phụ thân nàng đã chết, toàn bộ gia sản bị sung công quỹ, vì thế những gia quyến đó khóc lóc đến tìm ngoại tổ phụ đòi bồi thường tiền.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Ngoại tổ phụ giúp người cha đã chết của nàng lấp một hố lớn, trùng hợp sau đó lại làm mất một chuyến hàng, ngoại tổ phụ không kịp bồi thường cho người ta, tổn thất danh dự, chuyện làm ăn của tiêu cục từ đó xuống dốc không phanh.
Nếu không phải Lục Tiễn giấu phụ thân ốm yếu của mình mạo hiểm làm liều thì có lẽ tấm biển của tiêu cục Thần Uy đã bị gỡ xuống từ lâu.
Nhưng kiếm được số tiền đó cũng không hề dễ dàng chút nào, phần lớn đều đã được chuyển vào trong sổ sách của Ngưỡng Sơn, cũng chính vì đại cữu cữu của Miên Đường chỉ đạo chuyện buôn lậu khoáng sản ở Tây Bắc cộng với sự bám riết không tha của bộ cũ Đông Cung, Miên Đường bị nói lấy việc công làm việc tư!
Sau khi nghe tin Miên Đường mất tích, Lục Tiễn và Lục Mộ cũng không còn tâm tư quan tâm đến chuyện vận chuyển khoáng sản nữa mà chuyên tâm cử một số lượng người tìm kiếm dọc theo bờ sông, khoảng chừng một năm sau mới hoàn toàn mất hết hy vọng.
Nhưng số tiền kếch xù ở Tây Bắc không thể kiếm được nữa, Man tộc xảy ra nội chiến, bọn họ cũng bị người khác thay thế.
Miên Đường biết ngoại tổ phụ và đại cữu cữu đều là người trọng tình trọng nghĩa, thà bản thân uống cháo loãng cũng phải nuôi sống các tiêu sư dưới trướng của mình, đặc biệt là những tiêu sư tuổi tác đã cao, không còn khả năng làm việc, ông ngoại và đại cữu cữu càng không thể bỏ rơi bọn họ.
Nhưng bây giờ, nguồn tài nguyên ở Tây Bắc đã cạn kiệt, Miên Đường không muốn trở về với hai bàn tay trắng và tăng thêm gánh nặng trong nhà.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Cho nên nàng nhân lúc vẫn còn chưa sang sông, muốn dùng của hồi môn của mình để mua một ít hàng hoá để bán lại.
Lúc trước chiến sự ở Tây Bắc cực kỳ nóng bỏng, toàn bộ tuyến đường biên giới Tây Bắc đều đóng cửa, cho dù tình hình chiến tranh hiện tại đã được cải thiện hơn rất nhiều nhưng Tam Quan của Tây Bắc vẫn bị phong toả.
Rất nhiều thương nhân vốn định vận chuyển hàng hoá qua Tây Bắc nhưng đều bị chặn lại ở vùng ven sông thị trấn Kim Đà.
Đi về phía trước một bước là quân Man nhưng lang như sói, nếu quay đầu đi theo đường sông thì chi phí vận chuyển hàng hoá ai trả đây?
Cho nên không ít thương gia rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dứt khoát ở trong thị trấn này để bán hàng hoá của mình với giá thấp.
Yêu cầu của bọn họ không nhiều, chỉ cần có thể lấy lại tiền vốn là được rồi, dù sao nếu tính thêm tiền vận chuyển hàng hoá trở về thì tổn thất càng lớn hơn nữa.
Chỉ là bây giờ chiến tranh vẫn chưa dừng lại, con đường thương mại bắc nam bị chặn đứng, lượng hành khách đến thị trấn Kim Đà cũng không lớn lắm, rất nhiều thương nhân buôn bán hàng hoá phá giá cũng không mấy suôn sẻ.
Sau khi đi vào thị trấn Kim Đà, Miên Đường định ở đây mấy ngày, dẫn Lưu Côn và những người khác đi dạo một vòng, nhân tiện hỏi thăm giá cả.
Cứ thế, trong lòng Miên Đường đã có thể nắm chắc.
Lưu Côn nhìn ra ý định của cô nương nhà mình, lập tức hỏi: “Tiểu thư muốn thu mua hàng hoá sao? Mấy thứ này sau khi qua sông càng không có giá trị, mua nó làm gì?’’
Liễu Miên Đường khẽ mỉm cười nói: “Cho nên chúng ta không qua sông, thu mua hàng hoá xong và đến biên giới Man tộc bán chúng.’’
Nghe được những lời này của Liễu Miên Đường, Lưu Côn ngạc nhiên trợn tròn hai mắt: “Tiểu thư, người điên rồi! Chúng ta mới thoát khỏi đầm rồng hang hổ chưa được bao lâu, sao lại muốn tiếp tục chui đầu vào chỗ chết nữa? Cho dù Tuy vương không còn đuổi giết chúng ta nhưng tên A Cốt Phiến kia cũng không phải là người dễ đối phó đâu!’’
Miên Đường nhân lúc đại cữu cữu đang nghỉ ngơi ở trong nhà trọ, không ở bên cạnh, định thuyết phục hoàn toàn Lưu Côn về phe mình, vì thế móc từ trong ngực ra một tấm bản đồ mà mình đã vẽ trong hai ngày qua và đưa cho Lưu thúc xem.
“Bây giờ chiến sự ở Tây Bắc vẫn chưa ngừng lại nhưng bộ tộc Man đã bắt đầu rút lui về phía sau để triển khai chiến lược phòng ngự. Hiện tại cho dù đến biên giới thì chúng ta cũng không thể gặp đội quân của A Cốt Phiến. Mặc dù hầu hết các trạm kiểm soát đều có binh lính canh giác nhưng trên núi Bắc Sơn có một con đường tắt, khi vào nới lỏng, khi ra chặt chẽ, nếu gặp sương mù thì có thể ra vào thuận lợi hơn…’’
Lưu Côn lăn lộn ở phía Nam lâu như thế nhưng cũng không biết có một con đường tắt như vậy, cho nên sau khi nghe Miên Đường nói xong, hắn hơi ngạc nhiên hỏi làm sao Miên Đường có thể biết được?
Khoé miệng Miên Đường khẽ nhếch lên, cười như không cười, chậm rãi nói: “Lúc trước gì muốn công phá bọn giặc Man, Hoài Dương vương đã ra lệnh cho binh lính khảo sát lại biên giới một lần, đặc biệt là những vùng núi hiểm trở gập ghềnh, và tình cờ phát hiện ở đây có một vách núi, vốn dĩ hẹp đến mức một người không thể chui lọt qua, sau đó hắn đã sai người mở rộng để thuận tiện cho việc đánh lén quân phòng thủ của bọn người Man ở Tam Quan.’’
Lúc đó ngay cả khi trở về Võ Ninh quan, thỉnh thoảng đêm đến Thôi Hành Chu cũng đưa bản vẽ ra vẽ, hắn không đề phòng nàng, nàng cũng không cố ý nhìn trộm, nhưng nàng trời sinh đã có thị lực tốt, những lúc bưng trà rót nước cho hắn đã vô tình nhớ kỹ chỗ này.
Bây giờ Tam Quan đã bị Thôi Hành Chu thu phục, số lần quân đội sử dụng con đường tắt này nhất định đã giảm đi rất nhiều, Miên Đường chắc chắn thủ vệ canh gác ở đây cũng sẽ giảm đi, nếu như vận chuyển hàng hoá từ đây đi vào Tam Quan đang thiếu thốn nguyên liệu thì nguồn tiêu thụ sẽ được mở rộng hơn rất nhiều.
Không còn cách nào khác, ngay cả khi đang ở trong thời chiến, dân chúng cũng phải ăn mặc và uống thuốc chứ!
Miên Đường muốn kiếm chác một phen rồi mới ngẩng cao đầu trở về Tây Châu.
Chuyện lớn như thế, Lưu Côn vẫn còn hơi lưỡng lự muốn nói cho đại gia nghe, nhưng Miên Đường lại nói: “Ta nhất định phải làm chuyện này, nếu ngài nói cho đại cữu cữu, ngài ấy chắc chắn sẽ muốn đi theo, với tình hình sức khoẻ bây giờ của ngài ấy có thể lăn lộn trong nguy hiểm được sao?’’
Lưu Côn còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy Miên Đường nghiêm túc nói: “Bây giờ trên dưới tiêu cục Thần Uy nhiều người như thế, tất cả đều đang chờ được nhận tiền để mua gạo ăn cơm. Lúc trước ngài và đại cữu cữu thậm chí còn dám buôn lậu khoáng sản, tại sao bây giờ đến mấy chuyện bình thường như gạo dầu này lại sợ run tay run chân? Chẳng lẽ ngài còn chờ đại cữu cữu ta giúp các ngài nghĩ cách kiếm tiền ở trên giường bệnh sao?’’
Những lời này đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lưu thúc! Người trong giang hồ, chẳng qua chỉ là treo đầu trên lưng quần đề kiếm sống, có gì đáng sợ chứ? Chẳng lẽ hắn còn không dứt khoát quyết đoán bằng một tiểu cô nương mười chín tuổi sao?
Hơn nữa câu nói của Miên Đường cũng đã chạm vào nỗi lòng của hắn.
Khoảng thời gian trước, một bức thư gửi từ Tây Châu đến nói hiện giờ lão gia đang bệnh nặng, nhưng lại tiết kiệm không muốn bốc thuốc, nghĩ đến Lục lão gia, Lưu Côn hận không thể bán mạng mình để kiếm tiền.
Miên Đường hiểu rất rõ tính tình của Lưu Côn, thấy hắn chần chờ thì biết có hi vọng, vì thế nhanh chóng giải thích chi tiết về kế hoạch sắp tới của mình.
Mặc dù Lưu Côn không biết đến những hành động kinh thiên động địa của Liễu Miên Đường ở trên Ngưỡng Sơn, nhưng cũng biết tiểu cô nương này thực sự rất có bản lĩnh, việc sắp xếp dây chuyền vận chuyển khoáng sản lúc trước cũng là do Liễu cô nương nói cho đại gia.
Cho nên khi nghe thấy nàng nói cặn kẽ chi tiết kế hoạch như thế, trong lòng hắn càng thêm tin tưởng, quyết tâm làm ăn một chuyến để mang một số tiền lớn ngẩng cao đầu trở về Tây Châu.
Nhìn thấy khoé miệng Lưu Côn đã thả lỏng, Miên Đường còn không quên khuyến khích một phen: “Đây mới mà Lưu Côn đại hiệp đội trời đạp đất mà ta biết chứ!’’
Lưu Côn híp mắt nhìn tiểu thư nhà mình, cảm thấy dáng vẻ nàng mỉm cười dụ dỗ người khác tham gia thực sự giống Lục lão gia thời trẻ y như đúc!
Vì thế ngày hôm sau, khi đoàn người của Lục gia xuất phát, Liễu Miên Đường vì nhiễm phong hàn nên phải dùng khăn che kín mặt, đồng thời yêu cầu xe ngựa đi vào tận sân rồi mới lên xe.
Đợi đến khi đoàn xe rời đi một lúc lâu, Lưu Côn dẫn theo hai thủ hạ của mình cùng với Liễu Miên Đường - người lúc này đã giả dạng làm nam nhân, chuồn ra ngoài từ cửa sau phòng bếp của quán trọ.
Lúc ấy bọn họ không đi ra ngoài ngay lập tức, tận mắt nhìn thấy Phạm Hổ ở con phố đối diện cũng dẫn người xuất phát đi theo phía sau.
Kế hoạch của Miên Đường như thế này: Phương Hiết sẽ mặc quần áo của mình, đồng thời che mặt giả làm nàng lên xe, sau đó có lẽ sẽ che giấu được tất cả mọi người suốt dọc đường bằng cách lấy cớ nhiễm phong hàn không thể xuống xe ngựa. Phạm Hổ không biết nàng cố ý ở lại, nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ đại cữu cữu trở về Tây Châu an toàn.
Bây giờ đã trút bỏ được mọi gánh nặng trên vai, cuối cùng Miên Đường cũng cảm thấy có thể thoải mái hành động mà không cần phải lo lắng gì nữa cả.
Còn về hàng hoá cần mua, nàng cũng đã lựa chọn kỹ càng, chỉ mua những hàng hoá không dễ bị hỏng hóc hao tổn do va đập như vải dệt và dược liệu đã phơi khô.
Nàng đã mở một tiệm thuốc ở biên giới một thời gian dài, am hiểu thị trường giá cả được liệu cho nên trong lúc thu mua mặc cả cũng vô cùng thuận lợi.
Cộng thêm một số thương nhân buôn bán dược liệu muốn nhanh chóng thu hồi tiền vốn để có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt, đến phút cuối đành phải nghiến răng nghiến lợi bán cho nam nhân trẻ tuổi này với mức giá bèo bọt.
Kể từ đó, hàng hoá của Miên Đường chất đầy ba xe chở hàng lớn.
Nàng không dám mua nhiều, chỉ muốn thử đường trước một chuyến, cho nên sau khi thương lượng với những khách hàng đang nóng lòng muốn có hàng xong xuôi, đợi đến khi nàng quay lại sẽ cùng họ nghiên cứu mua bán số hàng hoá còn lại.
Bước tiếp theo sẽ là vận chuyển hàng qua Tam Quan.
Lưu Côn chưa bao giờ biết Liễu cô nương lại có thể nhìn bản đồ chính xác như thế, sau khi mạo hiểm đi vào dốc núi, có rất nhiều con đường ngoằn ngoèo lối rẽ, nhưng trực giác của Liễu Miên Đường khá tốt nên có thể thuận lợi đi đến con đường tắt thông biên giới kia.
Miên Đường cũng không vội vàng đi qua mà cho một tiêu sư tuần tra xem xét xung quanh trước, kết quả tiêu sư kia nói phát hiện một đống than củi ở giữa sườn núi, điều đó chứng tỏ đã có người dựng lều ở đó, nhưng hiện tại không thấy bóng người đâu cả, nhìn dấu vết của than củi, nó lẽ đó đã bị bỏ lại cách đây rất lâu.
Liễu Miên Đường gật đầu, kết quả này không hề nằm ngoài dự đoán của nàng, quân của Hoài Dương vương nóng lòng muốn tiến lên phía trước, con đường tắt này đã hoàn toàn mất đi giá trị quân sự, dân chúng địa phương lại không biết đến sự tồn tại của nó, cuối cùng mang đến cho nàng sự tiện lợi rất lớn.
Nếu như nàng đoán không nhầm, chẳng bao lâu sau biên quan sẽ phải dỡ bỏ lệnh cấm, đến lúc đó nàng không còn cơ hội đầu cơ kiếm lời được nữa, hàng hoá cũng không bán được giá.
Thời cơ tốt để kiếm tiền cũng chỉ trong mấy ngày nay mà thôi.
Cho nên nàng phải lợi dụng nó triệt để, kiếm được một khoản tiền khổng lồ, có số vốn làm ăn lớn trong tay, con đường tiếp theo của nàng cũng trở nên dễ dàng hơn…
Nhắc đến tiền, hai mắt Liễu Miên Đường sáng rực. Thành thật mà nói, khi nghe Đại cữu cữu hàm hồ nói nàng đã từng ở trên Ngưỡng Sơn giúp đỡ Tử Du làm việc, ngay cả bản thân Liễu Miên Đường cũng không thể hiểu được tại sao.
Trong thiên hạ này có quá nhiều cách để kiếm tiền như thế, tại sao nàng cứ khăng khăng ở cùng với một tên phản tặc tạo phản đến kiếm sống? Hồi đó giữa nàng và tên Tử Du kia đã từng nảy sinh tình cảm sao? Nàng thực sự không nhớ gì cả, có lẽ tên Tử Du kia cũng đã quên mất sự tồn tại của nàng rồi cũng nên.
Dù sao thì lúc trước Thôi Cửu còn cố ý thông báo cho nàng về chuyện Tử Du công tử quyết định thành thân với nữ nhi của Thạch tướng quân… Mặc dù Thôi Cửu kia cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì cho lắm nhưng từ góc độ này, dường như mối quan hệ của nàng và Tử Du cũng đã chấm dứt hoàn toàn.
Nhưng tại sao lại còn muốn đánh gãy tay gãy chân nàng? Trực giác của Miên Đường vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề liên quan gì đến Tử Du công tử kia.
Tóm lại, người đã đánh gãy tay gãy chân nàng trước đó nhất định phải sống thật tốt, nếu như không trả được một mối thù lớn như thế, Liễu Miên Đường nàng sẽ đổi tên thành Liễu rùa đen!
Trong lòng Liễu Miên Đường có quá nhiều chuyện phải làm nên nhất thời cũng làm vơi đi nỗi sầu khổ biệt ly, cảm giác ai oán buồn bã của người vợ bị ruồng bỏ ấy chỉ thích hợp cho những quý phu nhân ăn không ngồi rồi mà thôi.
Liễu Miên Đường nàng có trên dưới trăm người cần phải nuôi sống, có ngoại tổ phụ đang bệnh nặng chờ được phụng dưỡng báo hiếu, cho dù muốn nghĩ đến quá khứ ngọt ngào cùng với người phu nhân giả anh tuấn kia thì cũng phải chờ đến khi có thời gian rảnh rỗi.
Bây giờ Miên Đường ban ngày lên đường, đêm đến thảo luận về hành trình tiếp theo với những người khác, khi chui vào căn lều nhỏ nghỉ tạm thì hai chân mới bủn rủn, mệt đến mức chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ.
Vốn tưởng rằng nỗi buồn sẽ dồn dập ập đến choáng ngợp tâm trí, nhưng chúng thậm chí còn không có thời gian để quấy nhiễu nàng.
Khi đến được Tam Quan, đoàn người của Miên Đường đều mệt mỏi phong trần, Miên Đường cảm thấy cả người mình đã bốc mùi hôi thối. Nhưng đống hàng hoá trên xe thồ kia của bọn họ vẫn còn chờ được tiêu thụ càng sớm càng tốt.
Cho nên vừa đặt chân đến nơi, Miên Đường không màng đến việc tắm rửa giặt giũ sạch sẽ mà tuỳ tiện tìm một góc đường nào đó ngồi xuống, sau khi bày biện hàng hoá ra ngoài, sẽ có người đến mua ngay lập tức.
Lúc đầu không nhiều người lắm, nhưng lâu dần lại có khách quen dẫn người đến mua hàng, ngay cả những người Man không rõ thân phận cũng đến hỏi mua.
Bây giờ Miên Đường không còn là người nhà của quân nhân nữa, trên mặt nở nụ cười đặc trưng của một thương nhân đầu cơ trục lợi, cảm giác đạo đức đột nhiên giảm xuống rất thấp.
Chỉ cần không phải là người đến mua thuốc trị đao kiếm, hoặc những thổ phỉ người Man, có thể cầm trong tay tiền thật bạc thật, sẵn sàng bỏ ra giá cao gấp ba lần người Hán, nàng vẫn sẽ bán.
Hơn nữa còn có thể mua một tặng một, nếu không phải là chứng bệnh quan trọng gì đó, một lang trung gà mờ như nàng cũng sẽ tặng kèm đơn thuốc đi kèm!
Bởi vì trước đó có Lâm nương tử dạy dỗ đôi chút nên Miên Đường khá tự tin với khẩu âm của người Man.
Nàng phát hiện ra rằng những người đến mua thuốc của nàng vài ba lần đều là người Man mũi cao và nói khẩu âm của bộ lạc Vương Kỳ, có thể thấy bọn họ không cùng một bộ tộc với A Cốt Phiến, hơn nữa dược liệu thu mua cũng chỉ là những loại thuốc trị bệnh phong hàn bình thường, xem ra có người nào đó bệnh nặng mới khiến bọn họ bất chấp nguy hiểm đi đến tam quan mua thuốc.
Nhưng sang ngày hôm sau, người đến mua thuốc lại là một người quen của Liễu Miên Đường.
Khi thấy Lâm nương tử dẫn theo mấy tuỳ tùng cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước xe ngựa mình, Liễu Miên Đường không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng sửng sốt.
Bây giờ nàng đang giả nam trang, mặt mũi cũng không được sạch sẽ cho lắm, không biết Liễu nương tử có nhận ra nàng không nữa?
Không ngờ, Lâm nương tử lại mỉm cười, mở miệng nói với nàng: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ngươi bận rộn suốt nửa ngày, cũng nên uống một chén trà, không biết ngươi có muốn uống với ta một ly hay không?’’
Lời mời của Lâm nương tử đã thu hút mấy lão phụ nhân đang mua thuốc đồng loạt liếc mắt nhìn sang, cảm thấy người phụ nhân Man tộc này thực sự quá phóng túng, thế mà lại dám lôi kéo một nam nhân đi uống trà ngay giữa đường phố.
Chẳng trách người ta nói người Man vô lễ, thô lỗ, đến cả nữ nhân cũng có thể vồ vập quyến rũ khi thấy một người Hán anh tuấn ưa nhìn!
Nhưng người thiếu niên được hỏi cũng không có khí phách chút nào, lập tức gần đầu không chút do dự, sau đó đi theo phụ nhân Man tộc kia.
Khi đến trước cửa một ngôi nhà, Miên Đường nhìn thấy mấy nam nhân cung kính đứng sau lưng Lâm nương tử, một vài người trong số họ khá quen mắt, có lẽ lúc trước bọn họ đã từng đến chỗ nàng mua thuốc.
Miên Đường mở miệng hỏi: “Xem ra Lâm nương tử đã tìm thấy thân nhân rồi? Không ngờ ngươi cũng đi đến Tam Quan.’’
Lâm nương tử nói: “Chuyện ta đến đây không thể giải thích bằng vài ba câu nói được, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.’’
Nàng kéo Liễu Miên Đường vào trong nhà, chỉ thấy hai ma ma người Man đang ngồi trên chiếc giường đất chơi với Tiểu Hạch Đào.
Tiểu Hạch Đào nhìn thấy Liễu Miên Đường tiến vào, lập tức đứng bất động ở đó, mở to mắt nhìn tiểu thúc chăn cừu bẩn thỉu trước mặt mình.
Khiến Liễu Miên Đường muốn chạy đến ôm con nuôi của mình cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, sợ sẽ làm bẩn đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp.
Lâm nương tử dặn dò hai lão ma ma kia: “Đi đún nước nóng để vị khách này tắm rửa, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và đồ ăn cho ngựa nữa.’’
Hai lão ma ma lập tức nhân lệnh rồi lui xuống. Lâm nương tử cũng không chê bai Miên Đường, thân thiết nắm lấy tay nàng ngồi xuống giường đất nói: “Thời gian trôi nhanh thật đấy, tính ra ta và ngươi đã không gặp nhau mấy tháng rồi. Nếu không phải hôm qua ta lên phố đi dạo, sau đó nghe người hầu kể lại chuyện hôm qua đã mua được thuốc ở chỗ của ngươi nên mới nhân tiện đến gần xem một chút, thiếu chút nữa đã đi ngang qua ngươi rồi!”
Miên Đường nhìn Lâm nương tử nói: “Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao?’’
Lâm nương tử lắc lắc đầu, chỉ vào đứa bé đang bò trên người Miên Đường nói: “Là con trai ta, mấy ngày nay vẫn sốt cao không giảm khiến ta sầu đến bạc tóc, vì thế mới ôm theo nó và những người khác đến Tam Quan tìm người chữa bệnh, nhưng không ngờ Tam Quan lại bị phong toả nhiều ngày nay, không có chỗ mua thuốc. Ta đang định phái người phá vỡ vòng phong toả đi tìm dược liệu, còn chưa kịp đi thì ngươi đã đến rồi. Hơn nữa đơn thuốc ngươi kê rất hữu hiệu, con trai ta chỉ mới uống một vài chén đã giảm sốt, ngươi nhìn nó bây giờ đi, có sức để nghịch ngợm nữa rồi!’’
Không phải sao, Tiểu Hạch Đào đang cúi đầu xoa xoa ngón út vào mu bàn tay Miên Đường, chỗ đó của nghĩa mẫu hơi dơ bẩn, Tiểu Hạch Đào rất nghiêm túc muốn chùi sạch sẽ, nghịch ngợm khiến Miên Đường có chút dở khóc dở cười.
Sau đó, Lâm nương tử kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi nàng tạm biệt Miên Đường.
Hoá ra cách đây không lây khi Phạm Hổ đưa nàng đến nơi chỗ an toàn thì thuộc hạ tâm phúc của phụ thân Lâm nương tử đã tìm thấy nàng, phụ thân của nàng chính là thủ lĩnh của bộ lạc.
Mặc dù phụ thân nàng đã qua đời nhưng uy danh để lại vẫn còn đó, bộ lạc của bọn họ gặp tai hoạ bị người ngoài chén ép đàn áp, rất cần một người nào đó đứng ra chấn hưng lại vinh quang trong quá khứ của bộ lạc.
Thân là thủ lĩnh mới của bộ lạc, Lâm Tư Nguyệt gánh vác tất cả các hi vọng của bộ lạc, đồng thời khiến có bộ lạc vốn đã rời rạch chia rẽ trở nên đoàn kết gắn bó với nhau một lần nữa.
Lâm nương tử giải thích qua loa đại khái, không nói rõ tên của bộ lạc mình, Liễu Miên Đường cũng không hỏi kỹ càng, suy cho cùng đó cũng là chuyện nội bộ của Man tộc, một người bán thuốc như nàng không nên hỏi quá kỹ.
Chỉ là Lâm nương tử rất tò mò, rõ ràng trước đó nàng là người thân của quân nhân, sao bây giờ lại thành ra như thế này? Liễu Miên Đường cũng không muốn tiết lộ thân phận chủ soái Tây Bắc của Thôi Hành Chu với người trong Man tộc, chỉ đơn giản nói mình và Thôi Cửu không ở với Thôi Cửu nữa, hai người đã chia tay, không còn sống chung nữa.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ hỏi kỹ càng lý do bên trong, nhưng trong mắt Lâm nương tử, vứt bỏ một nam nhân nào đó là chuyện vô cùng bình thường.
Nàng ấy chỉ gật đầu nói: “Nếu không phải sinh con cần phải có nam nhân thì thực ra bọn họ cũng chẳng có tác dụng lớn cả. Lúc trước ta cũng vì tránh tai hoạ cho bộ lạc nên ta mới đi theo thương nhân ở Quan Nội kia thôi, nếu hắn không đuổi ta ra, ta và con cũng không có ý định ở đó lâu dài… Nhưng dung mạo của vị Thôi quan gia kia rất tốt, nếu không thể tiếp tục sống chung với hắn nữa cũng không được coi là một chuyện thiệt thòi, sau này tìm một người tốt hơn là được.’’
Nghe được những lời này, Liễu Miên Đường bật cười ha hả, cảm thấy dưới con mắt của nữ nhân Man Tộc, mấy suy nghĩ mà mình tưởng chừng như khiến người đời kinh hãi lại không thể bình thường hơn được nữa. Lúc trước nàng ấy coi trọng vị nhị thiếu gia Hồ gia kia có lẽ cũng chỉ là nhìn trúng tướng mạo của hắn, lợi dụng hắn để có một đứa con trai! Suy cho cùng, phong tục của Man tộc không hề phân biệt cháu nội hay cháu ngoại.
Đứa con trai mà Lâm Tư Nguyên sinh ra chính là tiểu vương tử của bộ lạc bọn họ.
Vì thế, sau đó, Liễu Miên Đường thoải mái tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm ở chỗ Lâm Tư Nguyệt, Lâm Tư Nguyệt còn lấy một bộ quần áo sạch sẽ của mình ra để cho nàng thay.
Sau khi thấy nghĩa mẫu tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Tiểu Hạch Đào càng dính nàng hơn nữa, nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của nghĩa mẫu ngượng ngùng mỉm cười, khăng khăng phải in lên mặt Liễu Miên Đường mấy nụ hôn đẫm nước miếng của mình.
Nhưng sau khi cơm canh no nê, Miên Đường còn phải trở về thu dọn đồ đạc cùng với Lưu thúc và những người khác để rời đi, trước khi đi vẫn không quên dùng nhọ nồi bôi bôi quét quét lên khuôn mặt non mịn của mình.
Mấy người Lưu thúc đã bán xong hàng hoá và đang nghỉ ngơi ở trong xe ngựa, thấy Miên Đường xách theo một hộp thức ăn trở về, mấy người ra sức ăn ngấu nghiến.
Với sự ra tay hào phóng của những người giàu có, dược liệu của Miên Đường nhanh chóng được bán hết, một số người không mua được còn trực tiếp dò hỏi xem lần sau khi nào bọn họ sẽ quay lại.
Nhưng đống vải dệt mà Liễu Miên Đường mang theo lại buôn bán không tốt lắm, hầu hết những người đến hỏi mua đều muốn mua một ít vải vụn về may vá. Bây giờ chiến sự vẫn chưa kết thúc, bách tính Tam Quan vừa mới thở phào sống sót từ trong gót sắt của binh lính Man tộc, không hề quan tâm đến cái đẹp.
Trong lòng Miên Đường âm thầm ghi nhớ, ghi vào sổ sách, sau khi tính toán những mặt hàng sẽ thu mua vào lần sau, nàng hỏi thăm người dân xem trang trại địa phương lớn nhất nằm ở đâu?
Sau đó kéo xe vải dệt kia đi đến đó, thương lượng với chủ trang trại một lát, cuối cùng chủ trang trại đồng ý dùng năm tấm da dê đổi lấy một xe vải dệt tinh xảo kia.
Trên đường trở về, Miên Đường ngồi trong chiếc xe ngựa trống rỗng cắt sửa da dê một phen, Lưu thúc đã giúp nàng dùng dùi chọc thành từng lỗ, sau đó dùng chỉ dày khâu chúng lại làm thành một chiếc áo khoác da dê đơn giản và ấm áp, chỗ thừa làm mũ che tai bằng da dê cho mấy người Lưu thúc.
Bây giờ trời đã vào thu, Tây Bắc còn lạnh hơn cả những địa phượng khác, vào bên đêm, thời tiết chẳng khác gì đang ở mùa đông giá rét.
Lúc nàng rời đi, ngoại trừ khế đất cửa hàng phòng ốc, còn để lại những chiếc áo khoác lông cừu với giá trị cao ngất trời.
Song song với việc giữ gìn sự kiêu hãnh và tôn nghiêm của mình, Miên Đường cũng đã chịu đủ cái giá lạnh, đặc biệt là làn gió đêm ở miền quê khi đang ở trên đường, nàng rất nhớ mấy chiếc áo khoác lông chồn kia, thực sự là ân hận kéo dài vô tận.
Vì thế trên đường đến đây, nàng vẫn luôn mặc chiếc áo da cũ sờn chắp vá của Lưu thúc.
Bây giờ đã có chiếc áo khoác da dê do chính mình may, nàng trả lại chiếc áo khoác da kia cho Lưu thúc. Áo khoác da dê dày rộng, bên trong có thể mặc thêm một chiếc áo bông, bên hông được buộc chặt bằng một sợi dây thừng thô ráp, không sợ gió lạnh thổi vào người.
Xét cho cùng, Miên Đường vẫn là một tiểu cô nương yêu thích cái đẹp, sau khi có đồ mới sẽ dựa theo thói quen đi tới đi lui, đứng trước cửa xe hỏi người khác có đẹp hay không?
Lưu thúc đội chiếc mũ hình quả dưa bằng da dê lên đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc bẩn thỉu, bộ quần áo rộng thùng thình, nói rất đúng trọng tâm: “Rất giống một người chăn…’’
Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Miên Đường, Lưu thúc vội vàng sửa miệng: “Nhưng có vẻ rất ấp áp!’’
Miên Đường hài lòng gật gật đầu, cuối cùng bộ đồ mới này vẫn khiến người khác cảm thấy vừa mắt và thoải mái.
Đường trở về đã không còn gấp gáp như khi đi nữa, ví dụ như lúc này, nàng dựa ngồi vào thành xe ngựa ngắm nhìn mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây nơi chân trời, cánh đồng rộng mênh mông bát ngát, cảnh tượng “Mặt trời tròn lặn xuống sông dài” cũng hết sức tráng lệ.
Dưới bóng mặt trời đỏ rực, Miên Đường cũng có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ về tình hình chiến sự mà mình đã nghe được khi còn ở trong Tam Quan – Nghe nói mươi ba vạn đại quân của Hoài Dương vương đã tập kết lại, dưới sự chỉ huy của chủ soái, hành quân xâm nhập sâu vào lãnh thổ của Man tộc.
Trong buổi lễ tuyên thệ trước khi xuất quân của những quan chức Chân châu, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu dẫn đầu, toàn bộ binh lính đều cắt tóc thề sống thề chết sẽ loại bỏ bộ lạc người Man đang xâm chiếm phía bắc Kỳ Ân Sơn, khiến trong vòng một trăm năm tới người Man không thể xâm chiếm Trung Nguyên một lần nào nữa.
Nghe nói một số bách tính thậm chí còn đi đến Kim Giáp Quan để được tận mắt chứng kiến, đồng thời đi theo những người khác tiễn đưa mười dặm.
Người ta nói Hoài Dương vương mặc một bộ chiến giáp màu vàng sáng chói, tư thế oai hùng khiến người đi đường ai cũng rưng rưng nước mắt, gào thét khản cả cổ… Dưới bầu không khí kích động dâng trào ấy, ngay cả những ông lão trên bảy mươi tuổi cũng hừng hực nhiệt huyết của một nam tử trẻ tuổi!
Liễu Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, khẽ híp mặt tưởng tượng… Một nam tử chân dài lưng rộng như hắn thường ngày mặc áo giáp bình thường đã đẹp, bây giờ khoác lên người bộ áo kim giáp sáng chói ấy, đương nhiên trông sẽ càng uy vũ dũng mãnh hơn bao giờ hết!
Nghĩ đến đây, Liễu Miên Đường khẽ ngâm nga một ca khúc, đó là quân ca cổ vũ tinh thần cho các binh lính trong lúc hành quân mệt nhọc, đó cũng là bài hát nàng vô tình nghe thấy hắn ngâm nga trong lúc tắm rửa ở suối nước nóng, âm điệu trầm thấp không thích hợp cho nữ tử hát.
Nhưng khi Miên Đường cố tình hạ giọng xuống, bài quân ca với giai điệu hùng hồn này bỗng mang đến cho người khác một cảm giác thê lương khó có thể diễn tả thành lời, trong tiếng kêu kẽo kẹt của bánh xe, cả chặng đường phía trước, không thể quay đầu nhìn lại.
Nhưng khoảnh khắc nhàm chán đến sầu bi ấy cũng không nhiều lắm, đối với Miên Đường mà nói, thời gian của nàng còn quý giá hơn cả nước tắm.
Ngay trở lại thị trấn Kim Đà một lần nữa, số tiền trong tay cũng dư dả hơn rất nhiều, nàng lại trở nên bận rộn giống như một con quay. Lần này, nàng dứt khoát vận chuyển một lúc mười đoàn xe ngựa, hơn nữa không chỉ buôn bán dược liệu mà còn thêm cả nồi sắt, muối ăn, dầu mè và các vật liệu bán chạy khác.
Nhưng sau khi suy tính một phen, Miên Đường vẫn cảm thấy những thứ này không đủ.
Nàng ngẫm nghĩ, thực ra là đang nhớ lại những gì nàng đã thấy ở trong trang trại khi nàng đổi vải thành da cừu. Vì thế nàng băng qua sông, tranh cãi với những thương nhân buôn cừu một lúc, thoả thuận giá cả xong xuôi, nếu lần này nàng có thể mang về những con cừu đuôi đen mập mạp đặc trưng ở vùng Tam Quan, những người buôn bán cừu sẽ sẵn sàng trả giá cao.