“Van xin anh,hãy cứu tôi…” Âm thanh của cô nho nhỏ mang theo áp lực và đau đớn, ngẩng đầu nhìn anh ta “ Xin anh, đừng giết tôi…”
Cô không biết anh ta là ai, không biết anh ta là người tốt hay kẻ xấu. Thủ hạ của anh ta ở trước mặt cô giết nhiều người như vậy, cũng chính anh ta là người hạ lệnh giết cô diệt khẩu! Nhưng anh ta cũng là người duy nhất từ trước tới nay dùng quần áo sạch sẽ, đẹp đẽ, quý giá của mình cẩn thận khoác lên người cô.
Dưới ánh sáng nhá nhem của đèn đường, người đàn ông quay mặt lại, nét mặt anh ta lạnh lùng cứng rắn hơn cả bóng đêm, như một thanh thép lạnh giá. Trong nháy mắt Tô Di cảm thấy hoảng hốt chưa từng có, tại sao cô lại có ý nghĩ kì lạ cầu xin sự giúp đỡ từ người đàn ông xa lạ vô tình này chứ?
"Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ giúp người ". Người đàn ông nhìn cô gái đang nắm lấy ống quần mình, ngón tay cô nhem nhuốc bẩn thỉu, lạnh lùng buông ra vài chữ. Phía sau, vài tên quân cảnh đã tiến lên, chuẩn bị lôi cô đi. Cô đã không còn sức lực giãy giụa, ngã dúi dụi trong tay bọn họ. Tuy nhiên, đúng lúc này người đàn ông cất giọng: "Tôi chỉ trao đổi lợi ích. Cô định dùng cái gì để đổi lấy mạng sống của mình?"
Đổi gì để lấy mạng sống sao? Có gì đáng giá hơn mạng sống của chính cô ư?
...
Là gì đây nhỉ?