Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 75




Editor: Trà Xanh

Đổng gia kinh doanh lớn, trong đó Ngọc Lâu chuyên bán phấn mặt và trang sức là gương mặt đại diện cho Đổng gia ở huyện Võ An. Nhiều năm qua, các cửa hàng mới ở huyện thành có thể đe dọa đến việc kinh doanh của Ngọc Lâu đều bị Đổng gia dùng đủ loại thủ đoạn để chèn ép, kẻ nào dễ bắt nạt thì trực tiếp bắt nạt, kẻ nào khó nhai thì bỏ tiền xử lý, tóm lại, Đổng gia không cho phép có một “Ngọc Lâu” nào khác xuất hiện ở huyện thành.

Sau khi kiểm tra phấn của Thẩm gia do Đổng Bích Thanh mang về, Đổng lão gia tử vuốt râu nói: “Đây là phấn tốt, nếu bán ở Ngọc Lâu chúng ta, một đồng bạc cũng chạy hàng.”

Đổng đại công tử khó xử: “Con đã hỏi thăm, lều do tiểu thiếp của Triệu quan gia mở, phấn mặt được mua từ chỗ muội muội cùng mẹ khác cha của Triệu quan gia, Thẩm cô nương có mở một cửa hàng son phấn ở trên trấn, buôn bán cũng khá được, nhất định luyến tiếc không muốn bán rẻ công thức pha chế, có Triệu quan gia chống lưng cho các nàng, chúng ta không thể dùng thủ đoạn xảo quyệt.”

Đổng lão gia gật đầu, thủ đoạn xảo quyệt nhất định không thể dùng, Triệu Yến Bình có năng lực, trên quan trường kết giao với Tạ Dĩnh, thân phận của tri huyện Tạ Dĩnh cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là hắn là nhi tử của Vĩnh Bình Hầu ở kinh thành, Đổng lão gia không muốn làm mất lòng bọn họ.

Đổng nhị công tử phân tích: “Phấn tốt như vậy mà các nàng chỉ bán 50 văn, chúng ta không thể giảm giá theo, cho dù nhập vào cùng loại phấn như Thẩm gia với giá cao, người ta đến lều mua chỉ có 50 văn, nhóm khách hàng lâu năm tốn một nửa số tiền là có thể mua được phấn tốt, nhất định không mua những loại trước đây, tính thế nào thì chúng ta đều lỗ.”

Đổng lão gia nói: “Biện pháp tốt nhất là lấy được công thức pha chế, nếu không được, chúng ta phải thuyết phục Thẩm cô nương chỉ cung cấp hàng cho chúng ta, đồng thời bên cửa hàng của nàng cũng phải tăng giá.”

Đổng đại công tử suy tư: “Nếu vậy, tiểu thiếp của Triệu bộ đầu chẳng có gì bán?”

Đổng lão gia cười: “Để xem thử Thẩm cô nương muốn kiếm tiền lớn hay tiền nhỏ, chúng ta không muốn mất lòng Triệu bộ đầu, bản thân Thẩm cô nương không muốn cung cấp hàng cho tiểu thiếp của ca ca, không liên quan gì đến chúng ta.”

Ba cha con thương lượng biện pháp đối phó, sau trung thu, Đổng đại công tử đi một chuyến đến thị trấn gần Thẩm Gia Câu, cửa hàng son phấn của Thẩm gia mở ở trong thị trấn.

Gặp Thẩm Anh, Đổng đại công tử trước tiên mỉm cười và tỏ ý muốn mua công thức pha chế phấn mặt của Thẩm Anh, tổng cộng sáu loại phấn mặt, Đổng gia nguyện ý dùng một ngàn lượng bạc để mua.

Hai trăm mẫu ruộng tốt của Thẩm viên ngoại cũng chỉ bán được hơn một ngàn lượng, Đổng gia chi một lần nhiều như vậy, thật sự đủ thành ý, bởi vì kiêng kỵ Triệu Yến Bình, Đổng gia thà dùng nhiều bạc, cố gắng giải quyết cạnh tranh kinh doanh giữa khách và chủ nhà.

Thẩm Anh không muốn bán công thức pha chế phấn của mình, ở nhà cha mẹ và lão ca đều không ủng hộ nàng kinh doanh, Thẩm Anh còn hy vọng sau khi gả chồng sẽ rảnh tay phát triển. Nếu nàng gả trong huyện Võ An, Thẩm Anh sẽ mở cửa hàng ở huyện thành, nàng sẽ không tiếp tục cung cấp hàng hóa cho tiểu tẩu, đưa một số bạc để an ủi tiểu tẩu. Nếu nàng gả đến huyện khác, Thẩm Anh sẽ mở cửa hàng ở huyện thành của huyện khác, xem thử huynh trưởng có cưới vợ ở huyện Võ An không mới quyết định có tiếp tục cung cấp hàng hóa cho tiểu tẩu hay không.

Nhưng bất kể thế nào, Thẩm Anh đều không muốn dính dáng đến người ngoài.

Thái độ của Thẩm Anh rất kiên quyết.

Đổng đại công tử lại đưa ra chiến lược tiếp theo của nhà mình, hy vọng nhập hàng của Thẩm Anh, sau đó bán với giá cao ở huyện thành, Đổng gia và Thẩm gia hợp tác để kiếm nhiều tiền.

Thẩm Anh vẫn từ chối, thứ nhất nàng không muốn làm mất lòng huynh trưởng và tiểu tẩu, thứ hai cung cấp hàng hóa cho Đổng gia, tương lai làm sao nàng tự mở cửa hàng được?

Dù Đổng đại công tử miệng lưỡi cách nào, Thẩm Anh cũng không đồng ý, hơn nữa còn khuyên Đổng đại công tử không cần tìm huynh trưởng và tiểu tẩu thương lượng làm gì, chuyện này do nàng quyết định, cho dù chủ nhân có thể thuyết phục huynh trưởng và tiểu tẩu không bán phấn mặt, Thẩm Anh cũng sẽ không bán cho bất cứ cửa hàng nào.

Đừng tưởng rằng Thẩm Anh mới mười lăm tuổi, nhưng thời điểm tiếp đãi Đổng đại công tử lại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, gương mặt luôn tươi cười, lời nói chân thật đáng tin.

Trên thực tế, ngay tại giây phút Thẩm Anh bình tĩnh từ chối giá mua một ngàn lượng bạc, Đổng đại công tử đã biết cô nương này không đơn giản.

Đổng đại công tử rời khỏi chỗ Thẩm Anh đầy bất lực.

Đổng lão gia nghe câu chuyện thì cau mày.

Đổng nhị công tử đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm gia giao chuyện lớn như vậy cho một tiểu cô nương làm chủ? Thẩm viên ngoại thương nữ nhi nên để nàng xử lý cửa hàng, nếu Thẩm viên ngoại biết chúng ta muốn mua, ông chưa chắc sẽ nghe theo nữ nhi phải không?”

Đổng lão gia cho rằng con thứ nói có lý, bảo đại nhi tử ngày mai đi một chuyến đến Thẩm Gia Câu.

Đổng đại công tử đem theo lễ gặp mặt, bỏ qua cửa hàng của Thẩm Anh ở trên trấn, đi thẳng đến đại trạch của Thẩm gia.

Thẩm viên ngoại và nhi tử Thẩm Văn Bưu cùng nhau tiếp đón Đổng đại công tử, khi Đổng đại công tử nói ra ý định, Thẩm viên ngoại lập tức cảm giác lộp bộp trong lòng, nghiêng đầu nhìn nhi tử, quả nhiên thấy hai mắt Thẩm Văn Bưu sáng rỡ như thể muốn giao công thức pha chế phấn mặt cho Đổng gia ngay lập tức để đổi lấy tiền tài.

Thẩm viên ngoại ho khụ khụ, nhìn Đổng đại công tử nói: “Không dám gạt đại công tử, cửa hàng đó là muội muội quá cố của ta để lại, cửa hàng mở cửa tựa như cô mẫu của bọn nhỏ vẫn còn ở đó, coi như kỷ niệm, không thể bán.”

Thẩm Văn Bưu lập tức nói: “Cha, nếu người nhớ cô mẫu, chúng ta giữ lại cửa hàng và sai người quét dọn mỗi ngày, đừng bán phấn mặt nữa, dù sao người cũng đã nói, Tiểu Anh xuất giá sẽ đóng cửa hàng, hiện tại cứ bán công thức cho Đổng gia trước, coi như để Tiểu Anh thu hồi tâm tư, thành thật ở nhà chờ gả chồng, người thấy có được không?”

Thẩm viên ngoại nghiêm mặt: “Ta đã hứa với Tiểu Anh, ngày nào nàng chưa gả thì cứ tiếp tục kinh doanh, ta là phụ thân thì nuốt lời sao được?”

Thẩm Văn Bưu có ý chống đối phụ thân, nhưng ngại chữ hiếu nên hắn không dám nói, chỉ đành nghẹn đỏ mặt.

Đổng đại công tử thấy vậy liền từ bỏ con đường mua công thức, đồng thời đề xuất mua hàng giá cao và bán lại với giá cao.

Thẩm Văn Bưu hào hứng: “Cha, như vậy tốt quá, cái quán bé xíu kia của Triệu gia có thể bán được bao nhiêu, giao cho Ngọc Lâu, bán nhiều giá lại cao, chúng ta và Đổng gia đều kiếm được tiền.”

Thẩm viên ngoại bị kẹt ở giữa lão nhi tử và tiểu nữ nhi, không thể bất công với ai, nghe vậy ông nói: “Như vậy cũng được, tuy nhiên vẫn phải thương lượng với Tiểu Anh, xem thử nàng có đồng ý hay không.”

Thẩm Văn Bưu cho rằng chỉ cần muội muội không ngốc sẽ nhất định đồng ý.

Thẩm Văn Bưu chưa từng đến huyện thành, chỉ loáng thoáng nghe nói tiểu thiếp của Triệu Yến Bình mở một quầy nhỏ và lấy hàng từ chỗ muội muội, thê tử hỏi thăm muội muội lúc ăn cơm, muội muội nói bên chỗ Triệu gia bán không được bao nhiêu, chỉ bán thêm với các loại đồ thêu thùa, phu thê Thẩm Văn Bưu không coi trọng việc này.

Đổng đại công tử đã tiếp xúc với Thẩm Anh, lúc này lắc chiếc quạt xếp, nghi ngờ hỏi Thẩm viên ngoại: “Vì sao cần Thẩm cô nương đồng ý chuyện này? Ngài là chủ nhà mà không quyết định được sao?”

Thẩm viên ngoại không muốn nhiều lời, chỉ khách khí nói: “Gia đình êm ấm thì mọi chuyện mới thuận lợi, truyền thống của Thẩm gia chúng ta là phải thương lượng mọi việc với nhau, nếu các ngươi thật sự muốn mua hàng của chúng ta thì đi về trước, chờ tin tức của chúng ta.”

Đổng đại công tử liếc mắt nhìn Thẩm Văn Bưu, cười nói: “Không dám gạt ngài, ta đã hỏi ý Thẩm cô nương, nhưng Thẩm cô nương còn trẻ, có lẽ chưa từng nghe chuyện kiếm tiền tốt như vậy, cho rằng ta là kẻ lừa đảo, nói gì cũng không đồng ý, cho nên ta mới đến trực tiếp thương lượng với ngài, vừa nãy ngài cũng nói muốn cung cấp hàng cho Đổng gia, hay là ngài trực tiếp làm chủ đi?”

Thẩm Văn Bưu nghe nói muội muội không muốn hợp tác với Đổng gia thì tức giận muốn bể não, hắn cao giọng: “Cha, Tiểu Anh thì biết gì, người không thể để nàng quậy lung tung, bây giờ người ký hợp đồng với Đổng gia đi, đừng chiều Tiểu Anh như vậy.”

Thẩm viên ngoại lạnh mặt: “Muội muội của ngươi quậy khi nào? Cô mẫu không có con cái, trước khi mất giao cửa hàng cho ta, theo ý ta năm đó thì phải đóng cửa hàng, khi Tiểu Anh còn nhỏ luôn thích đến cửa hàng tìm cô cô chơi và mân mê chai lọ vại bình, nàng không muốn ta bán, ta mới giao cửa hàng cho nàng xử lý, nghĩ rằng nàng lỗ tiền sẽ dừng tay. Nhưng Tiểu Anh có thiên phú, những công thức đó đều do nàng tự tìm ra, nàng muốn bán cho ai thì tùy ý, nàng không muốn bán thì chúng ta cũng không thể ép buộc nàng.”

Thẩm Văn Bưu hơi chột dạ, cửa hàng son phấn đúng là do một tay muội muội  kinh doanh, nhưng tiền lời của cửa hàng đều bỏ vào quỹ chung trong nhà, bán cho Đổng gia kiếm một đống bạc, tương lai lão gia tử chết thì số bạc đó không phải thuộc về hắn hay sao?

Thẩm Văn Bưu vẫn muốn bán, nhưng không tìm được lý do phản bác.

Đổng đại công tử nhìn Thẩm Văn Bưu, bừng tỉnh nhận ra và nói với Thẩm viên ngoại: “Ý ngài là, cửa hàng son phấn là của Thẩm cô nương, tương lai Thẩm cô nương xuất giá, cửa hàng sẽ là của hồi môn đưa cho Thẩm cô nương?”

Mi tâm của Thẩm viên ngoại khẽ giật.

Đó là kế hoạch của ông!

Nhưng ông luôn giữ kín kế hoạch này, nữ nhi kiếm được tiền thì ông bỏ vào quỹ chung, đề phòng nhi tử ganh tị không vui, mỗi ngày cãi cọ với ông hoặc gây khó dễ cho nữ nhi và Liễu thị. Thẩm viên ngoại muốn duy trì sự yên bình hiện tại, chờ ngày nữ nhi xuất giá, ông sẽ giao khế nhà của cửa hàng son phấn cho nữ nhi trước mặt bạn bè và họ hàng, như vậy nhi tử muốn giành cũng không được, cùng lắm sau khi thân thích rời đi thì hắn nổi giận một hồi rồi thôi.

Nhi tử không đủ thông minh, luôn vui vẻ nhìn muội muội kiếm tiền về cho gia đình, nhưng Đổng đại công tử có ý xấu cố ý châm ngòi, ông nên nói thế nào?

“Đây là chuyện của Thẩm gia chúng ta, đại công tử quản quá rộng rồi, người đâu, tiễn khách!” Thẩm viên ngoại bất mãn.

Đổng đại công tử nhìn Thẩm Văn Bưu đầy ẩn ý, chắp tay nói: “Vậy được rồi, ngài cứ bàn bạc kỹ với Thẩm cô nương, chúng ta thật lòng muốn kinh doanh lĩnh vực này, xin được đợi tin vui.”

Nói xong, Đổng đại công tử cười cáo từ.

Hắn vừa rời đi, Thẩm Văn Bưu trừng mắt với Thẩm viên ngoại: “Cha, vụ làm ăn tốt như vậy sao người không làm, cứ phải nghe theo Tiểu Anh, không phải người thật sự muốn cho Tiểu Anh cửa hàng son phấn làm của hồi môn đấy chứ?”

Thẩm viên ngoại chống cây gậy thật mạnh, bực bội nói: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hôn sự của Tiểu Anh còn chưa coi bát tự, ta bận tâm của hồi môn làm gì?”

Thẩm Văn Bưu cười lạnh: “Người nghĩ gì trong lòng thì tự người rõ nhất, nhưng người đừng quên, nữ nhi là bát nước đổ ra ngoài, gả xong chỉ biết người ngoài, ngoài đứa con trai là ta, người còn ba đại tôn tử hiếu kính người, người đừng làm trái tim bọn nhỏ rét lạnh.”

Thẩm viên ngoại còn định nói thêm, Thẩm Văn Bưu đã bước ra ngoài, trở về phòng tìm tức phụ của hắn.

Thẩm viên ngoại đứng trong nhà chính một mình, trong lòng nặng trĩu, cảm thấy trong nhà sắp có chuyện xảy ra.

Chạng vạng, Thẩm Anh từ trên trấn về, Thẩm Văn Bưu lấy thân phận huynh trưởng ra lệnh cho Thẩm Anh phải đồng ý làm ăn với Đổng gia. Thẩm Anh từ chối, hai anh em cãi nhau gay gắt, cuối cùng, Thẩm Văn Bưu kéo Thẩm Anh đến cửa phòng, thỉnh cha già đang trốn bên trong ra làm chủ đứng về phía nào.

Hắn rống đến đỏ mặt tía tai, Thẩm Anh không sợ nhưng Liễu thị sợ, cầu xin nữ nhi mau đồng ý việc này.

Thẩm Anh không chịu, ai khuyên nàng cũng không chịu.

Thê tử, ba nhi tử và ba con dâu của Thẩm Văn Bưu há bảy cái miệng trách móc Thẩm Anh, cả đống nước miếng suýt dìm chết Thẩm Anh.

Cửa phòng luôn đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Thẩm viên ngoại chống gậy bước ra.

Cả nhà Thẩm Văn Bưu cùng nhìn ông, sắc mặt đều rất khó coi.

Liễu thị đã khóc rất lâu, Thẩm Anh che trước mặt mẫu thân, đặt hy vọng cuối cùng vào cha.

Thẩm viên ngoại chắp tay sau lưng, dặn dò quản sự trong nhà: “Đi mời lí chính và hai vị trưởng lão trong tộc đến đây, một mình ta không giải quyết được, thỉnh bọn họ phân xử cho huynh muội các ngươi.”

Thẩm Anh giật mình, các trưởng lão đương nhiên đứng về phía Thẩm Văn Bưu, làm sao đồng ý để một cô nương như nàng làm chủ những chuyện liên quan đến tài sản của Thẩm gia?

Cả nhà Thẩm Văn Bưu tỏ vẻ vui mừng, thúc giục quản sự đi mau.

Thẩm viên ngoại tức giận mắng đám người trong viện: “Cả một đám đỏ mặt tía tai, dọn dẹp một chút đi, đừng để mất mặt trước mặt lí chính và các trưởng lão.”

Thẩm Văn Bưu sợ lão gia tử nói nhỏ với Thẩm Anh, Thẩm Anh không đi thì hắn cũng không đi.

Thẩm Anh nhìn Thẩm viên ngoại cầu xin: “Cha, người đã hứa với con!”

Thẩm viên ngoại thờ ơ, trầm mặt đi thẳng về trước.