Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 56




Editor: Trà Xanh

A Kiều vo gạo xong bỏ vào nồi hấp. Huynh muội Thúy Nương và Quách Hưng đã trở về. Thúy Nương đi thẳng vào bếp.

“Tiểu nương tử, có tiểu thư chúng ta trong hai vị cô nương đó hả?” Thúy Nương lén lút hỏi A Kiều.

A Kiều có biết đâu, vừa dùng giẻ lau khô nước trên bếp, vừa nhẹ nhàng dặn dò Thúy Nương: “Chắc có, nhưng đó là chuyện của nhà chủ nhân. Em là nha hoàn còn ta là thiếp, nếu quan gia và lão thái thái không nói, chúng ta đừng hỏi thăm, mắc công nói sai lời sẽ làm quan gia và lão thái thái tức giận.”

Thúy Nương sửng sốt, sao hôm nay tiểu nương tử hơi kỳ quái?

Nàng nghi ngờ nhìn A Kiều.

A Kiều đã dọn dẹp xong. Việc còn lại là của Thúy Nương nhưng A Kiều cũng không muốn đi ra. Nàng ngồi trên băng ghế bên cạnh, hỏi Thúy Nương hôm nay buôn bán ra sao.

Thúy Nương rầu rĩ: “Vẫn vậy. Cả buổi sáng chỉ bán hai cái quạt xếp.”

A Kiều xao động: “Quạt tròn quạt không mát, quạt xếp đỡ hơn. Để ta làm quạt xếp nhiều hơn.”

Thúy Nương thấy tiểu nương tử không mắng nàng, càng muốn nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền. Nàng vừa an tâm vừa thích tiểu nương tử hơn.

A Kiều đi ra khỏi bếp. Để tránh ánh nắng hè chói chang, nàng đi dọc theo chân tường về phía nhà chính. Đang đi dưới mái hiên, nàng nghe Triệu lão thái thái ở bên trong kể cho Đan Dung và Thu Nguyệt nghe nàng vào cửa thế nào: “Mợ nàng áp bức nàng không sống nổi nữa, ta và ca ca các ngươi thiện tâm nạp nàng vào, nuôi nàng ăn ngon uống tốt, không để nàng làm việc nặng…”

A Kiều dừng chân.

Triệu lão thái thái còn dong dài, giọng điệu tỏ vẻ A Kiều nên biết ơn tổ tôn bọn họ.

 

A Kiều ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, bầu trời một mảnh xanh mênh mang.

 

Mục đích Triệu lão thái thái nạp nàng không dễ nghe như lời bà nói, tuy nhiên A Kiều thật sự muốn cảm ơn Triệu lão thái thái và quan gia. Ở nhà Cậu, nàng chỉ bị khinh bỉ. Khi đến Triệu gia, nàng có thể mở cửa hàng để dành tiền riêng, tuy quan gia lạnh lùng, chỉ coi nàng là thiếp, nhưng cũng quan tâm nàng rất nhiều. Không nhờ quan hệ của quan gia, lều của nàng không mở được.

Sau khi bình tĩnh, A Kiều cong khóe miệng, xuất hiện trước nhà chính với nụ cười trên môi.

Ba người ở cửa bắc đồng loạt nhìn nàng.

A Kiều cười nhạt: “Lão thái thái, Thúy Nương nói hôm nay quạt xếp bán được hàng. Ngài trò chuyện với hai cô nương, ta vào phòng làm việc trước khi dùng cơm.”

Triệu lão thái thái thích sự chăm chỉ của A Kiều, cười nói: “Đi đi. À, ngươi lấy hai cây quạt tròn tặng hai vị cô nương.”

Thu Nguyệt vội nói: “Không cần, tiểu nương tử để dành bán kiếm tiền.”

Đan Dung cũng nói theo Thu Nguyệt, chẳng qua nàng gọi là “tiểu tẩu”. Từ lúc vào cửa nàng vẫn coi mình là cô nương Triệu gia.

A Kiều ở Hoa Nguyệt Lâu khoảng 4-5 năm, nàng từng gặp đủ loại kỹ nữ. Thu Nguyệt còn đỡ, nhưng Đan Dung có sự phù phiếm khó có thể che giấu. Tựa như con bài hàng đầu trong Hoa Nguyệt Lâu, thoáng nhìn giống như tiểu thư quan gia có tri thức và hiểu lễ nghĩa, nhưng bởi vì tiếp nhiều khách đã tạo thành thói quen lấy lòng khách, giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ quyến rũ.

Tuy hai vị cô nương khách khí, A Kiều vẫn vào đông phòng chọn hai cây quạt tròn. Cây có thêu mẫu đơn đưa Đan Dung, cây thêu thủy nguyệt đưa Thu Nguyệt.

Đến thời điểm này, Đan Dung và Thu Nguyệt đành phải nhận.

 

Khi A Kiều đưa quạt, nàng thấy mu bàn tay của Thu Nguyệt trắng nõn, nhưng đầu ngón tay có vết chai do thường xuyên chơi nhạc cụ, còn lòng bàn tay và mu bàn tay Đan Dung lại mềm mại xinh đẹp.

 

A Kiều lặng lẽ trở về đông phòng.

Khi đang làm quạt xếp, A Kiều vẫn không khỏi nghĩ về Đan Dung và Thu Nguyệt. Những cô nương bị gia đình bán, bị mẹ mìn bắt cóc, thông thường chỉ có ba con đường: làm nha hoàn cho gia đình giàu có, làm kỹ nữ thanh lâu, bán giá cao làm tiểu thiếp di nương. Làm nha hoàn sẽ không có bàn tay như Đan Dung, làm tiểu thiếp di nương thì không thể xuất đầu lộ diện để bị người tìm thấy.

Có một số việc cũng có thể đoán được.

A Kiều chợt hiểu vì sao quan gia không muốn để nàng nghe, có muội muội hắn ở đó, quan gia sao đành nhẫn tâm để một tiểu thiếp biết muội muội hắn đã trải qua cuộc sống đáng thương cỡ nào.

A Kiều tội nghiệp hai vị cô nương, cũng tội nghiệp cho bản thân mình. Nàng hiểu quan gia, nhưng mới ngọt ngào không bao lâu đã nhận ra được nàng chỉ là người ngoài ở trong mắt quan gia. A Kiều cần thời gian khôi phục.

Cơm trưa chuẩn bị xong, Triệu lão thái thái kêu A Kiều múc nước cho quan gia lau mình.

A Kiều ngưng việc may vá, đi vào bếp múc một thau nước lớn. Triệu Yến Bình từ trong viện đi ra, vừa lau mồ hôi vừa nói với A Kiều: “Đặt trong đông phòng, ta vào phòng lau người.”

A Kiều liếc nhìn hai vị đại cô nương rồi đi vào đông phòng.

Trong lúc nói chuyện, Triệu Yến Bình đi tới trước cửa nhà chính, làn da rắn chắc được ánh mặt trời chiếu sáng, mồ hôi như hạt đậu từng giọt lăn xuống.

Thu Nguyệt và Đan Dung đều rũ mắt.

 

Triệu Yến Bình nói: “Chúng ta là gia đình nghèo, không có nhiều lễ nghi quy củ, ta thường ngày làm việc đều như vậy, các ngươi cứ tự nhiên.”

 

Thu Nguyệt gật đầu.

Đan Dung ngước mắt liếc hắn, sau đó cúi xuống, cười nói: “Ca ca khách khí rồi, ca ca mệt nhọc vì chăm sóc ta, ca ca rất tốt với ta, ta vui lắm.”

Triệu Yến Bình: “Ừm, ta đi lau người đã.”

Nói xong, hắn đi nhanh vào đông phòng.

A Kiều đã chuẩn bị khăn và quần áo để thay. Nam nhân ướt đẫm mồ hôi bước vào, A Kiều rũ mắt đi đến án thư gần cửa sổ, cây quạt này đã thêu gần xong, A Kiều muốn hoàn tất trước khi ăn cơm.

 

Triệu Yến Bình nhìn rổ kim chỉ trước mặt nàng, nhíu mày: “Sao nói là chỉ làm nửa canh giờ mỗi buổi? Tại sao bây giờ còn bận?”

 

A Kiều trả lời mà không ngẩng đầu: “Dù sao cũng rảnh.”

Triệu Yến Bình nhìn nàng, thấy nàng chăm chú thêu mà chẳng thèm nhìn một cái, Triệu Yến Bình đi lau mình trước.

Không lâu sau, cơm cũng chín.

A Kiều chủ động đi vào bếp giúp Thúy Nương dọn chén đũa, có thêm hai người nên một khay không đủ đựng đồ ăn.

 

Sau khi Thúy Nương lui ra, Triệu lão thái thái vẫn ngồi một mình ở phía bắc, Đan Dung và Thu Nguyệt ngồi song song ở phía tây, vốn là vị trí của A Kiều. Ghế của A Kiều được đặt phía đông bên cạnh Triệu Yến Bình, phía nam đặt nồi cơm và canh. A Kiều chuyển ghế qua góc đông nam, giữ khoảng cách với Triệu Yến Bình.

 

Triệu Yến Bình rũ mắt liếc nàng một cái.

A Kiều nhìn hai vị cô nương mỉm cười, yên lặng ăn cơm.

Triệu Yến Bình trầm mặt suốt bữa cơm. Sau khi ăn xong, Triệu Yến Bình đột nhiên nhìn Đan Dung và Thu Nguyệt nói: “Ta mất muội muội năm chín tuổi, mấy năm nay vẫn luôn hỏi thăm tin tức của nàng. Hà nhị gia tặng các ngươi lại đây, ta thật sự hy vọng một trong hai người là Hương Vân, để ta có thể đền bù trách nhiệm của người huynh trưởng mà ta không làm tròn bao năm qua.”

Thu Nguyệt cúi đầu, Đan Dung lại bắt đầu lau nước mắt.

Triệu Yến Bình nhìn nhị nữ, tiếp tục nói: “Nhận người thân không phải trò đùa. Ta đã nhờ các vị tri huyện giúp ta kiểm tra vụ án các nữ tử bị mất tích ở vùng phủ thành trong những năm qua. Nếu có thể tìm được nữ nhi trong gia đình nào cùng tuổi với Hương Vân, ta sẽ đưa các ngươi tới chào hỏi, xem thử trưởng bối có nhận ra các ngươi hay không. Nếu nhận ra, đương nhiên người đó không phải là Hương Vân.”

Đan Dung và Thu Nguyệt đều hơi biến sắc.

Thu Nguyệt mím môi. Đan Dung đột nhiên nở nụ cười qua làn nước mắt, nắm tay Thu Nguyệt nói: “Cách này của ca ca rất hay. Làm vậy có thể giúp Thu Nguyệt tỷ tỷ tìm được người nhà của nàng.”

Thu Nguyệt tránh tay nàng, ngẩng đầu nhìn Triệu Yến Bình: “Quan gia, ta không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, ta cũng không biết mình rốt cuộc có phải là muội muội của ngài hay không. Quan gia có từng nghĩ, ta và Đan Dung cô nương có thể không phải bị mẹ mìn bắt đi, mà do cha mẹ nhẫn tâm bán chúng ta? Bọn họ sẽ không báo cho quan phủ, ngài tra xét các vụ án cũng không tìm được gia đình chân chính của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa chắc là người phủ thành, có thể là hài tử bị bắt cóc trên đường Trương Quải Tử đi nơi khác bán người.”

 

Đan Dung nức nở: “Ngươi không nhớ rõ, nhưng ta vô cùng rành mạch, chính nhị thúc và nhị thẩm bán ta cho Trương Quải Tử, không phải cha mẹ.”

 

Thu Nguyệt phớt lờ nàng, chỉ nhìn Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình không do dự hay lo lắng, hắn nói với nhị nữ: “Cố gắng hết sức và tuân theo số phận, các ngươi không cần sốt ruột. Nếu những nhà mất nữ nhi không phải là gia đình của các ngươi, nếu các ngươi không nhớ nổi bất cứ manh mối gì khi còn nhỏ, mặc dù các ngươi không phải là Hương Vân, ta cũng sẽ lo cho các ngươi, sẽ tìm cho các ngươi nhà chồng tốt.”

Thu Nguyệt nhỏ giọng tạ ơn.

Đan Dung nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Yến Bình: “Ca ca tốt quá.”

Triệu Yến Bình nói sang chuyện khác: “Giường ở đông phòng lớn. Chút nữa các ngươi và lão thái thái nghỉ trưa ở đông phòng, ta và tiểu tẩu đến tây phòng. Một lát nữa sẽ có giường mới.”

Triệu lão thái thái gật đầu.

A Kiều nghe xong, đứng dậy nói: “Ta vào dọn dẹp một chút, bên trong hơi lộn xộn.”

Vào đông phòng, A Kiều đi thẳng đến chỗ mình giấu tiền. Có quá nhiều tiền đồng, đem đi dễ dàng làm người ta để ý. A Kiều đem túi đựng bạc và vài thứ trang sức đáng giá bỏ vào chiếc khăn gói lại, nhét vào ngực. Vừa nhét xong, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, A Kiều sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Triệu Yến Bình vào vì muốn dọn chiếu và gối của hai người qua tây phòng. Thấy A Kiều đang đứng trước rương đồ, Triệu Yến Bình giải thích: “Ta vào dọn đồ.”

Hắn đi thẳng đến giường.

A Kiều đỏ mặt, nàng giấu bạc và trang sức vì muốn đề phòng Triệu lão thái thái lục soát, không có ý giấu quan gia. Quan gia thông minh khéo léo, chắc đoán được nàng làm gì phải không?

A Kiều cảm thấy mình nên giải thích một chút.

Nàng đi đến bên cạnh hắn, nói nhỏ nhẹ: “Ta, bạc của ta đều ở đây, là của thái thái cho và trang sức nương để lại cho ta. Nếu lão thái thái và Hương Vân cô nương thật ở đây, ta tuyệt đối không làm điều thừa, nhưng một trong hai người nhất định có một người ngoài, ta sợ.”

Thật ra A Kiều nói dối. Cho dù chỉ có Triệu lão thái thái và Hương Vân cô nương, A Kiều cũng muốn giấu. Triệu lão thái thái tham tiền, nàng cũng không hiểu con người thật của Hương Vân cô nương, lỡ như tổ tôn hai người hợp tác trộm bạc của nàng thì sao?

Nàng không muốn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng đây là do quan gia nhắc nhở nàng, nàng là người ngoài.

Triệu Yến Bình quay đầu lại, thấy vẻ mặt nàng khổ sở, dường như muốn khóc.

Nàng sợ hắn trách móc?

 

Triệu Yến Bình suy nghĩ một chút, đi đến giá treo quan phục bộ đầu màu tím, lấy túi tiền giấu trong tay áo giao cho A Kiều, nhỏ giọng nói: “Nàng nói rất đúng. Một người có khả năng là Hương Vân, cũng có thể cả hai đều không phải. Không thể có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng người. Trước khi ta xác định thân phận bọn họ, nàng và lão thái thái phải giữ kỹ bạc, nhưng phải cẩn thận đừng để họ phát hiện, kẻo làm thương tâm người tốt.”

 

Lời này được nói ra nghe như thể A Kiều và Triệu lão thái thái mới là người một nhà, còn Đan Dung và Thu Nguyệt đều là người ngoài.

A Kiều rưng rưng nước mắt, nghe vậy ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi hắn: “Quan gia thật sự nghĩ như vậy?”

Triệu Yến Bình gật đầu.

A Kiều nín khóc mỉm cười, lau nước mắt, mở túi tiền của quan gia ra, xác định số bạc vụn bên trong mới cất vào ngực.

Triệu Yến Bình tiếp tục cuốn chiếu trên giường.

A Kiều thấy, nhắc nhở hắn: “Giường lão thái thái nhỏ, chúng ta lấy chiếu qua đó cũng trải không vừa, đồ trong tây phòng lấy qua đây lại không đủ, thôi đừng dọn, chỉ cần lấy gối… Không đúng, có tới ba người ngủ, nhà chúng ta thiếu gối.”

Triệu Yến Bình nghĩ nghĩ, đứng thẳng người: “Vậy để hai cái gối lại cho ba người bọn họ, hai chúng ta dùng cái của lão thái thái.”

Dù sao bao gối và chiếu đều lau được, không cần quá so đo.

Hai người thương lượng xong rồi đi ra ngoài đổi phòng với ba người Triệu lão thái thái.

Giường của Triệu lão thái thái rất nhỏ, một mình Triệu Yến Bình nằm còn không vừa, nên nhường cho A Kiều, hắn ngồi ghế dựa.

 

Quan gia lạnh lùng thì A Kiều trách hắn, quan gia vất vả thì A Kiều lại đau lòng.

 

“Ngài ngủ trên giường đi, buổi chiều còn phải làm việc vất vả. Ta ngồi một lát, khi nào lão thái thái và các nàng thức dậy, ta sẽ ngủ bù.” A Kiều xuống giường khuyên hắn.

Triệu Yến Bình để nàng ngủ: “Ta ở nha môn đã quen ngồi ngủ buổi trưa.”

A Kiều: “Ở đây đâu phải nha môn.”

Nàng nhất quyết yêu cầu quan gia lên giường ngủ.

Triệu Yến Bình lấy một cái ga trải giường cũ từ trong tủ của lão thái thái trải dưới đất, tiếp tục ngủ.

A Kiều có thể yên tâm nằm trên giường thoải mái.

Nguyên cả buổi sáng đã xảy ra bao nhiêu chuyện, trong lòng phập phồng, A Kiều nằm quay lưng về phía quan, không ngủ được.

Triệu Yến Bình quay mặt ra ngoài cửa sổ, cũng ngủ không được.

Đan Dung và Thu Nguyệt đã trải qua cuộc sống quá thảm. Triệu Yến Bình không muốn muội muội của mình khổ như vậy. Theo suy xét này, hắn thà rằng hai người đều không phải là muội muội. Tuy nhiên, nếu muội muội phải sống không khác gì hai người, không có cơ hội về nhà mà vẫn lưu lạc bên ngoài tiếp tục chịu khổ, Triệu Yến Bình muốn khẩn cầu ông trời phù hộ, phù hộ một trong hai người là Hương Vân.

Với tâm sự nặng nề, người trên giường và người dưới giường đồng thời trở mình, bốn mắt nhìn nhau.

A Kiều lập tức quay lại.

Nhát như chuột.

Triệu Yến Bình chuyển tâm tư từ muội muội qua nàng, thấp giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Khi thì lo lắng chuyện buôn bán, khi thì lo lắng hắn chạm vào Thúy Nương, hiện tại vì cái gì?

 

A Kiều suy nghĩ rất nhiều, nói ra hắn chưa chắc thích nghe, A Kiều tạm thời chỉ nói: “Quan gia, trong kịch nói lấy máu nhận người thân, sao ngài không thử? Thỉnh thái thái lại đây, lấy một giọt máu nhỏ vào chén, kêu Đan Dung và Thu Nguyệt cô nương lần lượt nhỏ một giọt, máu ai hòa vào máu thái thái thì chính là nữ nhi của thái thái, muội muội của quan gia.”

 

Triệu Yến Bình nghe vậy, lần đầu tiên nở nụ cười trong hai ngày qua, giải thích: “Đó là lời bịa đặt của người kể chuyện. Hai người dù có phải là người thân hay không, nhỏ máu vào nước, không lâu sau sẽ hòa vào nhau.”

A Kiều giật mình ngồi dậy, nhìn hắn hỏi: “Thật hả? Các vở kịch đều hát vậy, ta cứ tưởng…”

Triệu Yến Bình thấy nàng không tin, đi ra ngoài múc một chén nước.

Hai người ngồi trên giường đối diện nhau, Triệu Yến Bình lấy kim đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào.

A Kiều nhìn thấy đau, vội giấu tay ra sau lưng.

Triệu Yến Bình: “Không dám?”

A Kiều tò mò kết quả, khẽ cắn môi, giơ tay phải ra trước mặt hắn.

Triệu Yến Bình nhéo đầu ngón tay như búp măng của nàng, chích một giọt máu.

Hai giọt máu lần lượt nhỏ vào nước, lúc đầu tách ra, sau đó dần dần hòa vào nhau.

Chứng kiến sự thật, A Kiều phải tin.

“Không còn biện pháp khác hả? Còn vết bớt thì sao? Trên người Hương Vân cô nương có vết bớt nào hay không?” A Kiều vẫn quan tâm việc này, nghĩ cách hỗ trợ.

Triệu Yến Bình rũ mắt nói: “Theo trí nhớ của thái thái, trên người Hương Vân không có bớt.”

A Kiều cuối cùng cũng biết tại sao tìm muội muội của quan gia khó đến thế.

 

A Kiều lại nghĩ tới bản thân mình. Mợ bán nàng lúc nàng đã tám tuổi, sau 6 năm mới gặp lại Cậu. Khi Cậu đến huyện nha đón nàng, ông không dám nhận nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Điều này cho thấy bề ngoài của một cô nương sẽ thay đổi biết nhường nào từ lúc nhỏ cho đến lớn. Khi Hương Vân cô nương bị mất tích còn nhỏ tuổi hơn nàng, thoáng chốc đã mười lăm năm trôi qua…

 

A Kiều không kìm được nên nắm bàn tay to lớn của quan gia, nhẹ nhàng nói: “Người tốt sẽ gặp điều tốt, quan gia đừng lo, trong đó có cả Hương Vân cô nương. Bây giờ trở về nhà, coi như mọi đau khổ đã qua. Nếu hai người đều không phải, quan gia từng cứu nhiều bá tánh, Hương Vân cô nương ở bên ngoài sẽ gặp được quý nhân.”

Triệu Yến Bình gật đầu, ánh mắt rơi vào tay nàng.

A Kiều lập tức thả tay, quay mặt đi, lông mi thật dài rũ xuống, không thấy thẹn thùng, ngược lại có chút kiềm nén.

Triệu Yến Bình nhớ tới tối hôm qua.

Hắn nắm tay nàng giải thích: “Tối hôm qua ta hơi nặng lời, nàng đừng để bụng. Nàng chỉ cần nhớ kỹ rằng ta sẽ không nạp thiếp, cho dù là Thúy Nương hay người khác.”

Nếu cưới vợ, nàng lo hắn sẽ lạnh nhạt với nàng. Nếu hắn nghe theo sự sắp đặt của lão thái thái nạp thêm người, trong nhà có một đám nữ nhân, nàng làm sao ngủ được?

Chưa nói đến việc Triệu Yến Bình không có điều kiện nạp thêm tiểu thiếp, cho dù có, hắn sẽ không tìm rắc rối cho bản thân.

Quan gia cúi đầu xin lỗi, A Kiều rất thoải mái, siết ngón tay nói: “Không phải ta trách quan gia, đáng lẽ ra ta không nên lắm miệng, làm quan gia mất hứng thú.”

Triệu Yến Bình nhíu mày, nàng cho rằng hắn làm vậy bởi vì hứng thú?

“Ta thấy nàng trằn trọc không ngủ được nên cho rằng nàng lại rầu rĩ chuyện buôn bán, ta muốn giúp nàng phân tâm.” Triệu Yến Bình nghiêng đầu nói rõ.

A Kiều đỏ mặt, cằm gần như dính vào ngực, nói lắp: “À, đó là ta hiểu lầm quan gia, về sau, về sau nếu ta có lo lắng gì, quan gia trò chuyện với ta là được rồi, cũng, cũng không cần ép buộc bản thân.”

Triệu Yến Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt lời nói xuống.