Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 55




Editor: Trà Xanh

Hà Triệu Phong lên xe ngựa rời đi, để lại cho Triệu gia hai mỹ nhân đáng thương bị nghi là Triệu Hương Vân.

Không để ý đến hàng xóm láng giềng hỏi thăm náo nhiệt, Triệu lão thái thái đóng cửa, quét mắt liếc nhìn Đan Dung và Thu Nguyệt đang đứng dưới mái hiên. Triệu lão thái thái cau mày hỏi tôn tử: “Yến Bình, con đoán ai là Hương Vân?”

A Kiều vẫn đang chờ Quách Hưng ở cửa, nghe lão thái thái hỏi, nàng cũng nhìn quan gia.

Triệu Yến Bình nhìn vào mắt A Kiều, không nói chuyện, gọi Triệu lão thái thái vào chuồng gà phía bên kia, nhỏ giọng dặn dò lão thái thái: “Tổ mẫu, bất kể ai là Hương Vân hoặc cả hai đều không phải, trước khi điều tra rõ mọi việc, người đừng tiết lộ lai lịch bọn họ cho bất cứ ai, bao gồm A Kiều, bao gồm nương của ta, và những người cùng quê.”

A Kiều ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu vô tội nhưng vẫn bị lời đồn đãi vớ vẩn bám dính không tha, nếu lai lịch của Đan Dung và Thu Nguyệt bị truyền ra ngoài, nước miếng của những phụ nhân đó có thể dìm chết họ. Triệu Yến Bình không muốn muội muội của mình gặp phải tình huống này, cũng không hy vọng những nữ tử đáng thương vẫn bị đàm tiếu sau khi thoát khỏi hang sói.

Triệu lão thái thái là nữ nhân, bà càng hiểu rõ hơn tôn tử rằng thanh danh quan trọng cỡ nào đối với một nữ nhân. Nói đến cháu gái mình, Triệu lão thái thái nghiêm túc đảm bảo với tôn tử: “Con yên tâm, ta hiểu, nếu có người tới hỏi, chúng ta chỉ nói các nàng bị Trương Quải Tử bán vào gia đình giàu có làm nha hoàn, may mắn được Hà nhị gia tìm ra tung tích, ngoài ra không đề cập chuyện khác.”

Triệu Yến Bình gật đầu thu xếp: “Người dẫn các nàng vào phòng, xem thử trên đầu gối trái của bọn họ có vết sẹo cũ hay không, dưới xương quai xanh có nốt ruồi hay không.”

Triệu lão thái thái đang định đi kiểm tra, Triệu Yến Bình đột nhiên nắm cổ tay lão thái thái nhắc nhở: “Người cứ tạm coi bọn họ là Hương Vân, đừng hỏi quá nhiều về chuyện trước kia, để khỏi lộ sơ hở.”

Triệu Yến Bình có nhiều thủ đoạn để đối phó với kẻ tình nghi, cùng đường cũng có thể ép cung, nhưng Đan Dung và Thu Nguyệt đều có khả năng là muội muội của hắn. Triệu Yến Bình không thể dùng thủ đoạn đối phó với nghi phạm để đối phó với hai nữ tử yếu đuối, đặc biệt là cả hai đã trải qua nhiều thăng trầm. Những lời vô tình của hắn và tổ mẫu có thể khiến họ buồn khổ rơi lệ.

Triệu lão thái thái hiểu ý, để lộ gương mặt nhân từ dẫn hai mỹ nhân vào tây phòng.

Lúc này Triệu Yến Bình mới quay lại nhìn A Kiều.

A Kiều cúi đầu.

Tối hôm qua, sau khi xong chuyện, hai người tan rã không vui, buổi sáng quan gia cũng lạnh như băng. Lúc ấy A Kiều không nghĩ nhiều, chỉ giận bản thân không nên nói ra lúc ấy. Nhưng hôm nay Hà nhị gia đến, A Kiều rất quan tâm chuyện Hương Vân cô nương, hai lần đều muốn đi theo quan gia và lão thái thái để nghe, nhưng cả hai lần quan gia đều bỏ lơ nàng.

A Kiều đột nhiên thấy rõ vị trí nàng trong nhà này, thấy rõ vị trí của nàng trong tâm trí quan gia: chỉ là thiếp thất mà thôi, quan gia thích vẻ đẹp và thân thể nàng, nhưng nàng không có tư cách biết chuyện quan trọng của Triệu gia.

Có tiếng bước chân truyền đến, Triệu Yến Bình và A Kiều cùng nhìn ra cửa, là Quách Hưng đi bộ từ nha môn về.

A Kiều lại nhìn quan gia, khách quý đã đi rồi, có cần mua cá mua thịt nữa không?

Triệu Yến Bình hiểu ánh mắt nàng, gật đầu.

A Kiều nói với Quách Hưng: “Hôm nay trong nhà có khách, ngươi đi tiệm thịt mua con cá và mua hai cân thịt heo.”

Quách Hưng cười đáp lại, sau đó chờ tiểu nương tử đưa hắn tiền mua thịt.

Nếu là hôm qua, A Kiều sẽ lấy tiền của mình đưa Quách Hưng, nhưng hôm nay hành động của quan gia nói cho nàng rằng nàng chỉ là người ngoài, A Kiều xài tiền của mình làm gì?

A Kiều giả bộ không hiểu ý Quách Hưng và đi vào bếp.

Quách Hưng đành phải nói với Triệu Yến Bình: “Quan gia, tiểu nương tử quên đưa ta tiền mua thịt.”

Triệu Yến Bình lấy nửa điếu tiền từ trong túi ném cho Quách Hưng, sau đó đi vào nhà chính.

Bên trong tây phòng, khi biết Triệu lão thái thái muốn kiểm tra vết sẹo và bớt trên người các nàng, Đan Dung và Thu Nguyệt đều ngoan ngoãn cởi váy áo. Trước đây khi Hà Triệu Phong muốn xác nhận thân phận hai người, cũng kêu ma ma thân tín kiểm tra bọn họ. Kết quả kiểm tra không nói cho họ, cho nên Đan Dung và Thu Nguyệt tuy không biết Triệu lão thái thái muốn nhìn gì, nhưng cũng tin tưởng trên người mình có đặc điểm nào đó phù hợp với thân phận Hương Vân cô nương.

Trước tiên, Triệu lão thái thái kiểm tra xương quai xanh hai người có nốt ruồi hay không.

Cả Đan Dung và Thu Nguyệt đều có, một cái bên trái, một cái bên phải.

Triệu lão thái thái lại kiểm tra đầu gối trái của hai người, cả hai đều có vết thương mới khoảng hai ba năm nay, che mất không biết có vết sẹo hay không.

Đan Dung vừa khóc vừa nói: “Tổ mẫu không biết đâu, năm ngoái ta tiếp một vị công tử nhà quan gia, hắn thích nhỏ dầu sáp của đèn cầy lên người, hai bên đầu gối ta đều có. Những chỗ khác dùng thuốc trị sẹo loại tốt là hết, chỉ có đầu gối, hắn, hắn nhỏ sáp dầu xong còn bắt ta quỳ, máu thịt be bét, không còn hình dáng.”

Triệu lão thái thái đau lòng, trấn an nàng rồi hỏi: “Hương Vân khi nhỏ bị té dập đầu gối trái, để lại một vết sẹo rất sâu, ngươi có ấn tượng gì không?”

Đan Dung khẽ đảo mắt, lập tức trả lời: “Có có, khi ta vừa vào thanh lâu, tú bà chê vết sẹo xấu xí, bắt ta uống thuốc để biến mất, ai ngờ rằng, sau đó lại gặp một kẻ cầm thú.”

Triệu lão thái thái thấy Đan Dung càng giống cháu gái ruột của bà, nếu không phải người thân, làm sao khóc sướt mướt được khi gặp nhau?

Triệu lão thái thái nhìn Thu Nguyệt, chờ Thu Nguyệt giải thích.

Đầu gối Thu Nguyệt là do roi đánh, nàng cởi một bên xiêm y, lộ ra phía sau lưng trắng như tuyết, giữa màu trắng như tuyết có vài vết sẹo nhạt màu. Quay lưng về phía Triệu lão thái thái, Thu Nguyệt vừa cột đai lưng vừa nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước đây, ta định chạy trốn khỏi nhà một vị lão gia, bị bắt lại, ăn một trận đòn, vết thương ở đầu gối cũng để lại từ khi đó.”

Trong đầu Triệu lão thái thái hiện lên hình ảnh một cô nương yếu đuối quỳ dưới đất, bị người ta hung hăng cầm roi quất vào người.

Triệu lão thái thái chỉ là một tiểu lão thái trong gia đình bá tánh bình thường, chưa từng tận mắt chứng kiến những việc này. Đan Dung và Thu Nguyệt đều trải qua cuộc sống quá thảm, Triệu lão thái thái cực kỳ khó chịu, bảo bọn họ đợi một chút, bà đi ra ngoài thương lượng với tôn tử.

Sau khi Triệu lão thái thái rời khỏi, Đan Dung vừa lau nước mắt vừa nói với Thu Nguyệt: “Ta và tỷ tỷ đều là người đáng thương, đều muốn đoàn tụ với người nhà. Ta hiểu nỗi khổ của tỷ tỷ khi giả mạo ta tới nhận người thân, nhưng tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là giả, ta sẽ khuyên tổ mẫu và ca ca thu nhận ngươi. Với sắc đẹp của ngươi, nếu làm thiếp cho ca ca của ta, hắn chắc sẽ thích.”

Giọng nàng cũng không nhỏ, đủ để vang tới nhà chính.

Thu Nguyệt không đồng ý, cũng không giải thích gì, chỉ nhìn rèm cửa tây phòng.

Trong nhà chính, Triệu lão thái thái kể cho tôn tử vết thương của nhị nữ.

Triệu Yến Bình hiểu rõ hơn vì sao Hà Triệu Phong tặng một lần tới hai nữ tử đến đây để hắn nhận dạng. Tuy nhiên vết sẹo ở đầu gối và nốt ruồi ở xương quai xanh vốn không phải là vết bớt đặc biệt, Triệu Yến Bình không trông vào hai đặc điểm này để nhận dạng muội muội.

“Hay là để nương của con đến đây, nàng nhất định hiểu rõ nhất về nữ nhi mà mình sinh ra.” Triệu lão thái thái đề nghị.

Triệu Yến Bình im lặng.

Hắn từng nhiều lần dò hỏi mẫu thân rằng muội muội có bớt nào không, mẫu thân chỉ nhớ được hai đặc điểm kia. Nhìn bên ngoài, Đan Dung và Thu Nguyệt đều có chỗ tương tự. Hắn và tổ mẫu không thể dựa vào ngoại hình để nhận dạng, mẫu thân có lẽ cũng vậy.

Triệu Yến Bình làm chủ: “Chúng ta hãy quan sát một chút, nếu cuối tháng này không nhận ra, ta sẽ đón mẫu thân đến đây. Nếu bây giờ đi mà không có ai là Hương Vân, sẽ làm mẫu thân thương tâm.”

Triệu lão thái thái nhỏ giọng nói: “Ta thấy Đan Dung giống, khi nàng khóc, ta đau lòng.”

Triệu Yến Bình càng tin vào bằng chứng, cả hai người đều tự cho mình là muội muội, nếu người nào có ý định giả mạo, qua một thời gian sẽ lộ diện.

“Ta đi nha môn xin nghỉ một ngày, rồi tìm tấm ván làm giường. Trong khoảng thời gian này để bọn họ ngủ chung phòng với người.” Triệu Yến Bình uống chén nước, chuẩn bị đi huyện nha xin nghỉ.

Triệu lão thái thái nghe theo tôn tử.

Triệu Yến Bình cưỡi ngựa trở về huyện nha, Tạ Dĩnh biết được Hà Triệu Phong tặng hai mỹ nhân bị nghi là Hương Vân, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trương Quải Tử là người huyện Đại Thành, những cô nương bị hắn bắt cóc và mua đi phần lớn đều ở vùng phủ thành này. Để ta tra cứu hồ sơ các nữ tử bị mất tích ở huyện này trong những năm qua, xem thử có cô nương nào xấp xỉ tuổi muội muội ngươi không, có lẽ sẽ tìm được manh mối liên quan đến nhị nữ. Nếu không tìm thấy ở huyện này, ta sẽ viết thư nhờ các tri huyện khác hỗ trợ.”

Triệu Yến Bình lập tức quỳ xuống.

Tạ Dĩnh lập tức vòng qua án thư, dùng tay nâng hắn dậy: “Ngươi và ta là bạn sinh tử, nếu ngươi khách khí, ta sẽ không giúp ngươi tra xét.”

Triệu Yến Bình không biết nên nói gì, một từ “cám ơn” quá nhẹ, không đủ để diễn đạt lòng biết ơn của hắn đối với Tạ Dĩnh đã tận tâm giúp hắn tìm muội muội.

Tạ Dĩnh cười: “Vận mệnh của vạn vật trên đời này đều được sắp sẵn, nếu ngươi không có bản lĩnh làm bộ đầu, ta sẽ không coi trọng ngươi, Hà nhị gia cũng sẽ không kết giao với ngươi. Cho nên ngươi muốn tạ ơn thì hãy tạ bản thân. Được rồi, hôm nay nha môn không có chuyện gì, ngươi mau trở về sắp xếp cho hai vị cô nương.”

Triệu Yến Bình cáo từ.

Rời nha môn, Triệu Yến Bình đến nhà thợ mộc.

Mua giường đã làm xong thì quá mắc, chưa biết một trong nhị nữ có phải là muội muội hay không, tiết kiệm là lý do, Triệu Yến Bình chọn mua vài tấm ván đem về nhà.

Mùa hè oi ả, Triệu Yến Bình cởi trần, ở hậu viện gõ gõ đục đục, tự mình đóng một cái giường đơn giản.

Triệu lão thái thái ngồi trong tây phòng trò chuyện với Đan Dung và Thu Nguyệt.

Quách Hưng mua cá, thịt trở về, giao cho A Kiều.

Triệu lão thái thái nghe tiếng, đi ra sai Quách Hưng: “Trời nóng. Dù sao cũng không bán được đồ, ngươi kêu Thúy Nương về nhà nấu cơm, còn ngươi ra hậu viện giúp quan gia đóng giường.”

Quách Hưng đáp lời rồi đi ra ngoài tìm muội muội.

Triệu lão thái thái lại nhìn A Kiều, sai nàng: “Ngươi đi vo gạo, rửa hai cái chén mới, những chuyện khác cứ để Thúy Nương trở về làm.”

A Kiều khéo tay, biết thêu thùa may vá kiếm tiền, Triệu lão thái thái không muốn A Kiều làm việc nặng.

A Kiều đi vào bếp bận rộn.

Triệu lão thái thái vừa quay đầu lại thì thấy Đan Dung và Thu Nguyệt đã ra khỏi tây phòng, sóng vai nhau đứng ở cửa.

Đan Dung tò mò hỏi: “Tổ mẫu, A Kiều là tiểu thiếp của ca ca phải không? Thúy Nương là ai?”

Triệu lão thái thái giải thích ngắn gọn.

Đan Dung trầm ngâm.

Thu Nguyệt nói: “Ta vào bếp giúp tiểu nương tử làm việc.”

Triệu lão thái thái ngăn nàng: “Trong nhà có nha hoàn, không cần ngươi làm, tới đây, chúng ta ngồi bên này, thông gió mát mẻ.”

Triệu lão thái thái kéo Đan Dung và Thu Nguyệt đến cửa bắc của nhà chính ngồi xuống.

Từ vị trí này có thể nhìn rõ Triệu Yến Bình đang đóng giường ở hậu viện.

Triệu Yến Bình cao lớn cường tráng, bất kể địa vị và gia cảnh, ngoại hình của hắn nổi bật trong đám nam nhân như hạc giữa bầy gà.

Thu Nguyệt liếc nhanh rồi lập tức dời tầm mắt.

Đan Dung thừa dịp uống nước lén nhìn Triệu Yến Bình rất nhiều lần.

Đáng tiếc Triệu lão thái thái lo bận rộn khen tôn tử nên không phát hiện.