Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 46




Triệu Yến Bình đi qua nhà sát vách mời Chu Sưởng đến.

Tuy hai nhà gần nhau, nhưng sau khi xuất giá bốn tháng, A Kiều chỉ thấy Cậu đi ngang qua Triệu gia từ xa, nghe giọng Cậu từ bên kia tường, chưa trực tiếp nói điều gì. Khi Cậu trong trang phục vải mịn đi theo quan gia tới, A Kiều nhìn quan gia cao lớn cường tráng, nhìn Cậu hơi còng lưng vì ngồi bàn đọc sách quanh năm, không hiểu sao hơi chua xót.

Nàng trưởng thành, Cậu bắt đầu già đi.

Triệu lão thái thái chào Chu Sưởng đang vui vẻ đi trên đường đến cửa.

Triệu Yến Bình thỉnh Chu Sưởng viết câu đối xuân trong nhà chính, kêu A Kiều ở bên cạnh mài mực, hắn ra hậu viện chẻ củi.

A Kiều cúi đầu mài mực, tạm thời không biết nói gì với Cậu.

Chu Sưởng nhìn kỹ cháu gái, thấy nàng hình như cao hơn một chút, gương mặt mượt mà, rũ mắt, khi không cười thì khóe môi cũng tự nhiên hơi nhếch lên, dáng vẻ vui vẻ chưa từng có khi ở nhà mình, nhìn Triệu Yến Bình cầm rìu chẻ củi bên ngoài, Chu Sưởng vui mừng nói: “Trước đây Triệu quan gia chưa từng mời ta tới viết câu đối xuân, năm nay hắn làm như vậy vì để chúng ta có thể nói chuyện đúng không?”

A Kiều nghe xong, kinh ngạc nhìn phía hậu viện, thật vậy ư?

Quan gia thật tốt với nàng.

Nghe Cậu nói thẳng ra, mặt A Kiều ửng đỏ, phủ nhận theo quán tính: “Cậu nghĩ nhiều rồi, quan gia muốn thỉnh tri huyện đại nhân tới ăn tiệc đêm trừ tịch, dán câu đối đẹp để đại nhân khỏi cười.”

Chu Sưởng không nghĩ vậy, Triệu Yến Bình không phải là loại người thích bề ngoài.

Thấy cháu gái mắc cỡ, Chu Sưởng không trêu nữa, vừa viết câu đối xuân vừa hỏi thăm cuộc sống của cháu gái ở Triệu gia.

A Kiều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa trước khi quan gia chính thức cưới vợ, A Kiều thật sự không có gì lo lắng.

Chu Sưởng tin tưởng con người Triệu Yến Bình, một lát sau, ông nhỏ giọng hỏi: “Mợ nói quầy hàng huynh muội Thúy Nương bán là của con, những món đồ thêu thùa đều do con làm à? Đây là ý của con hay là Triệu lão thái thái ép con thêu cả ngày để kiếm tiền cho bà ấy?”

A Kiều khẽ đảo mắt, không cần biết Kim thị nói chuyện này với Cậu có ý đồ gì, nàng chỉ nói theo kế hoạch của mình.

“Quầy hàng là của con, lúc mới gả lại đây con có may một áo choàng cho quan gia, Thúy Nương thấy con khéo tay nên theo con học, sau đó nàng đi ra ngoài giặt đồ, thấy Tề gia muốn cho thuê lều, tiểu nha đầu lanh lợi muốn buôn bán đồ thêu thùa may vá, nhưng huynh muội bọn họ không có tiền vốn, Triệu lão thái thái không muốn cho nàng vay bạc, nên con bỏ tiền thuê lều, Thúy Nương đi bán đồ thêu, kiếm tiền trả dần cho con, sau đó con mua phấn mặt ở chỗ Thẩm cô nương bán chung, kiếm chút đỉnh tiền để dành phòng thân khi già.”

Khuôn mặt A Kiều bình tĩnh và chân thật.

Chu Sưởng hỏi thăm: “Vậy con kiếm được lời không?”

A Kiều gật đầu, dựa theo giá thị trường hiện nay, mỗi tháng nàng có thể kiếm được một lượng, nhưng A Kiều chỉ nói một nửa cho Cậu nghe, không phải phòng ngừa Cậu, chỉ sợ Cậu vô tình lỡ miệng bị Kim thị biết, Kim thị ghét nàng, ai biết sẽ làm gì.

Chu Sưởng quan tâm nên mới hỏi, nghe vậy rất mừng cho cháu gái: “Kiếm được là tốt, dành dụm từng chút một, lúc nên hiếu kính Triệu lão thái thái phải hiếu kính, nhưng không cần chuyện nhỏ chuyện lớn nào cũng ra tiền, số con khổ đã uống thuốc kia, tương lai không có hài tử để chăm sóc con, Triệu quan gia cũng không có khả năng cho con nhiều tiền riêng, tự mình dành dụm, khi già có tiền xài.”

A Kiều hiểu ý Cậu.

Mài mực xong, A Kiều đi vào phòng lấy đai lưng nàng may, đợi Cậu viết xong câu đối xuân, hai tay đưa tới: “Sắp đến Tết, đây là chút tâm ý của con hiếu kính Cậu, con tự tay làm, hy vọng Cậu không chê.”

Chu Sưởng nhìn nữ công của cháu gái, ông chưa từng dùng loại vải sa tanh tốt vậy.

“Tay nghề Kiều Kiều ngày càng tốt, đợi Cậu làm sui thì đeo đai lưng này mới xứng.”

Chu Sưởng nhận đai lưng, vuốt nhẹ nhàng, cất vào trong ngực, đồng thời ông cũng từ trong ngực lấy ra một mặt dây chuyền hình Phật nhỏ bằng vàng treo trên sợi dây đỏ, cười đưa cho A Kiều: “Năm nay trường tư thục nhận một đệ tử mới, là công tử nhà giàu, khi ở nhà học thì bướng bỉnh không nghe lời, cha hắn trong cơn tức giận đưa đến chỗ Cậu, Cậu nghĩ cách sửa tật xấu của hắn, lão gia nhà đó cảm ơn Cậu và tặng nghiên mực loại tốt, Cậu là lão tú tài không cần dùng nên đến hiệu cầm đồ đổi thành tiền, làm hai mặt dây chuyền hình Phật nhỏ, con và biểu muội mỗi đứa đeo một cái, phù hộ các con bình an.”

Nói xong Chu Sưởng còn dặn A Kiều, tuyệt đối đừng nói ra, kẻo chuyện này truyền tới tai Kim thị, Kim thị chỉ biết ông làm một mặt Phật nhỏ bằng vàng tặng nữ nhi.

A Kiều đỏ mắt, nàng đưa Cậu đai lưng với mục đích duy trì tình cảm gắn bó với Cậu, tương lai nếu gặp rắc rối ở Triệu gia thì nhờ Cậu chống lưng, Cậu đưa nàng mặt dây chuyền Phật vàng giống biểu muội, thật sự coi nàng như nữ nhi.

“Cậu, mai mốt công việc kinh doanh kiếm nhiều tiền, con bù lại một nghiên mực tốt cho Cậu.” A Kiều lau khóe mắt nói.

Chu Sưởng cười nói: “Tiêu tiền phí phạm làm gì, cả đời này Cậu chỉ có thể làm tiên sinh dạy học ở trường tư thục, nếu biểu ca con có cơ hội thì tự hắn sẽ có tiền đồ, Cậu không chú ý tướng mạo phong nhã. Được rồi, Cậu đi trò chuyện với Triệu quan gia, con vào phòng đeo lên, thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”

A Kiều nhìn Cậu gật đầu, nàng đi đến đông phòng, đeo sợi dây chuyền có mặt Phật vàng lên cổ, đặt vào trong người.

Chu Sưởng đã sớm rời đi.

Kim thị thấy ông cầm đai lưng sa tanh về, bĩu môi nói: “Trước khi mở quầy hàng, nó đã giấu diếm, hiện tại kiếm tiền cho người ngoài, lại lấy thứ đồ hư này hiếu kính chàng, đúng là đưa khuỷu tay ra ngoài.”

Tai Chu Sưởng đã chai sạn khi nghe những lời này, ông chẳng thèm để ý.

Buổi tối trước khi ngủ, A Kiều lấy mặt Phật nhỏ bằng vàng trong ngực ra cho quan gia xem.

Mặt Phật vàng nho nhỏ nhưng có ý nghĩa tốt, Triệu Yến Bình đoán: “Cậu nàng tặng phải không?”

A Kiều gật đầu, cất mặt Phật vào áo, ngồi trên giường xúc động: “Cái này phải tốn hai ba lượng bạc, Cậu cho ta và biểu muội mỗi người một cái, nhưng gạt Mợ rằng chỉ làm một cái, tương lai nếu Mợ biết, nhất định lại cãi nhau với ông.”

Triệu Yến Bình nói: “Nàng cất kỹ, đừng nói cho người khác, sẽ không truyền đến tai Mợ.”

A Kiều đương nhiên hiểu đạo lý này, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, tương lai quan gia cưới thê tử, nếu muốn trợ cấp nàng thứ tốt gì, có phải cũng sẽ lén lút giống Cậu không?

Triệu Yến Bình thổi tắt đèn trở lại giường, thấy nàng vẫn ngồi bên trong, thấy lạ hỏi: “Sao chưa ngủ?”

A Kiều mím môi, không mở miệng được, có lẽ quan gia là người có mới nới cũ, cưới nương tử mỹ nhân cũng không có gì lạ, hiện tại bên cạnh quan gia chỉ có nàng là tiểu thiếp, quan gia có nghĩ gì cũng chỉ một mình nàng, khi nương tử chính thất vào cửa, mọi thứ trong nhà sẽ thay đổi.

Nỗi sầu ập đến, A Kiều rầu rĩ nằm xuống suy nghĩ miên man, đêm nay A Kiều nằm mơ, mơ thấy quan gia sau khi tìm được muội muội, lập tức cưới thê tử, thái thái chính thất là tiểu thư quan gia, dáng dấp đoan trang xinh đẹp, quan gia một lòng một dạ vì thái thái chính thất, ngay cả Thúy Nương và Quách Hưng cũng không thích nàng.

Tình huống trong mộng trực tiếp đánh thức A Kiều vì cảm giác bị ủy khuất.

Có lẽ buổi tối chính là lúc dễ xúc động, nghe tiếng hít thở đều đều của quan gia trong chăn bên cạnh, A Kiều mếu máo, đột nhiên xốc chăn lên, chui vào chăn của quan gia.

Triệu Yến Bình lập tức tỉnh, nàng dựa vào người hắn giống chú mèo mềm mại không xương, toàn thân Triệu Yến Bình cứng đờ, nói giọng khàn khàn: “Có chuyện gì?”

A Kiều nhắm mắt, áp mặt vào ngực hắn nói: “Ta nằm mơ, khó chịu.”

Triệu Yến Bình nhìn ra ngoài màn lụa, cố gắng bỏ qua sự mềm mại đang đè kia: “Mơ thấy khi còn nhỏ nữa hả?”

A Kiều lắc đầu, những nơi khác cũng rung theo, Triệu Yến Bình hít thở nặng nề, Triệu bộ đầu ngay cả kẻ hung ác nhất cũng không sợ, lúc này bị một người thiếp nhỏ xinh yếu ớt làm cho đắn đo không dám động.

“Mơ thấy gì?” Nàng không giải thích, Triệu Yến Bình đành phải hỏi.

A Kiều cắn môi: “Nếu ta nói, quan gia nhất định sẽ tức giận.”

Triệu Yến Bình chỉ cầu nàng nói nhanh rồi trở về chăn của nàng, lập tức nói: “Nàng cứ nói, bây giờ ta nghe xong, buổi sáng sẽ quên.”

A Kiều ngẩng đầu: “Thật không? Nếu quan gia đổi ý, buổi sáng tiếp tục giận ta thì sao?”

Triệu Yến Bình rũ mắt nhìn nàng: “Có muốn ta thề không?”

A Kiều không cần, lại úp mặt lên ngực hắn.

Khi nàng vừa nhấc lên, Triệu Yến Bình phải nắm lấy bàn tay nàng đang ôm bên hông để đề phòng trong lúc vô tình nàng di chuyển xuống rồi đụng cái gì đó.

A Kiều tưởng quan gia đang an ủi nàng nên càng ủy khuất, ép càng chặt, nhàn nhạt kể giấc mộng của nàng: “… Ta biết ta chỉ là thiếp của quan gia, không nên tranh sủng với thái thái chính thất, nhưng quan gia nhẫn tâm quá, thái thái vừa vào cửa liền hoàn toàn phớt lờ ta, bỏ ta một mình lạnh lẽo, không có ai để nói chuyện.”

Cuối cùng Triệu Yến Bình cũng biết vì sao nàng đột nhiên chui qua.

Đối với nàng, giấc mộng này quá thảm thương, nhưng Triệu Yến Bình biết, hắn không phải là người vô tình như vậy.

Vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của nàng, Triệu Yến Bình thấp giọng hứa hẹn: “Nàng yên tâm, tương lai ta cưới thê tử sẽ không đối xử với nàng như vậy, ta sẽ không sủng thiếp diệt thê, nhưng cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng.”

A Kiều không tin: “Lỡ như thái thái vào cửa khi ta đã dung nhan tàn tạ, còn thái thái trẻ trung xinh đẹp, quan gia vẫn làm được chứ?”

Triệu Yến Bình suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại nàng mới mười sáu, ít nhất đến 30 tuổi cũng không cần lo lắng trở thành xấu xí, khi nàng 30 tuổi, ta đã gần bốn mươi, nam nhân 40 chững chạc, làm sao có thể cưới thái thái trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù có cưới được, nàng đã ở cùng ta mười mấy năm, thân thiết như ruột thịt, sao ta có thể vô tình bỏ rơi nàng?”

Nói như vậy cũng có lý.

A Kiều bị cảnh trong mơ làm cho ủy khuất đã được an ủi, nhưng còn thiếu gì đó.

“Quan gia.” A Kiều thì thầm, tựa như có lý do khó nói.

Thanh âm nàng vốn ngọt ngào mềm mại, hiện giờ cố ý cầu xin lại có chút quyến rũ.

Cổ họng Triệu Yến Bình hơi nghẹn, ừ một tiếng.

Bàn tay nhỏ bé của A Kiều nắm cánh tay thô to cường tráng của hắn, vừa cào nhẹ vừa xấu hổ mở miệng nói: “Quan gia đè ta lần nữa đi, để ta biết trong lòng quan gia có ta, ban ngày ngài luôn lạnh như băng, theo thời gian ta quên mất ngài nghĩ gì.”

Toàn thân Triệu Yến Bình kéo căng như dây xích sắt.

Nàng, nàng dám nói như vậy.

Ban ngày chắc chắn A Kiều không dám, nhưng đêm khuya tĩnh lặng, hai người đắp chung một cái chăn, hơn nữa cũng bị quan gia đè một lần và ôm một lần rồi, đêm nay quan gia an ủi nàng với dáng vẻ rất dễ nói chuyện, A Kiều mới dám nói ra.

Nói ra yêu cầu táo bạo, A Kiều từ từ thả cánh tay hắn ra, xoay người nằm sấp, chờ quan gia chứng minh tấm lòng của hắn.

Hôm nay Triệu Yến Bình không uống rượu, nhưng thân thể mềm mại và giọng nói nhẹ nhàng nói ra lời mời táo bạo của nàng chính là rượu mạnh nhất, chỉ một giọt cũng làm đầu hắn choáng váng, hắn quay người, phủ sau lưng nàng như ngọn núi cao.

A Kiều phát ra một tiếng than thở không rõ là khiếp sợ hay là xấu hổ.

Quan gia quả nhiên không nói dối, đúng là thật sự thích nàng.

Hai người chồng lên nhau như các vị La Hán, đêm đông lạnh giá nhưng lại nóng như lò lửa, hắn quá nặng, thân thể bé nhỏ của A Kiều không chịu được quá lâu, đang định kêu hắn đi xuống, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của hắn: “Đủ chưa?”

A Kiều gật đầu liên tục.

Triệu Yến Bình lập tức xoay người, đổi thành tư thế nằm thẳng.

A Kiều giống một con cá nhỏ bị cá lớn nuốt vào bụng rồi nhả ra, vội vàng trốn vào chăn của mình.

Sau cơn hồi hộp, A Kiều cảm giác ngọt ngào và mãn nguyện, ôm chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Triệu Yến Bình không ngủ được, mở to mắt, khi thì nghĩ về nàng, khi thì nghĩ về giấc mộng của nàng.

Cuối cùng, Triệu Yến Bình hướng về tượng Phật vàng nhỏ bé trong ngực nàng cầu nguyện, cầu xin đức Phật phù hộ nàng đừng mơ kiểu này nữa.