Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 109




Rời Đại Lý Tự, Tuyên Vương đứng một mình trước Đại Lý Tự rất lâu, sau đó đến Ngự Thư Phòng xin gặp Thuần Khánh Đế.Mặt trời sắp lặn, Thuần Khánh Đế đọc sách mệt mỏi, muốn bảo tiểu thái giám xoa bóp vai cho ông rồi đi dùng bữa. Tiểu thái giám này chuyên phụ trách bóp vai và chân cho ông, tay nghề rất tốt, tuy rằng bóp đau đến nỗi ông muốn hét lên nhưng khi cơn đau giảm bớt, cả người thoải mái như ngâm suối nước nóng.

Thuần Khánh Đế mới leo lên giường, tiểu thái giám chuẩn bị bắt đầu, Cao công công đột nhiên tiến vào thông báo rằng Tuyên Vương điện hạ cầu kiến.

Thuần Khánh Đế ra hiệu tiểu thái giám tiếp tục, híp mắt nói: “Kêu hắn vào.”

Cao công công khom lưng lui ra, một lúc sau, Tuyên Vương trong trang phục mãng bào đi vào. Một người có bước chân nhẹ, một người có bước chân vững vàng, khác nhau rất lớn.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, thỉnh phụ hoàng tha tội.”

Nhìn tư thế của Thuần Khánh Đế, Tuyên Vương cúi đầu nhận tội.

Thuần Khánh Đế ừ, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc này con không về phủ dùng cơm, còn lượn lờ trong cung làm gì?”

Hai chữ lượn lờ dùng rất hay, ngày thường Tuyên Vương làm việc ở Hộ bộ, nếu hắn ở lại Hộ bộ làm việc, vậy không coi là lượn lờ, nhưng hắn rời Hộ bộ chạy tới Đại Lý Tự, hiện tại lại tới Ngự Thư Phòng, không phải lượn lờ thì là gì?

Thuần Khánh Đế ở Ngự Thư Phòng nhưng ông biết hết mọi chuyện bên ngoài.

Tuyên Vương công khai đến Đại Lý Tự nghe xử án, không giấu được, hắn cũng không muốn giấu, lúc này nghe Thuần Khánh Đế hỏi, Tuyên Vương nói thẳng: “Bẩm phụ hoàng, trắc phi trong phủ của nhi thần có danh tính không rõ, nhi thần đến Đại Lý Tự nghe xử.”

Thuần Khánh Đế có chút hứng thú: “Thế à, vậy con nghe được gì?”

Tuyên Vương nói ngắn gọn: “Lỗ thị và trắc phi đều nhận tội. Từ thượng thư bị Lỗ thị lừa gạt, không biết nữ nhi đã chết. Trắc phi đúng là trưởng nữ bị mất tích mười chín năm của Triệu gia, nàng bị thúc thúc ruột bán cho mẹ mìn năm 6 tuổi, 9 tuổi bị chủ tớ Lỗ thị mua để giả làm nữ nhi của Từ gia, giao cho am chủ của am ni cô dạy dỗ. Am chủ dùng kim châm nàng để ép nàng quên quá khứ, dẫn tới việc trắc phi tin rằng mình là nữ nhi của Từ gia, không phải cố ý khi quân.”

Tiểu thái giám đang bóp vai cho Thuần Khánh Đế nghe “hình phạt bằng kim” thì kinh hoảng nên dùng sai lực, phản ứng kịp, vội vàng bình tĩnh lại.

Tuy Thuần Khánh Đế ở trong hoàng cung, hưởng thụ quyền lực và tôn vinh độc nhất trên đời này, nhưng Thuần Khánh Đế cũng hiểu những khó khăn của dân gian.

Các bá tánh gặp thiên tai hoặc khó khăn không sống nổi nữa, rất nhiều người sẽ bán nữ nhi và bán thê tử, những nữ tử bị bán rất ít khi được sống đến già. Nếu Lỗ thị muốn tìm người giả làm đích nữ mà bà đã hại chết, bà chắc chắn nghĩ cách khiến người giả một cách hoàn hảo, cho nên, Thuần Khánh Đế có thể tưởng tượng được tiểu nữ hài chín tuổi trải qua cuộc sống thế nào ở am ni cô.

Nhưng điều này không quan trọng.

Thuần Khánh Đế xua tay ra hiệu tiểu thái giám đi xuống.

Tiểu thái giám lập tức dừng lại, đỡ Thuần Khánh Đế ngồi dậy, cúi đầu lui ra.

Thuần Khánh Đế nhúc nhích bả vai, chăm chú nhìn nhi tử trước mặt: “Con muốn cầu xin cho Triệu thị?”

Tuyên Vương rũ mắt nói: “Nàng có tội khi quân, về mặt pháp lý không chấp nhận được, nhưng về tình cảm có thể tha thứ, nhi thần cầu xin phụ hoàng phạt nhẹ.”

Thuần Khánh Đế nheo mắt: “Chỉ là một trắc phi mà thôi, con thương nàng đến vậy?”

Tuyên Vương giải thích: “Nhi thần thay mặt Luyện nhi và Sí nhi cầu xin, bọn chúng còn nhỏ, nỗi đau mất mẹ quá nặng.”

Thuần Khánh Đế gật đầu: “Lý do này cũng tạm được, Trẫm tin con nhưng Hoàng Hậu, Vương phi và Vĩnh Bình Hầu phủ chưa chắc tin.”

Đôi mắt phượng lạnh lùng của Tuyên Vương nhìn thẳng Thuần Khánh Đế: “Ngoại trừ phụ hoàng, nhi thần không cần giải thích với bất cứ ai về lời nói và hành động của mình.”

Lúc này Tuyên Vương tỏ vẻ uy nghiêm tựa như rồng vàng bay lượn trên mây.

Thuần Khánh Đế đột nhiên nhớ lại, thời điểm đứa con trai này mới chín tuổi, được Tạ Hoàng Hậu nuôi dưỡng dưới danh nghĩa, hắn bị quản lý rất nghiêm khắc, võ nghệ và bài vở học hành cần phải làm tốt nhất. Có một lần, nhi tử luyện võ bị thương, Thuần Khánh Đế đi thăm hắn. Tiểu thiếu niên gầy gò bị trầy xước cổ tay, nhưng đôi mắt phượng lại trong suốt cương nghị, không khóc, cũng không than thở với phụ hoàng.

Thuần Khánh Đế hỏi nhi tử: “Mẫu hậu con yêu cầu quá nghiêm khắc, con có trách bà không?”

Tiểu thiếu niên chín tuổi lắc đầu, nhìn cánh tay bị thương nói: “Luyện võ có thể khiến con cao lớn mạnh mẽ, con luyện vì bản thân, không liên quan đến mẫu hậu.”

Lúc ấy Thuần Khánh Đế biết, đứa con trai này nhất định làm nên chuyện.

Hiện tại nhi tử trưởng thành, quả nhiên không làm ông thất vọng.

Tuyên Vương ra khỏi cung, sáng sớm hôm sau, Lư thái công đem sổ con tới xin chỉ thị của Thuần Khánh Đế.

Lư thái công cho rằng, phe đảng của Lỗ thị có ý định khi quân, phải bị tử hình, Từ thượng thư trị gia đình không nghiêm, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không nhận ra thì làm quan thế nào, nên bị cách chức quan, răn đe cảnh cáo. Trắc phi của Tuyên Vương có cuộc đời lận đận, sau khi ký ức bị rối loạn thì hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Lỗ thị, không phải cố ý khi quân, không đáng bị tội chết, nên bị tước phong hào trắc phi, trở thành dân thường, trả về Triệu gia đoàn tụ với người nhà. Cả nhà Triệu Yến Bình không tham gia vào việc khi quân nên vô tội.

Sau khi Thuần Khánh Đế xem sổ con của Lư thái công, ông cầm ngự bút phê chỉ thị hai chỗ, rồi bảo Cao công công đưa sổ con cho Lư thái công.

Lư thái công tiếp nhận bằng hai tay, phát hiện Thuần Khánh Đế sửa lại hình phạt cho hai người.

Một là Từ thượng thư, không sửa việc bị cách chức quan, nhưng thêm một điều là con cháu ba đời sau không được làm quan.

Đây là để cảnh cáo các quan viên khác chấm dứt việc sắp xếp nữ nhi giả vào cung tuyển tú, Lư thái công hiểu được.

Thay đổi thứ hai là trắc phi Triệu thị, tuy bị tước phong hào trắc phi, nhưng vẫn là thiếp thất của Tuyên Vương.

Lư thái công bất ngờ nhìn Thuần Khánh Đế, đối với Triệu Hương Vân đã phạm tội khi quân, sự trừng phạt này hình như hơi nhẹ?

Thuần Khánh Đế không muốn giải thích, tiếp tục triệu kiến các quan viên khác.



Vào mùa đông, trời sáng rất trễ, A Kiều cũng dậy muộn. Rửa mặt xong, đang chuẩn bị trang điểm, giọng nói lanh lảnh của tiểu Mạnh Chiêu vang vọng từ trong viện.

A Kiều cảm thấy xấu hổ, ngay cả hài tử còn dậy sớm hơn nàng.

Mạnh Chiêu sắp ba tuổi, khi rảnh rỗi A Kiều dạy cậu đọc thơ và học chữ. Mạnh Chiêu có trí nhớ rất tốt, có thể tự mình đọc sách, thấy gì không hiểu sẽ hỏi Xuân Trúc, vô cùng ngoan ngoãn hiếu học khiến Giang nương tử hâm mộ quá chừng, luôn khen Mạnh Chiêu, than vãn hài tử nhà mình không thông minh như Mạnh Chiêu.

A Kiều không sinh hài tử nào, không rõ Mạnh Chiêu đặc biệt thông minh hay là trình độ bình thường, A Kiều không đặt nhiều kỳ vọng vào Mạnh Chiêu, chỉ cần Mạnh Chiêu không ngốc nghếch, tương lai không thi đậu khoa cử thì có thể giúp nàng xử lý tiệm thêu này. Hai mẹ con cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền, A Kiều vậy là thỏa mãn rồi.

A Kiều nghĩ, năm sau sẽ đưa Mạnh Chiêu đến phủ tướng quân để Mạnh Chiêu đi theo nữ tiên sinh của biểu muội Tiết Ninh đọc sách trước, khi nào Mạnh Chiêu 6 tuổi sẽ để cậu đến trường học, với điều kiện là Mạnh Chiêu có thể thi đậu.

Ăn sáng xong, A Kiều dặn Mạnh Chiêu ngoan ngoãn chơi với Xuân Trúc, nàng ra phía trước chuẩn bị mở cửa hàng, kết quả mới ngồi xuống không bao lâu, Đông Trúc chạy vào nói cô mẫu tới.

Chẳng lẽ phủ tướng quân xảy ra chuyện gì lúc này?

A Kiều vội vàng đi gặp cô mẫu.

Vẻ mặt Mạnh thị nghiêm trọng, kéo chất nữ vào nội thất, đóng cửa lại nói chuyện: “Hôm qua trong cung đã xảy ra chuyện, có người tố cáo Từ trắc phi của Tuyên Vương phủ không phải là thiên kim chân chính của thượng thư phủ, mà là muội muội bị thất lạc của Triệu Yến Bình, Triệu Hương Vân!”

Nói xong, Mạnh thị kể cho chất nữ nghe tất cả những điều mà trượng phu Tiết Ngao nói với bà tối hôm qua.

A Kiều chưa gặp Từ trắc phi, đâu biết người ta có giống Liễu thị và Thẩm Anh hay không, nhưng ngự sử đến gặp hoàng thượng để tố cáo mọi người trong Từ phủ tội khi quân, khẳng định đã nắm được chứng cứ. Lỡ như, lỡ như Từ trắc phi thật sự là Triệu Hương Vân, vậy Triệu Hương Vân liệu có còn sống nếu phạm tội khi quân? Cả nhà Triệu Yến Bình có bị liên lụy hay không?

A Kiều ngồi không yên, nắm tay cô mẫu, nói năng lộn xộn hỏi thật nhiều vấn đề.

Mạnh thị nhìn vẻ mặt tái nhợt của chất nữ, trong lòng nặng trĩu: “Con còn nói con đã quên hắn, nếu thật sự đã quên, sao con lại gấp gáp khi nhà hắn xảy ra chuyện? Cô mẫu sáng sớm chạy tới đây vì sợ con nghe người ngoài nói việc này, quan tâm sẽ bị loạn khiến người ta nhìn ra được gì đó, Triệu gia dính vào tội khi quân, con tuyệt đối đừng xen vào!”

Tội khi quân, mức độ lớn hay nhỏ tùy thuộc vào suy nghĩ của Hoàng Thượng, nhẹ thì răn đe đôi câu coi như chuyện gì cũng không có, nặng thì liên luỵ cửu tộc, ai dám dính vào?

A Kiều biết cô mẫu suy nghĩ vì nàng, nhưng…

A Kiều tránh tay cô mẫu, đi đến trước cửa sổ quay lưng về phía cô mẫu.

Nàng có thể nhẫn tâm rời khỏi người kia, nhưng A Kiều không tưởng tượng nỗi nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, nàng sẽ biến thành dạng gì.

“Thôi thôi, con đừng lo, ta đã bảo Dượng con lưu ý việc này, nếu có tin gì, ta lập tức lại đây nói cho con.” Mạnh thị đi tới, vỗ vai chất nữ.

Tâm trạng A Kiều vô cùng hoảng loạn.

Cô mẫu rời đi, A Kiều vẫn ra cửa hàng, nhưng không còn tâm trí tính toán sổ sách, chỉ lo lắng nghe ngóng động tĩnh trên phố. Nếu trong cung có vụ án lớn sẽ sớm truyền ra ồn ào, có lẽ nàng sẽ nghe được chút manh mối từ bá tánh.

Tháng chạp đến, trời giá rét nên cũng ít khách, không có việc gì làm càng khiến A Kiều lo lắng hơn. Không biết qua bao lâu, trên đường đột nhiên vang lên một giọng nói: “Mau đi coi, Từ phu nhân của Công Bộ thượng thư phủ phạm tội khi quân, Hoàng Thượng kết án chém đầu ở ngọ môn vào trưa hôm nay! Những người âm mưu khi quân cùng với bà ta đều bị chém đầu!”

Khi quân, chém đầu, hôm nay!

Mấy chữ này vừa truyền tới, A Kiều cảm thấy trước mắt tối sầm, bàn tính trong tay rớt xuống.

“Bà chủ?”

Giang nương tử vốn đang nghe náo nhiệt, nhưng tiếng vang có đồ rơi xuống đất trong phòng thu chi khiến Giang nương tử lo lắng kêu lên.

Không ai trả lời nàng.

Giang nương tử nghi ngờ đi vào, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng vang, sau đó là A Kiều với gương mặt tái mét như tờ giấy trắng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Giang nương tử lo lắng ngăn nàng lại: “Bà chủ, đã xảy ra chuyện gì?”

A Kiều gần như tắt thở, đôi chân nàng mềm nhũn, không đứng thẳng được, nhưng nàng không thể ngã xuống, nàng cần đến ngọ môn xem có những ai bị chém đầu.

“Hôm nay không buôn bán, ngươi đi với ta đến ngọ môn.” A Kiều nắm chặt tay Giang nương tử, nàng run rẩy cực độ, tựa như Giang nương tử là chỗ dựa duy nhất của nàng vào lúc này.

Giang nương tử đoán được đã xảy ra chuyện, vội vàng bảo Hạ Trúc đóng cửa hàng, nàng đỡ A Kiều đi ra ngoài.

Bá tánh trên đường đều đổ xô về một hướng, ngay lúc A Kiều và Giang nương tử sắp bước ra cửa tiệm thêu, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện ở cửa, hắn cao như ngọn núi che khuất mùa đông ảm đạm phía sau.

Giang nương tử hoảng sợ, A Kiều buộc phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, cả thân người phải nhờ Giang nương tử đỡ, Triệu Yến Bình cau mày, kịp thời nắm tay để không đường đột đỡ nàng: “Nàng bị bệnh à?”

A Kiều ngơ ngác nhìn nam nhân xuất hiện một cách đột ngột.

Bá tánh bên ngoài vẫn vội vàng đến ngọ môn coi chém đầu, nhưng hắn đang đứng nguyên vẹn trước mặt nàng, là do hắn căn bản không liên quan đến vụ án khi quân, hay là hắn đã bị chém đầu nên linh hồn trôi dạt đến nhìn nàng?

A Kiều lo lắng nhìn xuống chân.

Buổi trưa nên bóng người bị ngắn, hắn cao như vậy nhưng bóng dáng chỉ nho nhỏ, dừng trước cửa hàng.

A Kiều suýt nữa bị hù chết, rốt cuộc đã sống lại lần nữa!