Sau khi Giản Húc lạnh lùng giật lấy khăn mặt, Trần Dương liền nghiêng đầu nhìn Triệu Yên, Đàm Đức Vinh ngồi trên ghế uống trà, cũng liếc một ánh mắt chế nhạo qua.
Ông Trần thở dài, ngồi một góc không xa Giản Húc. Đinh Quân Ngọc lại như biết được chút gì đó, im lặng rót cho mình một ly trà.
Bọn họ mới gặp Cẩm Tiêu một lần vào ngày hôm qua, vậy mà sau một đêm cậu lại chạy đi đâu mất.
Thấy dáng vẻ đờ đẫn nhếch nhác như bị vợ bỏ rơi này của Giản Húc, anh không khỏi nghĩ nhiều.
Có lẽ… Hai người Giản Húc với Cẩm Tiêu cũng giống anh.
Và thật ra họ cũng chẳng phải anh em họ hàng gì hết, mà rất có thể là người yêu của nhau.
Nhưng vì điều gì, bọn họ mới qua đây một lần mà hôm nay Cẩm Tiêu đã bỏ đi?
Đinh Quân Ngọc trầm tư nhìn ly trà.
Phải chăng… chuyện này liên quan đến Triệu Yên?
Triệu Yên lại bị một câu phũ phàng không thương tiếc của Giản Húc làm cho phát bực, nhưng bề ngoài vẫn là gượng gạo cố ra vẻ hiền thục dịu dàng:“Chẳng phải là em lo lắng cho anh à? Anh không nhận lòng tốt của em thì thôi, vậy mà còn to tiếng với em nữa.” Cô ta tủi thân nói như thể oan ức lắm.
Được cô ta chăm sóc tận tình hắn không biết ơn thì thôi, còn dám đối xử vô tình khiến cô ta mất mặt như vậy, thật đáng ghét. Phải biết là có rất nhiều gã đàn ông vây quanh cô ta, ai cũng chờ mong cô ta để ý đến mình, nếu mà có bệnh ốm gì và được cô ta chăm sóc, đám đó chắc hạnh phúc phát điên thôi. Nhưng đâu phải ai cũng có vinh dự đó cơ chứ? Vậy mà tên họ Giản này cứ 3 lần 7 lượt phũ phàng với cô ta, đúng là tên đần có phúc mà không biết hưởng, nếu không phải cô ta nhìn trúng vẻ ngoài và công trạng đó của hắn, cô ta còn lâu mới chịu hạ mình vì hắn.
Triệu Yên khẽ run rẩy luống cuống tự trách:“Nếu làm anh không vui thì cho em xin lỗi nhé.”
Dáng vẻ uất ức vừa yếu đuối vừa đáng thương tự trách này của Triệu Yên có lẽ sẽ khiến bao đàn ông khác mềm lòng rồi tự thấy áy náy vì bản thân nỡ khiến cô ta tủi thân.
Nhưng Giản Húc đâu thuộc người trong số đám đàn ông đó? Sẽ không có chuyện hắn sẽ mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Triệu Yên.
Vì hắn chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của Triệu Yên quá giả tạo.
Trần Dương bỗng thấy hàm răng nhức nhối, Đàm Đức Vinh sặc trà một cái, nửa cười nửa không mỉa mai:“Xin cô đấy, đừng giả bộ mảnh mai yếu ớt cầu xin lòng thương xót của người ta nữa.” Đàm Đức Vinh đặt ly trà xuống, nhếch mép nhướn mày cười:“Bao lần rồi? Người ta đã có hôn thê, nên làm ơn bớt lượn lờ quanh Giản Húc giùm cái. Cậu Giản không phiền chắc? Lỡ vợ chưa cưới bắt gặp cảnh này rồi làm ầm với Giản Húc thì sao hả? Để Giản Húc mất vợ chắc cô vui ha?”
Điều đó là tất nhiên, nếu Giản Húc mất vợ chưa cưới thật, người đầu tiên vui sướng nhất chắc chắn là Triệu Yên cô ta rồi.
Ông Trần hơi mở lớn mắt, nửa ngờ nửa tin hỏi:“Cậu Giản có hôn thê rồi à?” Ông vừa nhìn Đàm Đức Vinh rồi nhìn Giản Húc.
Giản Húc cũng lơ mơ không rõ, hắn có nói mình có hôn thê lúc nào sao? Hay hắn nói rồi nhưng không tự biết?
Đàm Đức Vinh ôm cánh tay, “Chắc chắn là có rồi. Vì chính tai tôi đã nghe thấy cậu Tiêu nói đó.” Đàm Đức Vinh xoa xoa cằm, trước ánh mắt sắc như dao của Triệu Yên chậm rãi nói ra một câu nhẹ nhàng:" Mà cô Triệu này lúc nghe cậu Tiêu nói cậu Giản có hôn thê thì có nói mấy lời không hay lắm về vị chưa cưới của cậu Giản."
Triệu Yên hoảng loạn nắm chặt tay, vừa giận vừa vội hét lên:“Đàm Đức Vinh! Anh câm miệng cho tôi!” Nếu bị tên họ Đàm kể hết toàn bộ ra lời khó nghe của mình khi nói về hôn thê Giản Húc, hình tượng ôn hoà trầm tĩnh của cô ta sẽ sụp đổ mất.
Đinh Quân Ngọc ngồi một bên lãnh đạm nhìn trận chiến võ mồm của hai người.
Giản Húc đột nhiên tỉnh táo lại, tim hắn đột nhiên thình thịch đập nhanh, dường như câu hắn được giải đáp chỉ cách một chút.
“…Đã nói những gì?” Yết hầu hắn khô khốc, nuốt nước bọt cũng khó khăn.
Trần Dương thấy Đinh Quân Ngọc ngậm miệng thì xung phong lên tiếng, “Cái này em cũng biết nè!” Cậu nhìn Triệu Yên một cái, nói:“Mặc dù em chưa gặp chị dâu tương lai, nhưng mà em sẽ không nói những lời vô duyên như chị Triệu đâu nha.”
“Chị gái này hẳn là nói chị dâu em không xứng với anh, chê chị dâu quê mùa, khinh thường xuất thân của chị, còn chê chị dâu không có học vấn nữa.” Trần Dương nói mà cũng thấy những lời thế này quá đáng quá, mặc dù cậu chàng có thêm dặm muối chút, nhưng sự thật lại chẳng sai.
Ánh mắt ông Trần hơi trầm xuống, hờ hững liếc nhìn cô trợ lý trẻ trước mắt. Vốn nghĩ cô bé có năng lực, hoà đồng lại khiêm tốn, nhưng có vẻ như ông đánh giá sai bản chất thật của cô gái này rồi.
Triệu Yên choáng váng, buột miệng chối, “Tôi không có! Tôi không nói như vậy!”
Đầu óc Giản Húc nặng trĩu, hắn cứng đờ hỏi:“Cô đã nói những lời như vậy trước mặt… Em ấy…?”
Triệu Yên cắn môi tủi thân khóc, “Không có đâu, em sao dám nói những lời khó nghe như thế trước mặt em họ anh chứ? Là tên họ Đàm kia bịa chuyện thêm mắm thêm muối, chứ em vô tội…” Cô ta nháo nhao giải thích luôn mồm.
Cô ta là người hay lật lọng, dám nói nhưng không dám nhận; Không có chuyện thì gì cũng nói, có chuyện rồi thì giả đáng thương bị hại.
“Câm miệng đi!” Giản Húc ôm cái đầu đang đau nhức, giọng hắn khàn đặc. “Không quen không biết, cớ gì lại hại tôi?”
Cô ta có khác gì yêu quái thích hại người không? Một lần đến đã hoành hành ngang ngược làm cho tình cảm hai người rạn nứt.
Bảo sao Cẩm Tiêu đột nhiên hỏi hắn còn có cảm giác với phụ nữ không? Bảo sao cậu dò hỏi hắn có quen ông Trần? Bảo sao cậu khóc lóc nói là cậu hại hắn thành đồng tính như cậu. Bảo sao cậu bỏ đi và nói đừng tìm cậu để hắn quên cậu, để hắn tìm một người khác để yêu, mà người này phải là phụ nữ, một phụ nữ xứng đôi vừa lứa với hắn.
Toàn bộ ý của cậu hoá ra là như thế này.
Hắn bị bỏ rơi, nguồn cơn của sự tự trách, bỏ đi của Cẩm Tiêu đều từ lời nói xấu xa của Triệu Yên mà ra.