Kiệt Ngạo Khó Thuần

Chương 26




Cuộc sống không có gì thay đổi quá nhiều, buổi sáng Phương Kính Dực và Nghiêm Minh Du đi làm. Chỉ cần trong quân doanh không có việc bận thì chiều tối, Nghiêm Minh Du sẽ lái xe đến bệnh viện đón Phương Kính Dực tan tầm, trừ khi Phương Kính Dực phải trực đêm thì thôi. Nghiêm Minh Du vẫn ôm hết mọi việc nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, Phương Kính Dực chỉ cần ăn với ngủ, buổi tối thì bị Nghiêm Minh Du ấn trên giường làm tình.

Đương nhiên, cũng không phải Phương Kính Dực không làm gì cả. Tuy làm bánh bằng nồi cơm điện thất bại nhưng cậu vẫn không từ bỏ, quyết định mỗi sáng sẽ chiên trứng cho Nghiêm Minh Du, có điều chiên trứng cũng rất khó.

Cậu cầm cái sạn, nhưng không sao thuận lợi lật trứng được. Mùi trứng chiên hấp dẫn Nghiêm Minh Du vừa rửa mặt xong tới đây, trên cằm anh còn có mùi hương của kem cạo râu rất dễ chịu. Nhìn Phương Kính Dực vụng về mà hơi buồn cười, cầm chiếc sạn mà Phương Kính Dực không sao khống chế tốt được, vừa làm vừa nói: "Muốn vậy thì em phải hơi nghiêng chảo đi chút, sau đó mới cầm sạn lật trứng được."

Trứng gà lật xong đã cháy đen một mặt, mùi vị có hơi khét. Nghiêm Minh Du thở dài xoa đầu Phương Kính Dực rồi dọn dẹp: "Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi."

Phương Kính Dực đã hoàn toàn mất hứng thú với việc nấu ăn. Cậu cảm thấy mình cứ như sâu mọt chẳng chịu làm gì cả. Cậu bắt đầu giành việc rửa bát và phơi quần áo, cho nên thường khi hai người vừa cơm nước xong, Phương Kính Dực bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh dọn dẹp bát đũa mang vào bếp rửa. Ban đầu Nghiêm Minh Du còn không để Phương Kính Dực làm, nhưng Phương Kính Dực đã thừa hiểu Nghiêm Minh Du chỉ thích cứng không thích mềm, làm nũng với anh cũng vô dụng, nhưng chỉ cần trợn mắt và dùng giọng điệu không kiên nhẫn là Nghiêm Minh Du sẽ chịu thua rồi rời khỏi nhà bếp. Nhưng nhất định phải đeo bao tay. Nghiêm Minh Du đã ra lệnh cùng dặn dò rất nhiều lần rồi. Có lần Phương Kính Dực không tìm thấy bao tay lần trước mình rửa bát xong để ở đâu nên không đeo nữa, cho nên đã bị Nghiêm Minh Du đè trên vách tường nhà bếp làm một trận. Xương hông đập bành bạch vào mông Phương Kính Dực, vừa cọ xát khoang sinh sản vừa nhéo đầu vú cậu, còn hung dữ hỏi sau này còn không chịu đeo bao tay nữa không? Phương Kính Dực nức nở nói lần sau em nhất định sẽ nhớ.

Phơi quần áo thì không khó như vậy. Phương Kính Dực cảm thấy mình làm việc này rất tốt. Quần áo mùa hè vừa mỏng vừa ít, chỉ cần treo ngoài ban công, buổi tối có gió nhẹ là khô rồi. Áo sơ mi của Phương Kính Dực và quân phục của Nghiêm Minh Du cùng treo với nhau, một trước một sau, một lớn một nhỏ. Gió lùa vào quần áo còn chưa khô, quần áo phồng lên như hai cái trống tròn. Phương Kính Dực luôn không chịu rời khỏi đó, mặc dù ban công rất nóng, muỗi cũng nhiều, nhưng không hiểu sao cậu lại thích ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công nhìn quần áo đã giặt xong đung đưa trong gió.

Phương Kính Dực thực sự không thích mùa hè cho lắm. Vào mùa hè, nhiệt độ cao đến mức khiến người ta cảm thấy chóng mặt, chỉ khi gió thổi vào buổi tối, Phương Kính Dực mới có thể thư giãn một chút.

Buổi tối, những con đường nhựa cũng không còn nóng hầm hập nữa. Không gian chuyển từ nóng bức trắng xoá thành tối tăm yên tĩnh. Những chiếc lá xanh mướt ban ngày giờ chuyển sang xanh thẫm dịu dàng dưới ánh đèn đường. Bây giờ đã là tháng tám, ve không kêu nữa, trên bầu trời trong trẻo luôn có vầng trăng treo, chiếu sáng rực rỡ. Phương Kính Dực ngồi trên ghế mây cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đám mây lớn bay ngang qua mặt trăng. Ánh trăng cố hết sức soi qua đám mây này, khiến mây không giống mây, sương không giống sương, mảnh trời nhỏ trở nên mờ ảo. Bầu không khí giữa đêm hè luôn tạo ra một cảm giác lười biếng, Phương Kính Dực lười nhác dựa vào ghế mây, mặc đồ ngủ kiểu Nhật rộng rãi, hai chân đung đưa. Nghiêm Minh Du đang ngồi trong phòng khách đọc báo, một lúc lâu không thấy Phương Kính Dực liền kéo cửa ban công, đứng sau lưng ghế mây, vuốt ve mái tóc ướt sũng rồi đến trán, lại hôn lên vành tai Phương Kính Dực. Mỗi lần như thế, Phương Kính Dực lại cảm thấy mùa hè cũng rất tốt.

Đương nhiên, Phương Kính Dực cũng sẽ có lúc tăng ca, Nghiêm Minh Du cũng thế.

Giống như bệnh viện, quân doanh cũng có rất nhiều việc đột xuất cần tăng ca. Đôi khi Phương Kính Dực ít việc và tan làm sớm hơn chút, hai người hẹn cùng nhau xem phim. Phương Kính Dực đã mua bỏng ngô và ngồi chờ ở sảnh. Nhưng chờ mãi không thấy người đâu, thay vào đó, cậu nhận được tin nhắn là quân doanh có việc phải làm. Mấy chữ ngắn ngủi khiến Phương Kính Dực hờn dỗi một lúc lâu, và bộ phim cậu muốn xem từ lâu cũng mất đi sức hấp dẫn. Phương Kính Dực rầu rĩ không vui, về nhà trùm chăn ngủ. Nghiêm Minh Du bận cả đêm nên chỉ có thể ngủ tạm trong văn phòng, chiều tối hôm sau mới lái xe đến bệnh viện đón Phương Kính Dực. Phương Kính Dực vốn định giận dỗi, nhưng khi mở cửa xe, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu của Nghiêm Minh Du, cảm giác tức giận cũng hoá thành đau lòng. Cậu chỉ có thể cúi người ghé sát vào Nghiêm Minh Du, bắt anh đổi chỗ cho mình rồi lái xe đưa anh về nhà .

Nghiêm Minh Du cũng dựa vào ghế ngủ thiếp đi, trong tay vẫn đang nắm mũ quân đội, dưới tay áo ngắn của quân phục mùa hè là cánh tay khỏe khoắn, và chiếc quần quân đội gọn gàng. Trong lúc chờ đèn xanh, Phương Kính Dực sẽ quay sang nhìn Nghiêm Minh Du ngủ. Anh mím chặt khoé miệng, khi ngủ cũng rất cảnh giác, dường như không sao thả lỏng được.

Những chi tiết này khiến Phương Kính Dực nhận ra không phải lúc nào Nghiêm Minh Du cũng mạnh mẽ, cũng không phải bất cứ thời điểm nào cũng có thể để cậu dựa vào. Phương Kính Dực cần Nghiêm Minh Du và Nghiêm Minh Du cũng cần cậu. Càng ở bên nhau càng hiểu, tình yêu là đôi bên cần dựa vào nhau.

Phương Kính Dực thường xuyên cảm thấy Nghiêm Minh Du đã quá chiều chuộng mình, anh luôn bỏ qua mỗi lần Phương Kính Dực cố tình gây sự, dù chỉ vì những lý do rất vô lý.

Tỷ như mụn trứng cá.

Một khi Phương Kính Dực phát hiện bản thân bị mụn trứng cá, cậu sẽ luôn thấy tâm trạng không tốt.

Một buổi sáng tháng tám, hai người cùng nhau đứng trước gương trong phòng tắm đánh răng. Trong lúc đánh răng, Phương Kính Dực vô tình vén tóc trên trán lên, đột nhiên phát hiện trên trán nổi lên một nốt mụn sưng đỏ, chạm vào sẽ rất đau. Cậu vội phun bọt kem đánh răng ra rồi lục tung mấy cái hộp để tìm miếng dán trị mụn. Nhưng loại vật dụng thiết yếu hàng ngày này cứ hễ không dùng đến thì có thể thấy ở khắp mọi nơi, mà cứ hễ cần đến lại chẳng thấy đâu cả. Phương Kính Dực chán nản quay trở lại phòng tắm để rửa mặt, vì bực bội nên lúc rửa mặt, cậu đã vô tình chọc vào nốt mụn kia. Phương Kính Dực gần như lập tức nổi cáu, nước mắt rưng rưng vì đau. Nghiêm Minh Du bên cạnh vừa cạo râu xong, cau mày và ngơ ngác nhìn Phương Kính Dực đang tự nổi giận một mình.

"Sao vậy?" Nghiêm Minh Du đặt dao cạo râu trở lại bồn rửa, bắt đầu hỏi han Phương Kính Dực, "Em khóc rồi kìa."

Phương Kính Dực bực bội vén tóc ra sau, chỉ vào cái mụn trên trán rồi phàn nàn: "Em bị mụn."

Bị mụn sẽ rất đau, đã đau thì lại muốn sờ nên lại càng đau hơn, khi nó sưng lên thì muốn nặn, mà nặn lại dễ để lại sẹo.

Dù sao thì bị mụn ở đâu cũng không tốt.

Nhưng Nghiêm Minh Du không hiểu những điều này. Anh tham gia quân ngũ lâu rồi, cuộc sống đều rất đơn giản, cho nên anh cau mày và suy nghĩ rất lâu, tại sao một nốt mụn lại có thể khiến Phương Kính Dực tức giận như vậy. Nhưng anh vẫn không làm hiểu, cho nên chỉ đành thở dài, an ủi một câu tượng trưng, "Vài ngày nữa sẽ ổn thôi, không sao đâu", câu nói này khiến Phương Kính Dực càng cáu, cậu tức giận trừng mắt: "Quên đi, anh không hiểu đâu!"

Chỉ để lại một câu phiền muốn chết rồi lên lầu thay quần áo, không để ý tới Nghiêm Minh Du nữa.

Hờn dỗi là sở trường của Phương Kính Dực. Lần dỗi này kéo dài tận đến chiều tối khi cậu ngồi vào ghế phó lái trên xe Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du lấy một gói miếng dán trị mụn trong ngăn kéo nhỏ ra cho cậu. Nhìn thấy gói miếng dán, cơn giận của Phương Kính Dực lập tức xẹp đi.

Lần này vốn dĩ là do cậu vô ý gây rối, Phương Kính Dực áy náy nhận gói miếng dán kia, nói thật khẽ: "Cảm ơn."

Nghiêm Minh Du ôm cậu lại gần, hôn bù cho nụ hôn sáng nay.

"Anh rất ngốc, nhiều thứ anh không hiểu, cho nên đôi lúc sẽ làm em giận." Nghiêm Minh Du áy náy thừa nhận, "Là anh không đúng."

Hôm nay, Nghiêm Minh Du đã bồn chồn cả ngày, tìm kiếm rất nhiều câu hỏi trên điện thoại, chẳng hạn như "nên làm gì khi bị mụn", và cuối cùng thì chạy đi mua miếng dán mụn.

Sao có thể là lỗi của anh chứ, Phương Kính Dực áy náy nghĩ, cầm miếng dán trị mụn trên tay, không biết nên nói gì.

"Nhưng mà, nếu như em nói anh phiền muốn chết, anh sẽ rất đau lòng," Nghiêm Minh Du nghiêm túc nói, "Điều đó sẽ... khiến anh tự hỏi, liệu em có thực sự cảm thấy anh quá phiền hay không."

"Ôi..." Phương Kính Dực cúi đầu, dựa lưng vào ghế, "Em xin lỗi."

Phương Kính Dực cố gắng sửa.

Cậu rất hay dùng cái câu phiền muốn chết kia, có đôi khi sẽ vô ý thốt ra khỏi miệng. Những lúc như vậy, Phương Kính Dực sẽ nhanh chóng tự tát vào miệng mình rồi cẩn thận nhìn xem Nghiêm Minh Du có buồn không. Nghiêm Minh Du nhìn mà buồn cười, lập tức kéo cậu ôm vào ngực xoa xoa.

Mỗi ngày đều giống nhau, nhưng lại có chút gì đó đã khác đi. Mùa hè đang dần trôi qua và tháng Tám đã gần kết thúc.

Nhiệt độ bắt đầu giảm dần, tuy chưa mát mẻ như mùa thu nhưng cũng không còn cái nóng oi ả của tháng Bảy nữa.

Nghiêm Minh Du ngồi trong xe, đợi Phương Kính Dực ra khỏi bệnh viện.

Nhưng hôm nay có hơi bất thường, Nghiêm Minh Du đã đợi 20 phút rồi. Trước đây dù muộn cỡ nào thì anh cũng chỉ phải đợi 10 phút. Nghiêm Minh Du khóa xe rồi đi về phía bệnh viện.

Gần đây khoa tuyến thể không có nhiều bệnh nhân, y tá lười biếng túc trực ở bàn khám bệnh, thấy có người đến mới hơi ngồi thẳng dậy. Nghiêm Minh Du vững vàng bước tới gõ gõ bàn ở quầy lễ tân, khiến y tá ngước lên nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Du đến khoa tuyến thể kể từ lần anh nhập viện vì chấn thương.

"Làm phiền, xin hỏi bác sĩ Phương Kính Dực đã tan tầm chưa?"

Y tá gãi đầu rồi chỉ vào phòng bệnh đầu tiên bên trái phía trước: "Chưa đâu, tôi thấy bác sĩ Phương đang đi kiểm tra phòng đó."

Nghiêm Minh Du gật đầu bước sang một bên, đang định ngồi chờ Phương Kính Dực kiểm tra phòng xong thì nghe thấy y tá lẩm bẩm: "Lạ thật, bác sĩ Phương đã vào đó gần 20 phút rồi, kiểm tra phòng cũng đâu có lâu vậy..."

Một cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, Nghiêm Minh Du dừng lại, quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đóng chặt.