Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ

Chương 47




Henry nhướn mày, cũng cười theo. Cậu không ngay lập tức đáp lại Tiền Vĩnh Tịnh mà quay sang thấp giọng dịch đoạn này cho Dylan. Nụ cười trên mặt cậu, người ngoài nhìn vào không rõ là tự hào hay tự chế giễu nhiều hơn.

Từ khi Dylan xuống khỏi xe của Henry, anh đã thể hiện ra ngoài vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, lúc này biểu cảm của anh vẫn không thay đổi.

Tiền Ninh ngạc nhiên hỏi: "Chị ba, chị cũng xem tin đồn à?"

Tiền Vĩnh Tịnh đưa tay lên cằm, hờ hững đáp: "Khi em có một trợ lý thích hóng hớt thì không muốn biết cũng khó." Khi cô ấy nói điều này, chàng trai trẻ đứng sau liền co rụt cổ lại, chính là người đã liên tục xin lỗi Tiền Ninh vì "đến muộn" lần trước.

Trong khi đó, Dylan thấp giọng với giọng điệu lịch sự chế giễu Henry: "Chào mừng lên thuyền."

Lời nói của Dylan có lẽ là ám chỉ, vừa nhắc đến việc cuộc sống cá nhân của Henry đã bị giới truyền thông dòm ngó, vừa ám chỉ Henry có thể cân nhắc đến việc kết hôn giống như anh.

"Chẳng có thuyền nào mà lên đâu, được chưa?" Henry cười nhạt đáp lại.

Tiền Vĩnh Tịnh mỉm cười nhìn hai chàng trai trẻ tuổi chưa đầy hai mươi. Trong mắt cô, họ thậm chí vẫn còn là những đứa trẻ. Nhưng cô biết, nếu cô thực sự coi họ như trẻ con thì người ngây thơ chính là cô. Tiền Vĩnh Tịnh cũng nhận ra mỗi khi Tiền Ninh nhìn về phía Dylan hoặc Henry, hai người này đều nhanh chóng phản ứng lại.

"Có lẽ bố sẽ chọn cho em một con thuyền mà em thích." Tiền Vĩnh Tịnh không những không giả vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Henry và Dylan mà còn chủ động tham gia vào trò đùa.

Tiền Ninh cau mày, giọng nói cợt nhả của Henry vang lên vừa đủ nghe: "Điều đó sẽ không xảy ra đâu, chị Vĩnh Tịnh, bố cũng đâu có chọn cho chị một con thuyền mà chị thích."

Tiền Vĩnh Tịnh cười nhẹ, không nói thêm gì nữa, và họ cũng đã đến cửa phòng họp.

Tiền Trác Minh vốn không tham gia những cuộc họp như thế này, vì vậy hôm nay ông cũng không có mặt tại trụ sở.

Cuối cùng, công ty Downs được chọn làm đơn vị thiết kế cho White Horse Trung Hoàn. Tất nhiên, họ sẽ có nhiều đối tác khác.

Sau khi cuộc họp kết thúc, cửa phòng họp mở ra, mọi người đang trò chuyện vui vẻ với Downs thì Tiền Vĩnh Diệp, với vẻ ngoài bảnh bao trong bộ vest, tình cờ đi ngang qua.

Tiền Ninh và Dylan đều nhận thấy gương mặt Henry thoáng biến sắc, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Khi Tiền Vĩnh Tịnh giới thiệu, Tiền Vĩnh Diệp nở một nụ cười lịch sự, bắt tay và giao tiếp bằng ánh mắt với Downs và Dylan.

Dylan trông trưởng thành hơn so với những gì Tiền Vĩnh Diệp tưởng tượng, mang trong mình một khí chất lãnh đạo bẩm sinh, thậm chí khiến Tiền Vĩnh Diệp cảm thấy có chút khó đoán. Còn về sự kiêu ngạo lạnh lùng và vẻ ngoài lịch lãm, điều này nằm trong dự đoán của Tiền Vĩnh Diệp.

Tiền Vĩnh Diệp không phải lần đầu tiếp xúc với những người có xuất thân như Dylan, bản thân anh cũng không khác gì. Anh không quá chăm chú quan sát hay thăm dò vì sau này sẽ có nhiều cơ hội. Tiền Vĩnh Diệp cũng chắc chắn Dylan đang quan sát anh.

Sau khi chào hỏi Tiền Ninh với nụ cười trên môi, Tiền Vĩnh Diệp nhìn về phía cậu em trai Henry.

Henry cười thoải mái, nụ cười trên mặt trông đầy tự mãn, miệng lười biếng nói: "Chris, lâu rồi không gặp."

Tiền Vĩnh Tịnh nghe thấy cách gọi này thì cúi đầu cười nhẹ. Khi nụ cười dần tắt đi, cô chợt nhận ra mình thực sự chưa bao giờ hiểu rõ Henry là người như thế nào.

Henry đã sang Anh từ khi 12 tuổi. Tiền Vĩnh Tịnh rất ít khi gặp cậu. Henry đã lớn, không thể chỉ dùng những từ như "chàng trai tốt" hay "chàng trai hư" để miêu tả cậu nữa. Cậu rất thông minh, học giỏi, ngoại hình đẹp trai, thậm chí còn chơi giỏi cả môn đua thuyền, những điều này đều là hiển nhiên. Nhưng ngoài những điều đó thì sao? Ít nhất qua hai lần gặp gỡ, Tiền Vĩnh Tịnh có thể nhận ra Henry có chút tài năng chuyên môn.

Tiền Vĩnh Diệp đã gần hai năm không gặp Henry. Cậu em trai này năm ngoái về nhà chưa đầy một tuần, thậm chí còn không tham dự sinh nhật của bố. Nếu anh không nhớ nhầm, lần trước gặp, Henry cao ngang với anh, thậm chí còn thấp hơn một chút, lần này đã gần 1m85, vai rộng cùng cơ bắp săn chắc. Henry không chỉ không gọi anh là anh cả mà còn nhìn anh với ánh mắt có phần kiêu ngạo và đầy thách thức.

Tiền Vĩnh Diệp chỉ thoáng sững sờ trong giây lát, sau đó vui vẻ đùa: "Lâu rồi không gặp, Henry. Vừa nghe nói em đến, các nhân viên nữ trong tập đoàn đều không muốn làm việc nữa, anh cả rất tò mò... Quả nhiên là có lý do."

Mọi người đều bật cười. Phiên dịch cũng dịch lại cho Downs và Dylan, khiến hai người này cũng mỉm cười.

Henry chỉnh lại cà vạt, với vẻ khiêm tốn, cười tinh nghịch, nói một cách không quá nghiêm túc: "Sau này họ gặp nhiều rồi sẽ không còn lạ nữa." Không rõ là do tính trẻ con hay là có ẩn ý gì khác trong câu nói.

Tiền Ninh mỉm cười nhìn Henry một cái. Henry liếc nhìn cô, chớp mắt một cách tinh quái. Tiền Ninh biết cậu đang đùa giỡn với Tiền Vĩnh Diệp. Nhưng Tiền Vĩnh Diệp tuyệt đối không phải là một người dễ bị "đùa giỡn".

Lúc này, đôi mắt Tiền Vĩnh Diệp đầy vẻ thân thiện, vui vẻ nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, càng đông càng vui."

Cuối cùng, các anh chị em hẹn gặp nhau vào sinh nhật của cha.

Ra khỏi tòa nhà Trác Minh, Henry đeo kính râm, nhảy lên chiếc xe thể thao màu đỏ của mình rồi hỏi Dylan: "Vậy, cậu nghĩ sao về Chris?"

"Anh ấy không thích cậu và Tiền Ninh." Dylan nói.

Điểm khác biệt rõ rệt giữa Chris và Mike là Chris giấu đi sự không thích, còn Mike lại bộc lộ rõ ràng. Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Dylan cũng đã đeo kính râm, anh tựa vào ghế sau, khẽ ngẩng đầu lên, một cánh tay dài của anh đặt lên lưng ghế phía Tiền Ninh như thể đang ôm lấy cô. Tiền Ninh đeo kính râm quay đầu về phía cánh tay của Dylan, ngay khi cô quay đầu, Dylan đã thực sự kéo cô vào lòng mình.

Henry nhìn vào gương chiếu hậu, khởi động xe, sau đó chỉ thấy một vệt đỏ rực lao vút ra.

Ba người trẻ trên xe cùng với chiếc xe sang trọng đều thu hút mọi ánh nhìn.

Tại cửa sổ của tòa nhà Trác Minh, ở các tầng cao có nhiều bóng người đang dõi theo cảnh tượng này.

Trước cửa sổ kính lớn của tầng cao, Tiền Vĩnh Diệp đút tay vào túi quần tây, nhìn chiếc xe thể thao nổi bật đang rời đi một cách đầy kiêu hãnh.

Tiền Vĩnh Tịnh bước đến sau lưng anh trai, mỉm cười hỏi, "Hai chàng trai trẻ khiến anh khó chịu à?"

Tiền Vĩnh Diệp quay lại, trên khuôn mặt đã không còn nụ cười thường trực, anh nhìn em gái và nói, "Họ đã chuẩn bị rất kỹ càng." Anh không nói thêm gì nữa, mà chuyển sang hỏi những chuyện khác, "Em đã đồng ý với tất cả ý tưởng của A Ninh rồi sao?"

"Các ý tưởng của nó rất tốt, không thể không đồng ý." Tiền Vĩnh Tịnh nói nhẹ nhàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng chiếc xe đỏ đã không còn thấy.

Tiền Vĩnh Diệp khẽ cười lạnh, khác hẳn với vẻ lịch lãm ban nãy. "Vậy thì White Horse của Trung Hoàn sẽ thật sự trở thành White Horse của Tiền Ninh rồi. Từ biển hiệu đến việc lập dự án, rồi đến thiết kế ý tưởng... mọi thứ đều do nó nghĩ ra." Tiền Vĩnh Diệp cười mỉa mai một lần nữa, "Nó chắc còn định tổ chức đám cưới thế kỷ ở đó."

Tiền Vĩnh Tịnh im lặng một lúc, rồi nói một cách bình thản, "Đó là những gì nó tự mình giành được. Bố rất hài lòng, chắc chắn sẽ giao cho nó."

"Em vui không?" Tiền Vĩnh Diệp nhìn vào mắt Tiền Vĩnh Tịnh hỏi.

"Nếu không vui thì sao? Chẳng phải còn rất nhiều việc khác để làm sao?" Tiền Vĩnh Tịnh nói thật lòng. Nhà họ Trác rất lớn mạnh, ngành kinh doanh khách sạn mới chỉ là một phần nhỏ.

Tiền Vĩnh Diệp không trả lời, anh cúi xuống nhìn sàn nhà. Một lúc sau, anh lại hỏi, "Em đã chuẩn bị quà gì cho bố chưa?"

"Một chai rượu ngon." Tiền Vĩnh Tịnh cau mày đáp.

"Em nghĩ lại đi." Tiền Vĩnh Diệp bước qua em gái, giọng nói trầm ấm và vững chãi, "Dylan sẽ không tặng quà nhỏ đâu."

Tiền Vĩnh Tịnh gọi anh trai, "Anh gặp khó khăn với dự án ở thành phố S à? Em vẫn khuyên anh nên bỏ Silver Ship đi, nó chỉ là bong bóng..."

Tiền Vĩnh Diệp không quay đầu lại, chỉ tự tin nói, "Mỗi thập kỷ đều có người nói về bong bóng, nhưng nền kinh tế vẫn phát triển tốtm đúng không? Dự án còn lại vẫn đang đàm phán, em cũng biết không thể vội được."

Vào buổi sáng sinh nhật lần thứ 62 của Tiền Trác Minh, Trình Bối Lạp, cô gái 30 tuổi, thắt cà vạt cho ông, chúc ông sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào, mãi mãi trẻ trung, v.v... Sau đó còn hôn ông một cái lên má.

Bối Lạp nhỏ hơn Tiền Vĩnh Tịnh hai ba tuổi, tuy không quyến rũ như các ngôi sao nổi tiếng, nhưng với vẻ đẹp dịu dàng và tính cách dễ chịu, cô khiến người ta cảm thấy thoải mái khi ở bên lâu dài.

Những người ở vị trí cao thường nghe quá nhiều lời nịnh hót, họ có thể thật sự tin những lời khen ngợi đó là sự thật. Tiền Trác Minh luôn tự nhắc nhở mình điều này, nhưng khi đã ở trong hoàn cảnh đó, đôi lúc vẫn khó tránh khỏi sự lơ là.

Khi Tiền Trác Minh chuẩn bị rời đi, Bối Lạp lúng túng nói năm nay cô sẽ không đưa hai đứa trẻ đến gặp bà Hàn Diệu Diệu nữa.

Mỗi năm Bối Lạp đến đó đều cảm thấy bị đối xử không tốt. Cô cũng xem tin tức, biết con gái duy nhất của bà Hàn vừa đính hôn với một quý công tử người Anh, có thể năm nay bà ấy sẽ rất kiêu ngạo. Còn con trai của bà Trần Kỳ, người vừa trở về từ Cambridge, cũng sẽ là một người khác thể hiện sự quyền uy. Bình thường, khi hai bà này gặp nhau đã thường xuyên xảy ra những "cuộc đụng độ dữ dội". Nhưng khi cô có mặt, dù sự đụng độ có dữ dội đến đâu thì cô vẫn là người bị tổn thương.

Ngay cả khi không có hai bà này, còn có ba đứa con đầu tiên, ai trong số họ cũng không phải là người mà Trình Bối Lạp có thể đối phó.

Nhìn Bối Lạp có vẻ lo lắng, Tiền Trác Minh đồng ý với cô, rồi dặn cô hãy quan tâm nhiều hơn đến việc học của các con trước khi rời đi.

Trong xe, tài xế chờ Tiền Trác Minh lên tiếng.

Tiền Trác Minh suy nghĩ một chút rồi nói đi đến trường đua. Giờ này, Tiền Ninh có lẽ đang cưỡi ngựa ở đó. Ông thích nhìn Tiền Ninh cưỡi ngựa, nó khiến ông cảm thấy rất tự do.

Tiền Ninh rất thích cưỡi ngựa, nó làm cô cảm thấy tự do. Trượt ván, trượt tuyết cũng giống như vậy. Cô biết Henry thích xe đua cũng vì lý do đó.

Tự do luôn cần rất nhiều tiền, theo nhiều cách và nghĩa khác nhau. Các triết gia như Sartre nói về tự do ở một chiều kích khác.

Trên đồng cỏ xanh tươi, lớp đất mới bị lật lên do cơn mưa lớn đêm qua. Vào một ngày hè như thế này, khi mặt trời lên đến đỉnh, mọi vũng lầy sẽ biến mất.

Tiền Ninh và Dylan đã chạy đua một vòng, cô đã bỏ anh lại phía sau. Điều này là vì cô đã cho anh mượn Saturn. Tuy nhiên, cũng chính vì điều này, anh không quen với Saturn, nên khó thể hiện hết khả năng, chưa kể anh quá cao. Tiền Ninh có thể nhận ra kỹ thuật của Dylan không có vấn đề gì.

Dylan bước xuống từ con ngựa đen Saturn. Anh tháo mũ bảo hiểm, lắc lắc mái tóc vàng đã ướt đẫm mồ hôi, bộ trang phục cưỡi ngựa đen trắng tôn lên vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh mặt trời lấp lánh như một vị thần cổ xưa trong thần thoại La Mã. Anh dắt Saturn, đôi chân dài tiến về phía người phụ nữ vừa nhảy xuống từ con ngựa trắng, trông như một nàng tiên.

Tiền Ninh tự mãn nhướn mày, "Em đã nói với anh rồi, em sẽ thắng."

"Chúc mừng." Dylan đáp lại với một chút biến động trên trán và khóe miệng.

"Tại sao em nghe có vẻ như anh không vui?" Tiền Ninh nhìn anh, trêu chọc.

"Anh thua là thua." Dylan thản nhiên nói, nhưng anh vuốt ve sinh vật xinh đẹp bên cạnh mình, "Cậu ấy thì không."

"Thay mặt Saturn cảm ơn anh." Tiền Ninh nghiêng đầu, khẽ gật.

Dylan nhìn cô bằng đôi mắt xanh sâu thẳm, bất ngờ hỏi, "Em thích hành tinh Saturn hay vị thần trong thần thoại La Mã?"

"Saturn. Nó hoàn hảo như thể được thiết kế ra. Nhưng không phải do con người."

"Thiên văn học."

"Có lẽ."

"Có lẽ", hai người nhìn nhau, Dylan lặp lại từ của cô. Ý tưởng sáng tạo của con người vốn dĩ xuất phát từ thế giới khách quan tuyệt vời.

Anh tiến về phía cô, định ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nhưng khi môi anh sắp chạm vào, anh nhìn thấy bóng người ở đằng xa.

"Sao vậy?"

"Bố em."

Tiền Ninh không thể kiềm chế mà bật cười. Lại đến thời điểm của cuộc thi hàng năm "Ai yêu bố nhất".

Trong biệt thự ở nhà họ Tiền, hai người phụ nữ, bảy người con và ba người cháu, tất cả mọi người tụ họp tạo nên một không khí thật náo nhiệt. Ba đứa trẻ chạy quanh, bảo mẫu chạy theo phía sau, hai người mẹ thỉnh thoảng lại hét lên một tiếng.

Tiền Ninh thoáng như nhìn thấy chính mình hồi nhỏ.

Henry đến bên cô, cười nhẹ hỏi, "Chúng ta hồi nhỏ có như vậy không?"

Tiền Ninh quay đầu nhìn vào gương mặt nghiêng của Henry, giờ đã mang đường nét của một người trưởng thành. Cậu cũng nhìn lại cô, trong ánh mắt, những ký ức về thời thơ ấu và thiếu niên lướt qua nhanh chóng.

"Có lẽ là có." Tiền Ninh cười nói. Cô không thể nhớ hết mọi thứ. Dù mẹ cô và dì Kỳ đều không muốn cô và Henry chơi chung nhưng luôn có những lúc hai người mẹ không theo dõi sát sao. Hai đứa trẻ nhỏ hiểu được gì chứ.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Henry nhớ lại, "Chị có nhớ lần tôi làm chị khóc không?"

"Có sao? Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi, sao cậu có thể làm tôi khóc?" Tiền Ninh đảo mắt, cố gắng nhớ lại.

Dylan bước đến, thấy Tiền Ninh đang nhíu mày đầy tập trung, anh nhìn sang Henry.

Henry cười trộm, nói, "Chị ấy đang cố nhớ xem tôi có làm chị ấy khóc khi còn nhỏ không."

"Tôi nhớ rồi, cậu bốn tuổi, tôi tám tuổi. Đó là sinh nhật của bố, cậu nghe nói tôi có ngựa con, đàn piano, ván trượt, cậu nói cậu cũng muốn có, tôi liền khóc..." Tiền Ninh thực sự nhớ ra.

"Cậu đúng là kẻ cướp từ nhỏ, còn cướp đồ của con gái nữa." Dylan không ngần ngại châm chọc Henry.

"Nếu tôi là kẻ cướp, cậu là gì?" Henry nói xong nhìn sang Tiền Ninh, "Tại sao chị khóc?" Henry cố gắng biện hộ cho bản thân lúc bốn tuổi, "Tôi không định cướp của chị, có thể tôi chỉ muốn có những gì chị có." Thậm chí có thể đó là điều mà mẹ đã dạy cậu nói trong tình huống đó, điều này cậu không chắc. Cậu nhớ khi lớn hơn một chút, mẹ thực sự đã yêu cầu cậu làm một số điều phi lý.

"Có lẽ tôi khóc không phải vì tôi nghĩ cậu định cướp của tôi, mà vì tôi nghĩ, nếu cậu cũng có thì tôi không còn đặc biệt nữa." Tiền Ninh cố gắng hiểu tâm lý của mình lúc tám tuổi.

"Rất hợp lý." Dylan tiếp lời.

Tiền Ninh ngẩng lên nhìn anh, anh hoàn toàn không có vẻ đang đùa.

"Thật hợp lý." Henry thở dài, ánh mắt hướng về phía đống quà tặng trước mặt.

Tiền Ninh hiểu ý của Henry.

Trong cuộc "thi đấu" năm nay, nhờ có Dylan, cô không phải bận tâm quá nhiều.

Dylan và Henry đều tặng Tiền Trác Minh một chiếc đồng hồ. Dù Henry làm việc qua loa, nhưng là con trai chọn quà tặng và mắt thẩm mỹ cũng không tệ, nên Tiền Trác Minh không có lý do gì để không thích. Nhưng chiếc đồng hồ mà Dylan tặng là một phiên bản giới hạn. Tiền Trác Minh rất thích nó, không ngừng khen ngợi.

Tiền Ninh chỉ mới biết vài ngày trước liền quyết định giữ lại món quà mà mình đã chuẩn bị để dùng vào năm sau. Chiếc đồng hồ mà Dylan tặng không hề rẻ, chưa kể đến việc cô phải trả lại tiền cho Dylan, cô còn tò mò làm sao anh lại nỡ tặng một món quà như vậy.

"Anh còn có một chiếc y hệt. Coi như là anh bày tỏ thiện chí của ông nội khi đàm phán một thương vụ khác với cha em sau này." Dylan nói vậy.

Lúc này, Tiền Vĩnh Diệp bế con gái hai tuổi đến trước mặt họ, chưa kịp nói gì, cô con gái nhỏ đã nhiệt tình giơ hai cánh tay nhỏ bé về phía Henry.

Henry ngạc nhiên, mọi người đều ngạc nhiên.

Nhưng Henry nhanh chóng mỉm cười bế cô bé lên, đây là lần đầu tiên cậu gặp con gái của Tiền Vĩnh Diệp, cô bé mặc chiếc váy nhỏ màu hồng, dễ thương như một công chúa nhỏ.

Hai tuổi, hoàn toàn là sự ngây thơ thuần khiết.

"Thực ra trẻ con cũng thích những người có vẻ ngoài đẹp." Tiền Vĩnh Diệp nhìn Henry và con gái, vừa nửa đùa nửa thật, vừa khen ngợi Henry bằng tiếng Anh.

Sau đó, Tiền Vĩnh Diệp nhìn sang Dylan, "Cảm ơn, Dylan, bố tôi rất thích món quà của cậu." Suy đoán của anh đã đúng, còn Vĩnh Tịnh đã không nghe lời anh.

Gần ba mươi tám tuổi, Tiền Vĩnh Diệp tất nhiên hiểu Tiền Trác Minh không coi trọng giá trị của món quà, ông giàu hơn bất kỳ đứa con nào. Nhưng Tiền Trác Minh hy vọng và thích nhìn thấy các con mình cố gắng để làm ông hài lòng.

"Không có gì." Dylan lạnh nhạt trả lời.

Ánh mắt của Tiền Vĩnh Diệp tự nhiên lướt qua khuôn mặt của ba người trẻ, rồi anh ta chủ động nói với Tiền Ninh và Dylan, "Nghe nói hai người đã chuyển đến sống chung ở London rồi."

Tiền Ninh và Dylan đều không đáp lại câu này.

Henry nhìn Tiền Vĩnh Diệp.

Tiền Vĩnh Diệp cũng không tỏ ra khó xử, anh ta nhìn Henry và nói tiếp, "Henry, cậu giỏi thật, đã biết cách chăm sóc trẻ con hơn anh rồi."

"Anh có thể trở thành một người cha tốt hơn." Henry bớt đi một chút sắc bén như khi ở Tòa nhà Trác Minh, nhưng lời nói vẫn không chút kiêng dè.

Tiền Vĩnh Diệp không thay đổi sắc mặt, mỉm cười đồng ý với Henry.

Tiền Ninh bất ngờ nói: "Đúng vậy, em đã chuyển đến White Oak."

"Cambridge và London..." Tiền Vĩnh Diệp đang nói dở.

"Không xa." Dylan ngắt lời.

"Tôi biết, tôi biết." Tiền Vĩnh Diệp cười gật đầu.

Henry trả lại cô bé cho Tiền Vĩnh Diệp, "Cô bé thật ngây thơ."

"Tất nhiên." Tiền Vĩnh Diệp ôm lấy cô con gái ngây thơ trong sáng của mình và nhẹ nhàng đung đưa, trong mắt tràn đầy yêu thương. Anh ta vẫn đang nhìn con gái, đột nhiên hỏi một câu, "Tiền Ninh, em có nghĩ Silver Fleet Shipping sẽ thành công không?" Hỏi xong anh ta mới cười nhìn Tiền Ninh.

Tiền Ninh mỉm cười lắc đầu, "Em chưa nghiên cứu kỹ. Ở Đại học G, thầy giáo nói không nên suy nghĩ viển vông về những trường hợp mình chưa nghiên cứu kỹ."

"Tiền Ninh luôn là một học sinh giỏi." Tiền Vĩnh Diệp cười lớn, nhìn sang Dylan.

Dylan dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng khẽ cong, nhưng anh không đáp lại lời của Tiền Vĩnh Diệp.

Khi họ đang trò chuyện, ở phía bên kia của phòng khách rộng lớn, Hàn Diệu Diệu và Trần Kỳ đã cãi nhau vì chơi mạt chược.

Vợ của Tiền Vĩnh Diệp đang đứng giữa giải hòa, người chị hai của gia tộc, Tiền Vĩnh Linh, đang nghiêm túc phân tích tình hình, em gái của Henry, Tiền Hi Nhã, đang trêu chọc mẹ.

Tiền Ninh, Henry và Tiền Vĩnh Diệp nghe thấy tiếng động bên đó, cả thật lẫn giả đều bật cười.

Ở giữa ghế sofa trong phòng khách, Tiền Trác Minh, Tiền Vĩnh Lệ, Tiền Bảo Đông và chồng của Tiền Vĩnh Linh cũng cười nhìn về hướng đó.

Tiếng cười đùa của bọn trẻ xen lẫn tạo nên bề mặt hòa hợp của một đại gia đình.

Tiền Ninh và Henry vô tình nhìn nhau, cả hai đều biết, tất cả mọi người đều biết, đằng sau sự hòa hợp này là sự bất mãn thật sự giữa hai người mẹ đã kéo dài suốt hai mươi năm qua.

Henry nhớ lại đêm hôm đó, khi cậu nói với Dylan không biết gia đình của ai rắc rối hơn, câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp.

Vài ngày sau, Tiền Ninh, Dylan và Henry cùng lên chuyến bay về London.

Ngày hôm đó, ban đầu Thư Nghi định tiễn Tiền Ninh nhưng do công việc quá bận không thể đến được. Hai bà mẹ tuy không hài lòng khi Tiền Ninh và Henry cùng bay, nhưng cũng không làm gì được, ban đầu định đi tiễn nhưng cuối cùng vì không muốn gặp nhau nên cũng không đi.

Ba người từ đầu này của lục địa Á-Âu, vượt qua toàn bộ lục địa Á-Âu và cả eo biển Anh, đến đầu kia của lục địa. Từ vĩ độ 22° Bắc đến vĩ độ 51° Bắc, bảy múi giờ chênh lệch, thứ không đổi là ánh nắng chói chang của mùa hè.

Khi vừa trở về White Oak ở London, Dylan nhận được một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại, người quản lý tài chính nói hôm qua anh ta đã nhận được một khoản chuyển khoản lớn, chính xác bằng giá trị của chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn cộng với một nửa giá trị của chiếc nhẫn đính hôn.

Trong tòa nhà cổ điển mát lạnh và rộng lớn, từ phía Tây truyền đến tiếng vọng, là Tiền Ninh và Henry đang thảo luận về chuyện bưu thiếp.

"Biết rồi." Dylan lạnh nhạt nói, rồi cúp máy.