Hắn thật sự vui vẻ vì bạn bè sao? Hay là mượn cớ để che giấu sự lúng túng
của mình?
Vương Như Ý khó mà đoán được, có điều việc này không quan trọng.
Lần này thành tích của Lâm Bắc Thần cho đến bây giờ trong cuộc Thiên Kiêu Tranh Bá đúng là rất xuất sắc.
Có điều loại xuất sắc này chỉ giới hạn ở Vân Mộng thành mà thôi.
Hắn có tư cách gia nhập học viện Trung Cấp Hoàng Gia, nhưng không có tư
cách lấy được danh ngạch miễn thi đặc biệt.
Hơn nữa Vương Như Ý cũng không hẳn quá thích thiếu niên danh tiếng nát bét, làm việc linh hoạt này. Biểu hiện của hắn trái ngược với việc học tập và huấn luyện tại học viện Trung Cấp Hoàng Gia, hiện tại Vương Như Ý chỉ quan tâm sự lựa chọn của Hàn Bất Phụ mà thôi.
Đồng thời nàng cũng chân thành nói: “Thật ra ngươi không cần gấp gáp trả lời ta, theo ta được biết thì sau khi quan sát trận đấu võ đài của ngươi vào ngày hôm qua, năm đại học viện nổi tiếng ở Phong Ngữ hành tỉnh đều rất hứng thú với ngươi, xác suất rất lớn là họ sẽ ném cành ô liu miễn thi đặc biệt để chiêu mộ, ngươi có thời gian suy xét trong ba ngày, chỉ cần cuối cùng cho ta đáp án là được.”
Mấy người Mễ Như Yến nghe thế đều ngây ngốc.
Năm học viện nổi tiếng đồng loạt ném cành ô liu? Chính là vì trận chiến ngày
hôm qua của Hàn Bất Phụ với Tào Phá Thiên?
Rốt cuộc mấy học viện này nhìn thấy gì trong trận chiến đó mà khiến bọn họ coi trọng Hàn Bất Phụ như thế. Ngay cả Hàn Bất Phụ cũng đơ luôn.
Đây là việc hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ, thế mà thật sự rơi trúng đầu hắn rồi
Hắn muốn tát cho mình một cái, nói cho bản thân biết đây không phải mơ, có điều Bạch Khâm Vân đã hành động trước.
Bốp.
Bàn tay nhỏ nhắn của phú bà tát bốp lên mặt Hàn Bất Phụ, nàng nói: “Đau
không?”
Hàn Bất Phụ mắt nổ đom đóm gật đầu.
“Vậy thì không phải mơ.” Bạch Khâm Vân nhảy lên quát: “Còn do dự cái gì hả, nhanh đồng ý đi, chiêu mộ của học viện học đứng đầu toàn Phong Ngữ hành tỉnh có lý do gì mà từ chối chứ?”
Hàn Bất Phụ choáng váng mặt mày, đang muốn gật đầu thì Lâm Bắc Thần lại mạnh mẽ cắt ngang: “Chờ đã, Hàn học trưởng, ta thấy ngươi có thể suy nghĩ thử xem, không cần vội vàng trả lời đâu, dù sao thì liên quan đến lựa chọn trọng đại trong đỉnh cao nhân sinh của ngươi, cần phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.”
Hàn Bất Phụ nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía Vương Như Ý: “Vương hiệu trưởng, ngài chức cao vọng trọng, nhất ngôn cửu đỉnh, vừa nãy ngài nói chỉ cần Hàn học trưởng trong vòng ba ngày đưa ra lựa chọn đều có thể được danh ngạch miễn thi đúng không?”
Vương Như Ý gật đầu: “Đúng vậy.”
Có điều sâu trong nội tâm nàng lại không khỏe lóe lên một tia cười lạnh và
khinh thường.
Tên Lâm Bắc Thần này cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?
Ha ha, muốn kéo dài thời gian của Hàn Bất Phụ để bản thân thay thế có được cơ hội tìm kiếm suất miễn thi đặc biệt ư?
Nhưng rất tiếc, mặc kệ ngươi biểu hiện xuất sắc đến đâu, cho dù lấy được quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bác, thì ta cũng không cho ngươi danh ngạch đó.
Bởi vì nó vĩnh viễn thuộc về Hàn Bất Phụ.
Người, rất nhiều lúc sẽ như thế.
Thích một người sẽ có thể bao dung tất cả khuyết điểm của hắn, hơn nữa còn cảm thấy cho dù có khuyết điểm thì càng làm nổi bật lên vẻ đáng yêu của người đó.
Ghét một người sẽ ghét mọi thứ của hắn, ngay cả ưu điểm cũng cảm thấy đây là một loại khuyết điểm không thể tiếp nhận nổi.
Vương Như Ý không phải người quá khắc nghiệt, cũng không phải người mắt nhìn quá cao, trên thực tế tu dưỡng của bản thân nàng rất cao.
Bằng không nàng cũng sẽ không vào trận đấu võ đài ngày hôm qua mà vừa liếc mắt đã nhìn trúng Hàn Bất Phụ không có bối cảnh, không có căn cơ, thực lực không tính là xuất sắc, cho rằng hắn là một khối ngọc thô hiếm thấy.
Cũng chính vì nhận xét này của nàng mới khiến Hàn Bất Phụ nổi danh như cồn, các học viện danh tiếng mới tham gia vào hàng ngũ đoạt người.
Nhưng chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục, có cảm xúc cá nhân.
Trước đó sự tích vĩ đại của Lâm Bắc Thần, thủ đoạn quảng cáo nhẹ nhàng trên võ đài, cùng với dáng vẻ nhìn như ôn hòa và tùy ý, trên thực tế thì tận sâu xương tủy hắn không quan tâm bất kỳ việc gì hay người nào, giống như thế giới này không có gì để hắn lưu luyến...
Đủ loại yếu tố chồng lên nhau khiến Vương Như Ý không thể nảy sinh thiện cảm với Lâm Bắc Thần, mà Lâm Bắc Thần lại không có cảm xúc gì với Vương Như Ý.
Hắn thật sự thấy vui mừng cho Hàn Bất Phụ, sở dĩ ngăn cản Hàn Bất Phụ lập tức đồng ý là chỉ muốn tranh thủ chút điều kiện ưu đãi của Ngũ Anh Em kia.
Ví dụ như học bổng, người hướng dẫn tài giỏi, đối đãi này nọ.
Việc này cũng vì hắn thật sự coi Hàn Bất Phụ là huynh đệ, bằng không với sự gian xảo của Lâm Bắc Thần, còn lâu mới làm loại chuyện phí sức như thế.
Mà Hàn Bất Phụ rõ ràng cực kỳ tin tưởng Lâm Bắc Thần.
Hắn lập tức gật đầu thành khẩn nói: “Vương hiệu trưởng, ta nhất định phải suy nghĩ kỹ, trong ba ngày sẽ trả lời ngươi, dù thế nào ta cũng vô cùng cảm ơn sự công nhận của ngươi, đây sẽ là vinh quang suốt đời của ta.”
Lúc này hắn cũng bình tĩnh lại, lời nói trở nên có trật tự rõ ràng.