Lâm Bắc Thần trong lòng kinh ngạc.
Chỉ thấy ba chùm sáng Huyền khí rực rỡ giống như sao băng, xuyên qua không trung mà đến, biến thành bóng người, rơi xuống các nơi bị tổn hại trong ngôi nhà cũ bỏ hoang.
Không phải là sát thủ hắc y.
Mà là...
Lăng thành chủ? Còn có Lăng Trì?
Lăng Ngọ?
Sao các ngươi lại tới đây?
Lâm Bắc Thần trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của ba người này, vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng là mình và Lăng Thần không có khả năng tiến thêm một bước nào nữa, sao ba người này lại ngạc lập tức chạy tới cứu mình chứ?
Không lẽ ngoài mặt bọn họ rất kiêu ngạo, nhưng thực ra trong lòng đã thầm coi mình là thiếu niên thích hợp nhất với Lăng Thần, cũng thèm muốn tài hoa và nhan sắc của mình sao?
Lâm Bắc Thần hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Còn chưa đợi hắn mở miệng nói, từ phía xa lại có hai luồng ánh sáng phi nhanh tới.
Trong đó có một luồng cánh kiếm sáng rực rỡ, giống như chiến thần giáng trần, đáp xuống trụ đá cao bốn mét, cánh kiếm dần dần thu lại, ánh sáng tiêu tán đi, lộ ra một thân hình yêu kiều hoàn mỹ không một khuyết điểm, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Không phải Tần chủ tế của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân thì còn ai vào đây chứ?
Một luồng ánh sáng khác bùm một tiếng, rơi trên mặt đất, giống như là sao băng rơi xuống, giống như sóng lớn cuốn bay bụi trần, mặt đất rung chuyển, giống như động đất bùng nổ.
Khói bụi nhanh chóng bị gió thổi bay.
Đây là một nam nhân trung niên vạm vỡ có râu quai nón, thân hình cao to lực lưỡng, sau lưng mang theo một thanh trường kiếm khổng lồ, thân mặc Huyền Thiết Chiến Giáp, giống như Cự Linh chiến thần, một đôi mắt phun ra ánh sáng, sát khí bao trùm toàn thân, cũng không biết trên chiến trường có bao nhiêu sinh linh đã chết dưới cự kiếm của ông ta, khí tức cực kỳ kinh người.
"Tà ma đang ở đâu?"
Nam nhân vạm vỡ thân mặc Huyền Thiết Chiến Giáp hét lớn.
"Gầm--!"
Huyễn Hình đang quỳ lạy Lâm Bắc Thần, đột nhiên ngẩng đầu và gầm lên.
Một khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, làn khói đen từ dưới da thịt của nàng lan tràn ra, mơ hồ hình thành một khuôn mặt giống như quái thú màu đen. Khi nàng mở miệng gầm gừ, trong miệng răng nanh sắt nhọn, đầu lưỡi dính đầy dịch nhờn tanh hôi màu đen!
Nhập ma!
Con chó này nhập ma rồi à?
Lâm Bắc Thần sửng sốt.
Ngay sau đó, chỉ thấy nàng đột nhiên bật dậy, hóa thành một tia chớp màu đen, lao thẳng về phía người vạm vỡ mặc Huyền Thiết Chiến Giáp.
Sát cơ bộc phát.
"Chết."
Nam nhân vạm vỡ trong bộ Huyền Thiết Chiến Giáp hét lên một tiếng, trường kiếm đeo sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay, trực tiếp chém ra một nhát.
Phộc!
Ánh kiếm lóe lên.
Huyễn Hình trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
Con mắt của Lâm Bắc Thần lồi lên.
Thực lực của Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân thật đáng sợ.
Chỉ với một nhát chém đơn giản, Huyễn Hình sau khi nhập ma, sức mạnh đã tăng vọt gấp nhiều lần, lại có thể dễ dàng bị chém thành hai mảnh.
Ngay lúc đó, trái tim của Lâm Bắc Thần liền run lên.
Như thể chỉ vừa mới nhìn qua, đã bị một kiếm đó chém đứt tâm thần.
"Grừm......"
Trong tiếng gầm rú thảm thiết, một ma ảnh màu đen giống như sương mù, từ trong thi thể bay ra, nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành một con quái thú bốn chân.
Toàn thân nó toát ra một luồng khí tức hung ác khiến người ta sợ hãi, tỏa ra sức mạnh hủy diệt, rống to, nhe nanh múa vuốt nhảy bổ về phía Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân.
"Đãng Ma!"
Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân bật cười một tiếng, lại vung kiếm. Xuỳ!
Bóng ma màu đen bị chém ra mà không chút hồi hộp nào.
Ma khí lập tức mờ đi mấy phần.
Dường như đã nảy sinh kiêng kị đối với vị Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân này mà quay người nhảy bổ về phía cha con Lăng Thị ở bên kia.
Nó không chọn lao về phía Tần chủ tế.
Bởi vì loại khí tức tín đồ chính thần của người này rất nồng đậm, ý chí mạnh mẽ kiên định, giống như mặt trời kinh hoàng, toát ra sức mạnh thêu đốt mà chỉ có tà ma mới có thể cảm ứng được, khiến nó theo bản năng cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức muốn tránh né.
"Đãng ma!"
Lăng Ngọ nhảy vọt lên không trung.
Người ở trên không trung, đột nhiên rút kiếm, một kiếm chém ra. Kiếm quang rực rỡ chói mắt.
Kiếm thức giống với Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân trước đó.
Nhưng khí tức thi triển ra lại hoàn toàn khác.
Kiếm thức ‘Đãng Ma’ mà Huyền Thiết Chiến Giáp tướng quân thi triển ra, giống như đại quân Thiết Huyết ác chiến ở chiến trường Huyết Sát to lớn hùng vĩ.
Còn kiếm thức của Lăng Ngọ lại giống như một vị tướng với bạch mã và thương bạc, rong ruổi ngang dọc không có địch thủ trong trận địa của kẻ thù.
Lâm Bắc Thần trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Ngọ thực sự xuất thủ.
Vị nhị công tử của Lăng phủ này, cũng có thực lực mạnh mẽ vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Bắc Thần.
Ánh kiếm lóe lên.
Ma ảnh lại bị chém thành hai mảnh.
Nó gào thét lùi về sau.
Ma khí lại lần nữa mờ đi mấy phần.
Lúc này, Lâm Bắc Thần đã nhìn ra một chút huyền diệu.
Mặc dù ma ảnh này trông giống như một sinh vật bất tử, sau khi bị chém vẫn có thể hồi phục, nhưng mỗi một lần bị bổ ra, sẽ mờ đi mấy phần, rõ ràng cũng đã tiêu hao năng lượng.
Nếu như cứ tiếp tục bị chém như vậy, cuối cùng có thể sẽ tiêu hao hết năng lượng mà chết.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát được cái gọi là Thiên Ngoại Tà Ma ở một khoảng cách gần như vậy. Có vẻ như là một thể của năng lượng?
Thông qua việc bám vào cơ thể con người, điều khiển thân thể con người?
Nghe có hơi giống một loài ký sinh trùng trong bộ phim bom tấn "Venom" của Marvel, nhưng trên thực tế thì lại không giống lắm.
Lúc này--
Hưu hưu hưu hưu!
Lại có hàng chục bóng người, từ mọi hướng lao tới, ngay lập tức bao vây tứ phía của khu nhà bỏ hoang hẻo lánh.