Các học viên đứng xung quanh nhìn vào đều cảm thấy ngây người.
Đánh nhau như vậy hình như không đúng phong cách lắm thì phải?
Tống Vũ quỳ rạp ở trên mặt đất, lấy hai tay ôm mặt, thân thể run cầm cập, thầm cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã chịu nhận sai từ sớm.
Bạch Khâm Vân lúc đầu còn định sẽ tiến tới ngăn cản, nhưng sau đó lại quyết định đứng im tại chỗ là vì nàng thấy được mặc dù bộ dạng của Lâm Bắc Thần lúc này rất dọa người nhưng thật ra lại không hề dùng toàn lực, hung hổ như vậy chẳng qua là đang muốn sỉ nhục tên này mà thôi. Sau khi bị đánh liên tiếp mười mấy quyền thì khuôn mặt Quan Phi Độ lúc này đã hoàn toàn biến dạng, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Coi như là hắn xui xẻo.
Không gây sự với người khác thì thôi lại hết lần này tới lần khác lại gây sự với Lâm Bắc Thần trong lúc hắn đang nổi nóng.
Nhạc Hồng Hương cầm chiếc mũ rộng vành ở trên tay, không đội lên cũng không can ngăn.
Nàng tin tưởng Lâm Bắc Thần làm việc tự có chừng mực.
Mà Lâm Bắc Thần lúc này rõ ràng đang bất bình thay cho nàng, trong tình huống như vậy nếu nàng đứng ra can ngăn thì chẳng phải là đang đánh vào mặt hắn hay sao?
“Giáo viên đến rồi, các giáo viên cũng đến rồi...” Một đệ tử nào đó hét lớn.
Đám người đang tu tập gần đó nhanh chóng tránh ra tạo thành một lối đi.
Lúc này chủ nhiệm khối năm ba Lưu Khải Hải đang dẫn theo mấy giáo viên vội vàng đi tới.
“Mau dừng tay lại.”
Một vị giáo viên lớn tiếng quát: “Lâm Bắc Thần, trò đây là đang muốn lật trời phải không?”
Vừa nói xong, thân hình hắn liền lóe lên, định kéo Lâm Bắc Thần lên khỏi người Quan Phi Độ.
Nhưng khi tay của hắn vừa mới chạm vào vai trái của Lâm Bắc Thần thì lại nghe được một tiếng nổ bành, sau đó từ trên người Lâm Bắc Thần xuất hiện một cỗ kình lực vô hình vọt thẳng tới khiến cho thân hình của vị giáo viên này ngay lập tức chao đảo, phải lùi về phía sau ba, bốn bước mới có thể đứng vững.
“Lớn gan.”
Vị giáo viên này thấy vậy thì giận tím mặt.
Hắn còn đang muốn ra tay thêm một lần nữa thì Lưu Khải Hải đứng bên cạnh đã vội vàng kéo hắn lại.
“Chủ nhiệm?”
Vị giáo viên này không hiểu nổi hành động của Lưu Khải Hải là có ý gì.
Lưu Khải Hải lắc đầu với hắn, sau đó tiến lên một bước nói: “Bạn học Lâm, trò trước tiên cứ dừng tay lại đã rồi có chuyện gì từ từ nói, nếu có điều kiện gì thì cũng có thể nói với ta.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy thì mới chịu thả Quan Phi Độ ra, khuôn mặt hắn ta lúc này cũng đã sưng lên không khác gì cái đầu heo, nằm trên mặt đất lẩm bẩm rên rỉ. Rất may là không có vết thương nào gây nguy hiểm tới tính mạng.
“Lưu chủ nhiệm, ta chỉ có một điều kiện duy nhất.”
Lâm Bắc Thần vén tay áo lên, đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo cùng mái tóc rối tung trên đầu, xoa nhẹ vết máu trên nắm tay rồi nói: “Đó là đuổi Quan Phi Độ cùng tên Tống Vũ này ra khỏi học viện Sơ Cấp Số 3 ngay lập tức.Ngoài ra, tất cả những tên đệ tử đã cười nhạo Nhạc sư muội hôm nay phải xếp thành hàng sau đó lại đây xin lỗi.”
“Cái gì ?”
Vị giáo viên vừa mới ra tay trước đó giận dữ nói: “Đuổi học Quan Phi Độ và Tống Vũ? Lâm Bắc Thần, trò có ảo tưởng không vậy... Trò cho rằng trò là ai? Hiệu trưởng chắc ?”
Lâm Bắc Thần cũng không thèm để ý đến hắn.
Hắn nhìn về phía Lưu Khải Hải sau đó nói tiếp: “Ta không phải là người nào cả, ta chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường không quen với việc nhìn mấy đệ tử cặn bã của năm ba này tùy ý bắt nạt những đệ tử phổ thông ngay trên sân trường mà thôi. Lưu chủ nhiệm, ngươi là có tiếng nói trong năm ba, vì vậy xin hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn, còn nếu như các giáo viên của năm ba không đồng ý, vậy thì ta sẽ đi tìm hiệu trưởng, mà nếu cả hiệu trưởng cũng không đồng ý nữa thì ta sẽ rời khỏi học viện Sơ Cấp Số 3.”
Tướng mạo bình thường Cổ Thiên Lạc.
Đệ tử phổ thông Lâm Bắc Thần.
“Chuyện này...” Lưu Khải Hải nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, sự việc lần này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta rồi.
Mặc dù ông ta không biết được chuyện gì đã xảy ra trong kì đặc huấn tại Bắc Hoang sơn nhưng vẫn biết rõ Lâm Bắc Thần bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa, sau khi trải qua kì thi đấu giữa năm cùng với buổi ước hẹn đấu kiếm thì vị Thiên Kiêu này đã được rất nhiều nhân sĩ âm thầm xưng là thiếu niên thiên tài số một về kiếm đạo của Vân Mộng thành.
Nếu như để hắn rời khỏi học viện Sơ Cấp Số 3 thì đây chắc chắn sẽ là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với học viện.
Đến lúc đó thì mấy vị hiệu trưởng của các học viện sơ cấp lớn xung quanh Vân Mộng thành chỉ e là có nằm mơ giữa ban ngày cũng sẽ cười sảng khoái.
Ngay cả hiệu trưởng của học viện sơ cấp Hoàng gia sợ là cũng sẽ đích thân đến tận nơi, sau đó trao học bổng toàn phần mời Lâm Bắc Thần tới nhập học.