Chát chát!
Lâm Bắc Thần dùng hai tay tát mạnh lên mặt Quan Phi Độ, khiến cho toàn bộ những lời hắn chuẩn bị nói ra đều phải nuốt trở lại.
Sắc mặt của Quan Phi Độ trắng bệch, hai bên gò má còn hiện thêm hai dấu tay.
Bên trong nội tâm của hắn lúc này cũng cực kỳ hoảng sợ.
Trước đó hắn cho rằng Lâm Bắc Thần dạo gần đây mặc dù danh tiếng tăng mạnh nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử của năm hai mà thôi, nếu đem so với mình thì vẫn còn có cách biệt rất lớn.
Nhưng sự thật đã chứng minh thực lực của Lâm Bắc Thần hiện tại là quá mức khủng bố, không phải người như hắn có thể so sánh được.
Tại sao hắn lại có thể mạnh đến như vậy cơ chứ?
“Không cẩn thận nên sử dụng lực hơi mạnh.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Thật ngại quá, ta cũng không phải cố ý làm vậy.”
Quan Phi Độ nghe thấy thế thì vừa lo lắng vừa tức giận.
Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận sự đau đớn, nhức nhối truyền tới từ tận chân răng, hai mắt liền trừng lên nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, định nói thêm vài lời khó nghe nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ giống như sắp ăn thịt người của Lâm Bắc Thần thì hắn không còn dám ho he gì nữa.
Những đệ tử của năm ba khác lúc này cũng đã loạn hết cả lên.
“Mau đi gọi giáo viên tới đây, Lâm Bắc Thần đánh chết người rồi...” Có người hô lớn.
Tên đệ tử Tống Vũ bị Lâm Bắc Thần một chưởng đánh bay lúc trước, hiện giờ đã miệng mũi phun máu, tứ chi co giật, rõ ràng là hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít...
Bạch Khâm Vân lại gần chỗ Tống Vũ đang nằm, đưa tay ấn lên trên mũi của hắn để kiểm tra, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nhanh cho hắn uống một ngụm ‘Thuỷ Hoàn’ đi, nếu không thì sẽ thật sự xảy ra án mạng đấy.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy thì nhanh chóng sử dụng Thủy Hoàn Thuật, vung tay ném một cái ‘Thuỷ Hoàn’ về phía Tống Vũ.
Thủy Hoàn màu lam nhạt trong nháy mắt liền bao phủ khắp người Tống Vũ, sau đó khoảng mười mấy hơi thở thì thương thế của hắn cũng chuyển biến tốt, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại. - - Bởi vì chấn thương lần này không quá nặng nên hiệu quả trị liệu của Thủy Hoàn Thuật là cực kỳ tốt.
“Con mẹ nhà nó vừa nãy là ai đánh ta ?” Tống Vũ sau khi hồi phục trở lại thì thoáng cái đã nhảy dựng lên, vừa thở hổn hển vừa mắng.
Đang yên đang lành lại bị ăn một tát gần chết khiến cho tiểu tử này cực kỳ bức xúc, những chuyện phát sinh sau đó thì hắn căn bản cũng không biết được, ký ức trong đầu đã dừng lại ở việc bị một bàn tay đập thẳng vào mặt trước đó.
Chát.
Lâm Bắc Thần giơ tay lên tát mạnh một cái.
Tống Vũ ngay lập tức nằm gục xuống đất.
Miệng mũi lại phun máu thêm lần nữa.
Sau đó Lâm Bắc Thần lại ném lên người hắn một cái ‘Thuỷ Hoàn’.
Thương thế nhanh chóng được chữa khỏi.
“Lâm Bắc Thần, ngươi vậy mà...”
Tống Vũ đứng dậy mở miệng mắng lớn, nhưng chưa kịp nói hết câu thì...
Lại đánh.
Lại chữa trị.
Lại đánh tiếp.
Những người đứng bên cạnh xem náo nhiệt thấy vậy thì đều ngây người.
Trong khi đó đôi mắt Bạch Khâm Vân lại tỏa sáng, hai tay ôm lấy ngực, nhìn một cách say sưa.
Không ngờ Thủy Hoàn Thuật này còn có thể dùng như vậy. Thật sự hả giận mà.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Tống Vũ lúc này đã quỳ rạp ở trên mặt đất, trong lòng kinh hoảng vạn phần, vội vàng hét lớn: “Cha, ông nội, ta sai rồi, ta nhận lỗi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, đừng đánh ta nữa.”
Lâm Bắc Thần cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Quan Phi Độ.
Quan Phi Độ thấy vậy thì cắn răng, nghiến lợi nói: “Có gan thì ngươi cứ giết ta đi, nếu không thì chờ tới khi giáo viên của học viện đến họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Bạch Khâm Vân dùng ánh mắt thương hại nhìn Quan Phi Độ. Tiểu tử này thật sự là muốn tìm đường chết rồi.
Nếu hắn biết lúc ở trong Bắc Hoang sơn Lâm Bắc Thần đã từng giết chết mấy trăm tên sơn tặc, hơn nữa đều sử dụng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn như chặt đầu, đánh vỡ tim... thì đoán chừng lúc này đã sợ sắp đái ra quần, vội vàng kêu cha.
“Được thôi, ngươi rất gan dạ đấy.” Lâm Bắc Thần cười lạnh.
Tiền thưởng vốn đã sắp tới tay tự dưng lại bay mất khiến cho hắn mặc dù rất tức giận lại không có chỗ để phát hỏa.
Trong kì thi đấu giữa năm học của học viện lần trước, tên Quan Phi Độ này vẫn luôn tìm cách để kiếm chuyện với mình, lúc đó vì vướng phải một số chuyện nên chưa kịp tính sổ với hắn, không ngờ lần này lại dám tiếp tục gây sự.
Bành!
Lâm Bắc Thần nhảy lên tung thẳng một cước.
Quan Phi Độ kêu thảm một tiếng, bị đá bay ra ngoài ba mét.
Lâm Bắc Thần bước tới sau đó cưỡi lên trên người hắn ta, hai tay đánh liên tục.
Phanh phanh phanh phanh.
Cứ một quyền lại một quyền nện thẳng lên mặt Quan Phi Độ.
“Này thì giả bộ ...”
“Này thì tung tin đồn ...”
“Nếu đã có gan thì ngươi cũng đừng cầu xin tha thứ.”
“Ta đánh chết cái đồ cháu con rùa nhà ngươi.”
“Ta là người có vấn đề về trí tuệ, điều này được công nhận qua thánh chỉ của Hoàng đế đế quốc. Kể cả ta giết chết ngươi đi chăng nữa thì ngươi lại có thể làm gì được ta chứ?”
Lâm Bắc Thần vừa đánh vừa quát lớn.