Nhìn Vũ Hồng rời đi, Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.
Thực lực của Vũ Hồng không cao.
Nàng đi giải cứu đám người Phong Tứ Nương chỉ dựa vào nhiệt huyết của bản thân và tình yêu thương dành cho bằng hữu.
Người bán Phong Tứ Nương là sơn tặc của Bắc Hoang sơn.
Còn người mua bọn họ có lẽ chính là ‘Vạn Niên huynh’ kia.
Một người có thể khiến đám sơn tặc đều phải cung kính đưa tiễn.
Thế lực đằng sau ông ta đáng sợ đến thế nào chứ.
Kiếp trước, Lâm Bắc Thần đã từng xem qua rất nhiều bộ phim tương tự về nạn buôn người.
Để loại hình kinh doanh này có thể hoạt động được, sau lưng cần phải có một mạng lưới khổng lồ.
Một mình Vũ Hồng có thể chống lại mạng lưới tội ác đã thành thục và khổng lồ này sao?
Lâm Bắc Thần vốn không mấy lạc quan.
Nhân vật nam chính trong phim Giải cứu bão tố đơn thương độc mã, dọc đường đã giết chết một số lượng lớn phần tử hắc bang, giải cứu nữ nhi của mình từ trong tuyệt cảnh ra ngoài, xem mà khiến người ta nhiệt huyết sôi sục.
Nhưng đó là vì bản thân nam chính là một đặc công tinh anh, có năng lực và kiến thức chuyên môn mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Đem thực lực của nam chính này quy đổi thành cảnh giới võ đạo của thế giới này, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới võ sư đỉnh phong, thậm chí là tu vi cấp tông sư mới có thể.
Còn Vũ Hồng lại không phải loại người giỏi mưu lược và nhẫn nại. Lần này đi, e là lành ít dữ nhiều.
Bản thân Ngô Hồng có biết không?
Chắc chắn là biết.
Nhưng nàng làm việc nghĩa không cho phép chùn bước.
Đây chính là giang hồ.
Có những chuyện, biết rõ không thể nào làm được nhưng nhất định vẫn phải làm. Bởi vì phải cho bằng hữu của mình một lời giải thích.
Cũng cho bản thân một lời giải thích.
Lâm Bắc Thần đứng ở cổng trường, tâm trạng rất phức tạp.
Hắn bước vào khuôn viên trường, nhưng không vào lớp.
Thay vào đó, trực tiếp trở lại Trúc viện.
"Thiếu gia, cái này thật sự là cho ta sao?"
Quản gia đê tiện Vương Trung nhìn thấy Thanh Điểu Kiếm kiểu mới mà Lâm Bắc Thần lấy ra, nhất thời cảm động, nước mắt lưng tròng nói: "Thiếu gia, người đối xử với một hạ nhân như ta cũng tốt như vậy. Vương Trung ta xin thề, nhất định vĩnh viễn trung thành với thiếu gia, cho dù là con trai ruột của ta, nếu nó dám bất kính với thiếu gia, ta cũng sẽ đánh gãy chân của nó!"
"Lão già, đừng diễn nữa."
Lâm Bắc Thần không dám nhúc nhích chút nào, mà giơ chân đá một cái: "Cút sang một bên chơi đi. Con mẹ ngươi chính là không có nhi tử, nếu như có, ngươi đã không thề như vậy rồi... bổn thiếu gia sớm đã nhìn thấu tâm can tỳ phế thận của người, ngươi vểnh cái mông lên, ta liền biết ngươi muốn làm cái phân gì rồi.
Vương Trung lập tức cười nịnh nói: “Thiếu gia không hổ là thiếu gia, anh minh thần võ, ánh mắt như đuốc, chút tâm tư này của tiểu nhân đã bị người nhìn thấy hết rồi... Tối nay thiếu gia muốn ăn gì?"
Lâm Bắc Thần lập tức cạn lời.
Lão tử vừa nói phân xong, ngươi liền hỏi ta muốn ăn gì à?
Hắn đi về phía đại sảnh, nói: "Chuyện mà ta bảo ngươi sắp xếp, làm thế nào rồi.”
Lão quản gia vội vàng nói: "Đã gọi mấy đoàn mạo hiểm giả lớn cùng đi tới Bắc Hoang sơn, bảo bọn họ giúp lưu ý đến Vô Vĩ Quỷ Thử Vương Quang Tương, một khi có tin tức, sẽ nhanh chóng truyền về."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Thổ Phát Thử Vương kia cũng khá thú vị. Có lẽ vẫn chưa chết.
Có thể mang ra để giải sầu.
Đến đại sảnh và ngồi xuống.
Lâm Bắc Thần thầm niệm trong lòng, tải một chum rượu hoa đào từ Baidu Netdisk xuống, mở nắp ra, cầm lấy cái chum và uống ùng ục từng ngụm lớn, nỗi phiền muộn trong lòng do cuộc gặp mặt Vũ Hồng mang đến mới được giải toả đi nhiều.
"Không nên đắm chìm trong những cảm xúc này, chúng cũng không liên quan gì đến ta cả."
Lâm Bắc Thần tự nhủ với bản thân.
"Dù sao thì ta cũng chỉ là lữ hành của thế giới này, không thể quá đắm chìm trong thế giới này được, bằng không, đợi đến khi thật sự tìm được đường trở về trái đất, ta sẽ bị muôn vàn ân tình vướng thân, muốn đi cũng không nỡ.”
Hắn hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân.
"Đương nhiên, cái tên giả mạo Linh Nhi kia ta nhất định phải tìm ra hắn, lấy răng trả răng, báo thù rửa hận.”
Lâm Bắc Thần trong lòng căm hận nói.
Kẻ ám toán mình, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thực ra, sự xuất hiện của Vũ Hồng khiến Lâm Bắc Thần bắt đầu nhìn thẳng vào một số chi tiết mà trước đây hắn không muốn suy nghĩ sâu xa.
Chẳng hạn như, vào đêm tấn công bất ngờ ở Bắc Hoang sơn, người bất ngờ tập kích Sở Ngân kia.
Là một cao thủ.
Ánh sáng của Huyền khí giống như mặt trời chói lọi trong đêm đen.
Vốn không thuộc về bất kỳ minh chủ nào của Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt ở Bắc Hoang sơn mà hắn đã giết.
Vị cao thủ vô danh đã quấn lấy Phan Nguy Mẫn cũng không xuất hiện.
Cho nên nói, diệt được sơn tặc, nhưng kẻ thù thực sự, chưa hoàn toàn giết được. Vẫn đang nhìn lén trong bóng tối.
Có khả năng ngóc đầu trở lại.
Có lẽ nào là Tào Phá Thiên và Bạch Hải Cầm không?
Hắn ở trong thần điện cũng không hỏi Sở Ngân.
Sở Ngân cũng không nói.
Hai người duy trì một sự hiểu ngầm tuyệt đối.
Nhưng Lâm Bắc Thần biết rằng Sở Ngân tuyệt đối sẽ không bấm bụng chịu như vậy.
Thù này, ông ta chắc chắn phải báo.
Nếu không, sẽ không thể nào khi thương thế vừa tốt lên, liền không thể chờ đợi được đã bắt đầu luyện tập thối pháp.
Luyện chân, không phải để đi bộ.
Mà là vì ông ta không từ bỏ lòng báo thù.
Giống như một con sói đơn độc, cho dù bị cắt đi móng vuốt sắc bén, nó cũng dùng răng để trả thù.
Sở dĩ trước đó ông ta không đề cập một lời nào với Lâm Bắc Thần là vì ông ta không muốn Lâm Bắc Thần dính líu vào vụ giết chóc sau này.
Điểm mấu chốt trong chuyện này, cũng là khi Lâm Bắc Thần đưa mắt tiễn Vũ Hồng rời đi, đứng ở cổng khuôn viên trường, mới chậm rãi suy nghĩ rõ ràng.
Trong đại sảnh.
Lâm Bắc Thần uống rượu hết ly này đến ly khác.
Thiến Thiến và Thiên Thiên đứng phía sau Lâm Bắc Thần, bàn tay nhỏ bé mềm mại, nhả khí như lan, lặng lẽ xoa vai và lưng cho Lâm Bắc Thần.
"Hai người các ngươi, đều có sở trường về cái gì?"
Lâm Bắc Thần nheo mắt hỏi.