Thần điện.
"Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?"
Tần chủ tế đứng trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, cúi đầu cầu nguyện.
Dạ Vị Ương rất hưng phấn nói: "Đúng vậy, sư phụ, con đã tận mắt nhìn thấy thủ pháp trị liệu của Lâm Bắc Thần rất giống với ‘nước suối bất tử’ được miêu tả trong kinh văn thần chỉ. Nếu như là thật thì hắn có thể cũng chính là người trong tiên đoán.”
Tần chủ tế nói: "Ta biết rồi, con lui xuống đi."
"Sư phụ, con..."
Dạ Vị Ương còn muốn nói cái gì đó.
Tần chủ tế nói: "Ta đã giúp con báo danh rồi. Đợi đến khi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá bắt đầu, con liền có thể tham gia, đi đi.”
"Oa, cám ơn sư phụ."
Dạ Vị Ương vô cùng phấn khích, trực tiếp ôm chầm lấy Tần chủ tế, hôn lên má nàng một cái.
Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân có đặc quyền.
Trong đó chính là có thể trực tiếp chỉ định một vị tế tư có độ tuổi thích hợp, không cần trải qua nhiều lần tuyển chọn, có thể trực tiếp tham gia trận đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá.
Dạ Vị Ương đã muốn danh ngạch này từ rất lâu rồi, cuối cùng đã được như ý nguyện.
Tần nữ tế, người xưa nay luôn điềm đạm, với vẻ mặt bất lực đẩy nghĩa nữ được nhận nuôi từ nhỏ này ra, nói: "Nha đầu này, điên điên khùng khùng, mười năm khổ luyện trong thần điện vẫn chưa ổn định được tính khí của con chút nào cả. Xem ra thật sự phải để con lăn lộn trong hồng trần vạn trượng... Đi đi, không được bất cẩn, lần này trong Vân Mộng thành có rất nhiều thiên tài xuất hiện, con chưa chắc có thể giành được vị trí đứng đầu như ý nguyện."
Dạ Vị Ương tràn đầy tự tin siết chặt nắm đấm, nói: "Hừ, con chính là muốn phân cao thấp với Lăng Thần kia, để cho nàng ta biết ai mới là đệ nhất Thiên Kiêu thực sự ở Vân Mộng thành."
Tần chủ tế khẽ lắc đầu, nói: "Con lui xuống đi."
Dạ Vị Ương nói: "Sư phụ, hình như hôm nay người có tâm sự sao?”
Tần chủ tế không nói gì.
Vẻ mặt của nàng dần dần trở nên nghiêm túc, quỳ xuống trước mặt thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, cúi đầu và nhắm mắt cầu nguyện.
Dạ Vị Ương thấy vậy, chỉ đành lè lưỡi, lặng lẽ lui ra khỏi thần điện. ......
......
"Hắt xì!"
Trên đường quay trở về trường học, Lâm Bắc Thần liên tục hắt hơi.
Chẳng lẽ là có người đang ở sau lưng thầm khen ta đẹp trai sao?
Hắn đến cổng trường, chưa đến giờ tan học, nhưng lại bất ngờ gặp được một ‘người quen’.
"Bạn học Lâm, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi."
Vũ Hồng cao to cường tráng-người của tiểu đội mạo hiểm giả Hoả Sắc Vi may mắn sống sót, bước nhanh tới trước, nói: "Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi."
"Vũ Hồng tỷ, ngươi tìm ta có việc gì vậy?”
Lâm Bắc Thần khá kinh ngạc.
"Ta đã nghe ngóng được manh mối về tăm tích của Tứ Nương và những người khác, chuẩn bị rời khỏi Vân Mộng thành đi cứu đám người Tứ Nương, trước khi đi, ta có chuyện muốn nói với bạn học Lâm."
Vũ Hồng nói: "Hôm qua, sau khi trở về thành, ta đã điều tra quỹ đạo hoạt động của Linh Nhi trong những ngày này. Đêm qua, ta đã tìm thấy thi thể của nó trong viện của trụ sở Hoả Sắc Vi, đã chết từ rất lâu rồi, cho nên muốn nhờ bạn học Lâm xem qua. "
"Hả? Linh Nhi bị giết rồi à?"
Lâm Bắc Thần thở dài trong lòng.
Mặc dù điều này đã nằm trong dự đoán, nhưng vẫn khiến tâm trạng của người ta hụt hẫng.
Cuộc sống luôn là như vậy.
Bất cứ khi nào bạn cho rằng tất cả mọi thứ đều vô cùng đẹp đẽ, nó sẽ luôn lộ ra răng nanh hung hãn, trong nháy mắt khiến bạn bị sốc bởi sự tàn khốc của thế giới này.
Đám người Phong Tứ Nương đã bị liên minh mạo hiểm giả sâu mọt lăng nhục và chà đạp, sau đó còn bị bán vào chốn lầu xanh ở vùng khác. Muốn thoát thân e là vô cùng khó khăn.
Hai mẫu tử này và các nữ kiếm khách khác của Hoả Sắc Vi thực sự quá thê thảm.
"Hôm nay, ta đã giải tán Hoả Sắc Vi, nó chính thức trở thành quá khứ và biến mất khỏi thế giới này rồi..."
Vũ Hồng, một nữ kiếm sĩ cao lớn và anh dũng như vậy, nói tới đây, khoé mắt cũng hơi đỏ lên.
Nàng cúi đầu và im lặng một lúc rồi mơ màng ngẩng đầu lên, nói chắc như đinh đóng cột: "Cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng phải cứu cho được Tứ Nương và những người khác. Cũng không biết sau này liệu mình có thể sống sót quay về hay không... Hoả Sắc Vi không phải là một đoàn mạo hiểm kỳ cựu gì, cũng không có danh tiếng gì cả, nhưng chắc chắn sẽ không ám toán bằng hữu, càng không thể lấy oán báo ân. Vì vậy, trước khi rời đi, ta muốn nhờ bạn học của Lâm xem qua thi thể của Linh Nhi. Nó có thể chứng minh rằng người đã tập kích ngươi ngày hôm đó không phải là Linh Nhi. Đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi chưa bao giờ bán đứng bằng hữu.”
Đối với rất nhiều kiếm sĩ mà nói, sự trong sạch còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Lâm Bắc Thần im lặng một lúc rồi nói: "Vậy ngươi đã điều tra ra, người giả mạo Linh Nhi rốt cuộc là ai không?”
Ngô Hồng lắc đầu nói: "Chỉ cần ta còn sống, nhất định phải điều tra ra và cho bạn học Lâm một lời giải thích."
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, nói: "Lời giải thích này của ngươi đã đủ rồi. Chuyện tiếp theo, ta sẽ tự mình điều tra. Về phần thi thể của Tiểu Linh, hãy để người đã khuất yên ổn xuống đất đi, ta tin ngươi."
Vũ Hồng nhìn Lâm Bắc Thần trong ánh chiều tà.
Thiếu niên đứng ngược sáng, thân hình được mạ lên một lớp viền vàng đỏ nhạt chói mắt, hiện lên vẻ trầm tĩnh mà lại kiên cường.
"Đa tạ."
Nàng quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần hét lớn nói: "Vũ Hồng tỷ, tỷ... đi đường cẩn thận.” Vũ Hồng sải bước rời đi.