Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 260: Ta là thiên tài đệ nhất Vân Mộng thành




"Chờ chút."

Ngự tỷ nóng bỏng-người hướng dẫn mua sắm quay người rời đi.

Lâm Bắc Thần nhìn theo bóng lưng uốn éo thướt tha của nàng, ánh mắt thâm thúy.

Một người hướng dẫn mua sắm có thể nhìn ra thanh kiếm gãy của mình rất phi phàm. Cửa hàng binh khí này thực sự không tầm thường.

Một lúc sau.

Ngự tỷ nóng bỏng hướng dẫn mua sắm dẫn theo một nam nhân vạm vỡ ở trần bước tới.

Nam nhân vạm vỡ trông khoảng 30 tuổi, cao hơn 2m, cơ bắp cuồn cuộn giống như từng khối đá, mặt chữ điền miệng rộng, mày kiếm mắt to, cơ bụng sáu múi và cơ ngực phát triển, nước da màu lúa mì, tóc ngắn, trông có vẻ tháo vác và uy vũ.

Trong tay hắn cầm một cây búa, một luồng khí tức cuồng dã tỏa ra, mang theo lực áp bức tự nhiên, giống như một con dã thú khổng lồ từ trong vùng đất hoang vu bước ra.

"Ngươi bán kiếm?"

Nam nhân vạm vỡ liếc nhìn Lâm Bắc Thần, giọng nói vang dội giống như chuông đồng, tràn đầy trung khí.

"Ta...đúng, ta bán kiếm."

Lâm Bắc Thần đưa thanh kiếm gãy qua, miệng không tha cho người ta, chỉ vào trường kiếm trên các giá vũ khí xung quanh, nói: "Ông chủ bán kiếm?"

Nam nhân vạm vỡ là một người thành thật, gật đầu nói: "Dương gia chúng ta đã rèn kiếm và bán kiếm qua nhiều thế hệ... công tử, kiếm này của ngươi, bất kể là chất liệu, phương pháp đúc, hay là trận pháp Huyền Vân ẩn chứa bên trong đều là thương phẩm bậc nhất, nhưng ta không biết, tại sao lại bị gãy?"

Lâm Bắc Thần nói: "Bị người ta chặt gãy trong trận chiến."

Nói xong, hắn liền lấy nhuyễn kiếm của đại minh chủ ra, nói: "Chính là bị thanh nhuyễn kiếm này chém gãy. Vừa rồi suýt chút nữa quên mất. Thanh kiếm gãy này cũng bán, ngươi xem thử nó đáng giá bao nhiêu?"

"Ồ?"

Nam nhân vạm vỡ cầm lấy nhuyễn kiếm, nói: "Cũng gần như là bảo cụ gấp mấy lần lợi khí. Chẳng trách có thể chém gãy hai thanh kiếm kia. Chủ nhân của thanh kiếm này là..."

Lâm Bắc Thần nói: "Đã chết rồi."

Nam nhân vạm vỡ khẽ nhíu mày, nói: "Chết rồi sao?"

Hắn cẩn thận dè dặt quan sát ba thanh kiếm gãy, vẻ mặt tập trung, cực kỳ nghiêm túc.

"Ta tên Dương Trầm Chu, là chủ của cửa hàng này, công tử, ta quan sát vật liệu và vết gãy của ba thanh kiếm này. Chắc hẳn là hai đại cường giả ở cảnh giới võ sư giao chiến với nhau mới có thể phá huỷ chúng, không biết công tử và chủ nhân của ba thanh kiếm này có quan hệ gì?”

Dương Trầm Chu đặt thanh kiếm gãy trên quầy, lớn giọng hỏi.

Lâm Bắc Thần theo bản năng cau mày.

Bán kiếm, không lẽ còn cần phải kiểm tra hộ khẩu à?

Ngự tỷ nóng bỏng hướng dẫn mua sắm bên cạnh, nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng mỉm cười giải thích: "Công tử xin hãy lượng thứ, không phải là bọn ta truy hỏi kỹ càng sự việc, mà là với cấp bậc của loại kiếm này, thân phận chủ nhân của nó chắc hẳn không phải bình thường. Tiệm của bọn ta nhỏ, sức yếu không dám vướng vào một số phiền phức không đáng có, cho nên phải xác định nguồn gốc kiếm gãy là hợp pháp bình thường, mới dám thu mua ba thanh kiếm này."

Lâm Bắc Thần kiêu ngạo nói: "Các ngươi không biết ta à?"

Nam nhân vạm vỡ và Ngự tỷ nóng bỏng hướng dẫn mua sắm đều sửng sốt, cả hai đều khẽ lắc đầu.

Lâm Bắc Thần ngẩng cao đầu bốn mươi lăm độ, chậm rãi nói: "Các ngươi không phải là vừa mới tới Vân Mộng thành đấy chứ?"

Nam nhân vạm vỡ nói thật: "Cửa hàng này vốn là do cha ta kinh doanh. Hai tháng trước cha ta gặp tai nạn, ta từ Tân Tân Lĩnh quay về kế thừa cửa hàng này. Linh Trúc cũng từ Tân Tân Lĩnh theo ta trở về để trợ giúp."

"Ồ."

Lâm Bắc Thần gật đầu.

Quả nhiên là người nhà quê từ bên ngoài đến. "Ta tên Lâm Bắc Thần."

Hắn ngẩng đầu lên, tự tin nói: "Thiên tài đệ nhất Vân Mộng thành trong truyền thuyết chính là ta.”

Vẻ ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ loé lên trên gương mặt của nam nhân vạm vỡ Dương Trầm Chu và Ngự tỷ nóng bỏng hướng dẫn mua sắm.

Thì ra thiếu niên này lại là ‘Tịnh Nhai Hổ" trong lời đồn, tên cặn bã ăn chơi trác táng đệ nhất Vân Mộng thành, tên não tàn khét tiếng Lâm Bắc Thần.

Cho dù bọn họ đã rời khỏi Vân Mộng thành một khoảng thời gian dài, nhưng đối với tai họa này, bọn họ cũng đã từng nghe qua.

Vẻ mặt của nam nhân vạm vỡ Dương Trầm Chu thay đổi, liền muốn nói điều gì đó.

Ngự tỷ nóng bỏng vội vàng kéo hắn lại, sau đó mỉm cười khéo léo nói: "Đại danh của Lâm công tử, bọn ta đương nhiên biết... Chỉ là ba thanh kiếm này quá quý giá. Ta vừa mới tính toán một chút, vốn lưu động trong tiệm không đủ, không thể nào thu mua chúng được."

Lâm Bắc Thần: "..."

Cảm thấy rằng sau khi mình báo đại danh, lại dẫn tới phản tác dụng.

Màn tỏ vẻ thất bại rồi.

Còn cho rằng danh tiếng của mình ở Vân Mộng thành đã xoay chuyển rồi. Sao vẫn còn nát như vậy chứ?

Thật xấu hổ mà.

"Các ngươi kỳ thị ta sao?"

Lâm Bắc Thần thẹn quá hoá giận nói.

Ngự tỷ nóng bỏng tên Lữ Linh Trúc với vẻ mặt tươi cười phủ nhận. Chính vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

"Ha ha, Trầm Chu huynh đệ, ngươi có ở đó không?"

Một giọng nói quen thuộc xuất hiện.